Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có việc quái gì mà phải tự làm mình khổ như thế!"

"Hết rồi. Là quá khứ thôi!"

"Định ngồi buồn như thế đến bao giờ đây."

...

Mỗi ngày trôi qua, em lại nghe thấy một câu nói của chị. Không nói dông dài, ca thán rằng cái tâm trạng của em cũng ảnh hưởng đến chị như thế nào. Vẫn ngày ngày nói một câu mong em sớm thoát khỏi cái tâm trạng xám xịt ấy.

"Ừ! Nếu làm thế mà quay lại được như ngày trước thì cố dằn lòng làm gì hả em?!"

"Em cứ khóc đi!..."

Cứ khóc đi!

Khóc đi.

Khóc đi...

Nhưng, phải làm sao đây? Nước mắt của em đi đâu hết rồi. Ừ, chị đã nói như thế rồi thì còn gì phải mạnh mẽ nữa em? Nhưng em không khóc được. Nhắm chặt mắt lại, ép hai hàng mi rung rung. Vậy mà chỉ có một vệt ướt trượt xuống từ khóe mắt phải. Tuyệt nhiên, không còn một giọt tròn nào khác. Hàng nước khô nhanh, và mắt em thì ráo hoảnh. "Thịch!". Có phải người ta bảo giọt nước mắt đầu tiên rơi từ bên phải là giọt mặn của hạnh phúc mà. Em đang hạnh phúc ư? Có sao anh?!

...

Chắc em rơi nước mắt vì một việc khác. Không phải khóc vì anh, mà em khóc là vì em đã chấp nhận buông anh ra rồi sao? Em bỗng cảm thấy mình trở nên thật ngu ngốc.

Biết anh. Quen anh. Và yêu anh. Không hiểu sao điều ấy lại trở nên quá dễ dàng đối với em. Anh là một người mẫu ảnh có tiếng, nên làm gì có chuyện em không biết anh. Em tham dự một sự kiện mà có anh làm khách mời. Khi thấy anh trên sân khấu, em cũng tự động lùi mình ra xa, vốn là tìm một chỗ ít người để nhìn anh được rõ hơn. Chương trình tổ chức một trò chơi muốn anh tương tác với fans. Dường như ai cũng giơ tay để được anh chọn. Tự nhiên chị em cầm chặt tay giơ cao lên, em nghĩ anh sẽ chọn những người ở gần sân khấu nên em cũng không nghĩ gì nhiều, vậy mà anh lại chọn một đứa đứng xa sân khấu như em. Khi em bước lên sân khấu, chắc là để tỏ ra lịch thiệp, anh đưa một tay ra  để đỡ em lên. Tính em thì không quen tỏ ra thân thiện với người lạ, nên mặc nhiên bỏ qua bàn tay anh. Kết thúc trò chơi, anh đưa một tay quàng qua vai em, cùng chụp một tấm ảnh. Lúc ấy em cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đơn giản là vui thôi. Ngoài trời bỗng đổ mưa xối xả...

Facebook vẫn thế. Newfeed vẫn tràn ngập các dòng status và cập nhật ảnh. Em follow anh từ lâu, nhấp vào thông báo, em và anh đã trở thành bạn bè của nhau. Không có dòng trạng thái dài ngoằng biểu lộ cảm xúc vui sướng khi được người nổi tiếng accept facebook, em đón nhận nó một cách bình thản, có chăng chỉ là những tia thích thú hiện lên qua đôi mắt.

...

Em không phải là một người vô tâm, chỉ là đối với những người không quen em mới vậy. Đúng là em biết anh, nhưng em đâu có quen anh. Hơn một ngày sau em vẫn vậy, bình thường đi học, rảnh rỗi lại lượn lờ. Có kể qua việc anh accept facebook em cho bọn bạn nghe, cũng đọc được vài phần ghen tị trong ánh mắt của bọn bạn. Khi yêu nhau rồi, nghe em kể lại, anh thẫn người ra rồi lại cười khùng khục. Anh hôn nhẹ lên trán em: "Đúng là hết nói nổi em mà!". Em không hiểu gì cả, cứ ngẩn cả người ra.

Messenger rung lên báo có một tin nhắn. Anh inbox em, bất ngờ lớn nhất trong ngày là đây. Không một con chữ, anh chỉ gửi em một icon mặt cười. Hồi hộp trả lời lại dòng tin nhắn của anh, vậy mà nick anh lại không sáng nữa. Anh nói lúc ấy anh out ra luôn vì sợ em reply tin nhắn, anh không biết trả lời thế nào. Em còn nghĩ là anh đùa cơ, hóa ra lại là thật. Em nói anh không cần inbox tán tỉnh, em cũng đã đổ đứ đừ anh từ lâu rồi. Anh lướt nhẹ qua làn môi em. Thật nhanh, và thật ngọt: "Anh đâu có tán tỉnh em, là em cưa anh đấy chứ!". Trời chiều đầy nắng, mặt em đỏ lựng lên nhìn anh, còn anh thì cười rạng rỡ, siết chặt tay em mà kéo đi. Nụ cười đó, đã in sâu vào đáy mắt em rồi.

...

Hà Nội chiều mưa, anh hỏi em không thắc mắc là tại sao anh yêu em à? Em lắc đầu nhìn anh, vẫn không quên cắn một một miếng kem to. Anh thở dài, bỗng gõ nhẹ vào trán em: "Đồ đáng ghét!". Rồi anh không nói gì nữa, em vẫn vô tư ăn nốt miếng ốc quế. Lúc em quay ra, anh đã cắn nát một đầu que kem gỗ. Em giật mình, nhìn mặt anh tưởng sắp khóc đến nơi:

"Anh đau răng."

"Ơ..."

"Tại em hết!"

Em kiễng chân lên, hôn vào môi anh: "Đền này."

Mưa vương nhẹ lên tóc anh và tóc em.

Mưa giăng giăng quanh anh và em, mùi của mưa quyện cả vào nụ hôn.

Nhưng sao lạnh lắm!

...

Đêm Giáng sinh, anh tặng em một chiếc dream catcher màu đỏ. Em ngẩn ra hỏi anh:

"Sao anh lại tặng em dream catcher?"

"Anh phải chơi hàng độc chứ :D"

Anh nắm chặt tay em kéo đi giữa dòng người đông đúc:

"Vì anh muốn đêm nào cũng ở trong giấc mơ của em!"

Anh biết không, giữa dòng người tấp nập như thế, em có nghe thấy anh nói gì đâu. Chỉ cảm nhận được một làn hơi ấm bao quanh bàn tay. Thật ấm. Và thật chặt!

Đêm về em mơ thấy anh. Cả nhiều hôm sau nữa đều mơ về anh, hồn nhiên và hạnh phúc. Vậy mà mình nứt vỡ khi nào hả anh? Anh nói anh cần phải ở bên cạnh một người bạn, em không có để ý gì vì đối với em, tình bạn rất quan trọng mà. Chị em nói rằng nếu cứ để mối quan hệ như hiện tại thì chỉ có em là bị tổn thương. Tổn thương thì cứ để mình em tổn thương rồi hối hận, vậy sao khi vô tình gặp anh trên phố cùng chị ấy, em lại thấy anh trông buồn đến thế!

Em chẳng nhận là em xinh, cũng không phải là dạng xấu xí gì nhưng nhìn thế nào cũng không bằng chị ấy. Em cá tính, chị ấy nữ tính. Em ít nói, chị ấy hay chia sẻ. Em tóc ngang vai, còn chị ấy tóc dài. Anh từng nói anh thích con gái tóc dài dịu dàng, em lại nói để em đi mua một bộ tóc giả đội vào thì anh lại nói quen nhìn em tóc ngắn rồi. Anh không biết là từ lúc yêu anh, em chưa lần nào đi cắt tóc ngắn lại. Nhưng với chị ấy thì làm sao em so sánh được đây anh.

Anh chưa từng thấy em khóc. Anh biết em mạnh mẽ lắm. Rồi những lúc em buồn, em đã giấu kĩ lắm mà anh vẫn nhìn ra rồi lại kiên nhẫn ngồi im lặng ở bên em. Còn khi chị ấy buồn, luôn tựa vào vai anh để khóc. Để rồi khi chị ấy nói cần anh, anh nói rằng anh không thể để chị ấy một mình được. Thế là mình chia tay.

...

Em bây giờ cũng không còn buồn. Chúng ta đôi lúc nói chuyện, vẫn đi chơi lúc rảnh với nhau, và luôn có cả chị ấy. Nhưng có vẻ như chị ấy không thích em, nên em cũng dần dần lùi xa anh hơn. Nhiều lúc thấy hình anh trên những bài báo mạng, em cũng chỉ click chuột vào đọc rồi lại thoát ra. Cuộc sống của em hiện tại, thực sự rất thoải mái.

...

Cuộc sống của em đang bình lặng như thế, anh lại làm xáo trộn nó - một lần nữa. Một tối anh đến nhà em rồi lôi em đi dạo, cơ mà ngày trước anh có thích đi dạo kiểu thế bao giờ đâu. Suốt đường đi, anh chẳng nói câu nào, nên em cũng không tiện mở lời trước. Về đến nhà, anh bỗng kéo em lại và ôm chặt. Chị ấy bảo với anh rằng anh vẫn chưa quên được em, và thực sự là anh lúc nào cũng rất nhớ em. Ừ thì em vẫn còn yêu anh, nhưng em lại không dám để tim mình tổn thương lần nữa.

Anh đi rồi, em mới quay vào nhà. Chị em nói rằng chưa thấy ai ngu ngốc như em, không hiểu vì cái quái gì mà cứ phải tự làm khổ mình khổ người như thế. Em lúc đấy mới chợt nhận ra. Vơ vội cái điện thoại. Và nhắn. Nơi tin nhắn được gửi đến rung lên. Và mỉm cười!

...

Vừa nằm xuống giường, nghĩ lại lúc tôi chia tay bạn gái mà chẳng có cảm giác gì hết. Thay vào đó, hình ảnh của em chập chờn trong bộ nhớ. Điện thoại đầu giường rung lên báo một tin nhắn: "Anh à, valentine này mình đi chơi nhé. Chỉ hai người thôi. Chúc anh ngủ ngon". Và mỉm cười nhấn send lại cho em: ":*".

_END_
Hà Nội, 12/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net