Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà hàng trực thuộc tập đoàn Cận Thần, phong cách trang trí xa hoa mà tráng lệ. Khúc nhạc du dương êm tai vang lên, tựa hồ khẽ khàng ríu rít văng vẳng bên màng nhĩ người nghe. Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn lối Cận Triều Vỹ đến phòng VIP đã sớm đặt sẵn từ trước. Anh lịch thiệp nhã nhặn gật đầu, tỏ ý cám ơn chuẩn mực.

Vừa mở cửa, gương mặt thanh nhã Thuỷ San lập tức hiện ra trong tầm nhìn của anh. Nhưng rất tiếc, người đó lại chẳng phải là cô. Vài giây sau, anh vờ như không thấy, thoải mái ôm eo cô ta.

"Thuỷ San, một tuần nay anh đi công tác, ở nhà có buồn chán không?"

Chất giọng anh trầm thấp, đong đầy cưng chiều dung túng.

"Em thỉnh thoảng có đi chơi với mấy người bạn nên cũng không buồn lắm."

Lâm Tương Vi hạnh phúc ôm chầm lấy anh, cả người cô ta nũng nịu áp sát vào lồng ngực anh. Mùi hương nam tính thoáng xộc vào mũi cô ta, khiến cô ta hoàn toàn hồn xiêu phách lạc, lập tức chìm vào đê mê. Hôm nay cô ta đặc biệt trang điểm xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy, còn chu đáo chuẩn bị các món ăn cực kì vừa miệng, đẹp mắt. Mục đích của cục diện này chính là để bồi đắp tình cảm giữa cô ta và anh.

"Thật xin lỗi, đã để em phải thiệt thòi rồi! Chúng ta vào thôi."

Đáy mắt Cận Triều Vỹ ngay lập tức toát lên tia áy náy bập bẹ. Anh dịu giọng xuống, ôm eo cô ta đi đến bàn ăn.

Ánh nến lung linh huyền ảo rọi quanh căn phòng, mềm mại và ấm cúng. Trên bàn tiệc là các món ăn được chế biến chuyên nghiệp bởi những tay đầu bếp điêu luyện tiếng tăm nhất nhì Châu Á. Bên cạnh còn có một chai rượu vang, hai chiếc ly rượu thủy tinh pha lê hào nhoáng. Tất thảy, hoàn hảo. Hai người ngồi vào bàn ăn, Lâm Tương Vi rất nhiệt tình chỉ tay vào món tôm hùm thơm phức trên bàn.

"Triều Vỹ, em nhớ là anh thích ăn tôm hùm, anh ăn nhiều một chút, mới đi công tác một tuần thôi mặt sắc mặt đã kém đến vậy rồi!"

Anh thích ăn tôm hùm, là Cố Hạ Y đã nói với cô ta.

"Ừ, cám ơn em."

Cận Triều Vỹ cười nhạt, sắc mặt tuyệt nhiên không chút biến hoá. Môi mỏng anh khẽ mấp máy, trong lòng không rõ ngũ vị gì.

"Anh à, hôm qua Louis Vuitton vừa ra mẫu túi mới."

Nhắc đến chiếc túi sách đó, Lâm Tương Vi không thể kiềm nén được sự mê muội bộc lộ qua đôi đồng tử chính mình. Hôm trước cô ta có xem qua hình ảnh, nó thật sự rất đẹp, vìa ngoài được đính năm mươi viên kim cương nhỏ, vìa trong được mạ vàng hoàn toàn, thiết kế lại hợp với thị hiếu ngày nay mà không bị lỗi thời.

Vừa đập vào mắt, cô ta liền ưng ý ngay. Nhưng số tiền lần trước Cận Triều Vỹ cho cô ta vốn dĩ tiêu sạch sẽ, hôm nay nhân lúc anh đang vui, cô ta vẫn là nên tranh thủ đôi chút. Chiếc túi xách đó là phiên bản giới hạn, chỉ sản xuất duy nhất trên thế giới hai mươi chiếc, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

"Ừ, em cứ việc mua, một lát anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho em."

Đôi con ngươi thâm trầm khẽ sẫm lại, anh nhếch môi cười lạnh. Đây vốn dĩ không phải San San của anh.

"Cám ơn anh! Em yêu anh."

Cô ta kích động nhìn anh, nụ cười kéo đến tận mang tai. Sở hữu được chiếc túi đó trong tay, cô ta cảm giác bản thân mình như bước lên một tầng cao mới vậy.

Cận Triều Vỹ không đáp, tiếp tục ăn.

"Có cái này khá thú vị, anh cho em xem một chút."

Đột nhiên, anh lấy ra một chiếc máy quay, anh máy móc nhấn nút rồi truyền qua cho Lâm Tương Vi.

"Được."

Lâm Tương Vi cũng không nghĩ nhiều, cô ta ngay tức khắc vui vẻ đồng ý.

Máy quay phim được đặt trong tay, màn ảnh tối đen một phút. Sau đó mới từ từ hiện lên. Nét mặt cô ta cứng đờ, tái nhợt không còn chút huyết sắc. Cô ta khiếp sợ nhìn anh, như đang đối diện phải tử thần, sinh và tử lẫn lộn.

Trong máy quay là khung cảnh cô ta đang đứng soi gương ở nhà vệ sinh, mọi việc vẫn không có vấn đề gì cho đến giây thứ mười, cô ta chầm chậm đặt tay lên xương hàm gần cổ, lột bỏ đi lớp mặt nạ da người.

Lâm Tương Vi chết đứng, cô ta cơ hồ không thể tin nổi, sự hiện diện của chiếc máy quay phim này hệt như một trò đùa, kéo cuộc đời cô ta đi xuống hố sâu vực thẳm. Cô ta căm tức cuộn tay thành quyền, ánh mắt đỏ húc. Cố Hạ Y, là cô ta đã từng cảnh cáo cô rằng anh sẽ nhanh chóng biết sự thật, không lẽ, là do cô ta?

Sự hận thù nhanh chóng trào dâng lên tận đại não, trong nháy mắt, tự chủ của cô ta dần tan biến, đỉnh đầu truyền đến tê dại. Cô ta quăng phắt chiếc máy quay xuống sàn nhà. Tiếng động va chạm cực kì chói tai, hệt như muốn tra tấn vạn vật đang tồn tại trên thế giới này vậy.

"Cô nổi điên cái gì? Cô có tư cách gì mà nổi điên ở đây?! Hả?"

Cận Triều Vỹ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, rít lên.

"Em... Triều Vỹ, em biết mình rất hạ lưu khi làm ra chuyện loại như vậy! Nhưng cũng chỉ vì em quá yêu anh mà thôi, vì quá yêu nên mới mù quáng đến mức này, anh hãy tha thứ cho em..."

"Yêu tôi hay yêu tiền của tôi?"

Hơi thở anh trầm đục, đôi đồng tử đỏ ngầu chăm chăm quan sát gương mặt tóc tai toán loạn của cô ta. Cõi lòng chẳng hề bố thí cho cô ta lấy một tia thương xót, thậm chí lại còn có chút chán ghét cùng cực.

"Em..."

Lâm Tương Vi á khẩu, hỏi như vậy đã quá làm khó cô ta rồi, yêu anh hay tiền của anh sao? Có lẽ là cả hai, thiếu anh cô ta sống không nổi, mà thiếu tiền thì lại càng sống không nổi. Quá mâu thuẫn cho một câu hỏi, cô ta không biết trả lời thế nào, hoặc là không thể lựa chọn giữa một trong hai thứ đó.

"Hạ Thuỷ San, cô ta cũng chỉ là một con điếm rẻ tiền trèo lên giường đàn ông van xin. Cô ta đáng để anh yêu sao?! Tại sao anh lại không yêu em? Một chút cũng không yêu em?"

Lâm Tương Vi giương lên cặp mắt địch ý cùng ai oán. Cô ta đã cố gắng thay đổi gương mặt của chính mình thành Hạ Thuỷ San, đã cố gắng yêu anh, vậy mà anh chưa từng đáp lại cô ta, một lần nào. Hai người bọn họ vốn dĩ không hề xảy ra quan hệ tình dục, dù chỉ là dạo đầu. Nhiều lần cô ta cố ăn mặc thật thiếu vải, thật quyến rũ, kết quả anh mệt mỏi thiếp đi, căn bản không quan tâm đến cô ta, mặc cô ta tự biên tự diễn.

Cô ta hận, hận đến thấu xương, nhất là Hạ Thuỷ San. Bây giờ thì sao? Tốt rồi, lộ tẩy hết mọi chuyện! Anh sẽ đối xử với cô ta ra sao đây? Cận Triều Vỹ là một nam nhân tàn nhẫn, một khi đã ra tay chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Tính mạng cô ta bây giờ như một cọng rơm mỏng, nếu ai kéo nhẹ một chút liền biến dạng ghê tởm. Cô ta thực sự không còn sống trong hư vinh, hào hoa quý tộc nữa rồi. Không còn sở hữu những thứ đắt tiền, có một không hai trên thế giới. Càng nghĩ đến, cô ta lại càng thống hận. Đáy lòng không khỏi nhen nhóm tủi hờn một khắc.

"Câm miệng!"

Cận Triều Vỹ phẫn nộ nghiến răng, cả người căng cứng thở dốc, cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn cô ta. Khớp xương nổi lên gân xanh cuồn cuộn, bàn tay anh cuộn chặt thành quyền khiến ly rượu thủy tinh bị phá huỷ vỡ vụn trong giây lát. Mảnh vụn xướt khẽ va chạm đay nghiến với lòng bàn tay nhưng anh không hề nhíu mày lấy một cái, trong đầu anh vẫn còn ong ong lời chì chiết phỉ báng của cô ta về người con gái anh yêu đậm sâu.

Lâm Tương Vi sợ hãi rụt người lại, một đợt gió lạnh khẽ ùa vào sống lưng cô ta. Cô ta chưa từng chứng kiến anh giận dữ đến mức này bao giờ. Sát khí đằng đằng lan tỏa, ánh mắt anh như loài quỷ satan cường đoạt, cơ hồ muốn nuốt chửng cô ta vào trong bụng mình mà điên tiết gặm nhấn.

"Không nghĩ đến lòng dạ Lâm Tương Vi lại rắn rết như vậy!"

Lãnh Trì Hạo chậc lưỡi lắc đầu. Cô ta trước kia vốn là thư kí riêng của anh ta, xem như là một trợ thủ đắc lực. Qua việc này, anh ta lại càng tăng sức đề phòng với những người xung quanh hơn. Không thể nhận định một con người qua vẻ bề ngoài, vì thực chất, trên dương thế có rất nhiều loại người, có rất nhiều loại mặt, họ có thể đổi thay một cách cuồng bạo, khiến cho ta hoàn toàn chẳng thể ngờ tới.

"Nhưng mà Triều Vỹ, mình nghĩ cậu nên tha cho cô ta. Bên trong chiếc mặt nạ kia vốn đã bị nhiễm trùng từ trước rồi, vài hôm nữa thì khuôn mặt cô ta cũng bị biến dạng thôi."

Anh ta lại nói tiếp. Thực chất bản thân anh ta cũng chẳng giàu lòng nhân ái, nhưng, gương mặt vốn chẳng phải là thứ quan trọng nhất của người phụ nữ sao? Lâm Tương Vi không xinh đẹp tuyệt sắc như Hạ Thuỷ San, không thuần khiết động lòng người như Cố Hạ Y, cũng không sắc sảo khiến gánh mày râu mê muội điếu say như Đan Trâm Ảnh. Dung nhan cô ta chỉ xếp vào hàng ưa nhìn, không đẹp, không xấu, tàm tạm.

"Ai làm ra chiếc mặt nạ này?"

Sống lưng Cận Triều Vỹ cứng đờ, anh u ám đăm chiêu nhíu mày. Rất lâu sau đó mới động lòng trắc ẩn liếc nhìn Lãnh Trì Hạo.

"Cố Hạ Y." Cái tên vừa thốt ra, nháy mắt anh thình lình đen kìn kịt.

Tan ca làm việc, thân thể Hạ Thuỷ San vốn đã mỏi nhừ. Cô vén lọn tóc con qua mang tai, dùng khăn giấy lau đi lớp mồ hôi nhơ nhớp nhễ nhại. Vừa lau vừa niềm nở nhìn Diệp Tâm, cười nói: "Diệp Tâm, tôi về trước đây."

"Thuỷ San, tạm biệt!"

Diệp Tâm gật đầu, hân hoan vẫy vẫy tay với cô. Cô ấy đã sớm biết giữa cô và tổng giám đốc có giao tình. Đôi mắt họ nhìn nhau, chan chứa sự lưu luyến da diết không muốn rời bỏ đối phương đến thế. Chẳng cần nghĩ nhiều cô ấy cũng có thể chắc chắc đứa bé trong bụng Thuỷ San là giọt máu huyết nhục của tổng giám đốc. Thuỷ San tuyệt sắc giai nhân, Cận Tổng lạnh lùng lơ đãng, đứa nhỏ sinh ra không phải tuấn nam thì cũng chỉ có thể là mỹ nữ.

Về tới phòng trọ, Thuỷ San có chút bất ngờ. Người đang đợi trước cửa là Bắc Quân Dạ. Lâu lắm rồi mới gặp lại anh, cô vừa đi về phía anh vừa tần ngần nở nụ cười.

"Quân Dạ, anh đợi em hả?"

"Ừ, đợi em! Em rảnh không? Chúng ta qua quán cà phê đối diện nói chuyện chút nhé!"

Bắc Quân Dạ mơ hồ mà ôn nhu nhìn cô. Thấy sắc mặt cô hơi tái, người ngợm lại đầm đìa mồ hôi, tận sau trong cõi lòng anh tràn ngập đau xót. Mới vài ngày không gặp, cô đã tiều tụy đến thế.

"Vâng!" Thủy San điềm đạm gật đầu.

Hai người đi vào quán, điệu nhạc êm ả vang lên, nhân viên phục vụ tận tình giới thiệu những loại thức uống độc đáo nhất. Thủy San gọi một ly nước cam, còn Bắc Quân Dạ chỉ đơn giản gọi một ly cà phê đắng. Bắc Quân Dạ chăm chú nhìn cô, gương mặt khiến anh hằng đêm không thể không nhớ nhung, không thể không khắc ghi.

"Không phải anh gọi em đến đây là chỉ để ngắm em chứ?"

Thủy San ngước hàng mi kép, bông đùa một câu. Nhân viên phục vụ đem thức uống đặt trên bàn. Cô nâng ly nước cam lên, khẽ hút một ngụm. Hương vị ngọt ngào thanh mát của đường mật, chua chua của cam, sự kết hợp giữa hai thứ nguyên liệu này hoàn toàn hài hoà.

"À... cuộc sống của em dạo này sao rồi? Có xoay sở được không, nhìn sắc mặt em tái lắm!" Bắc Quân Dạ cười khổ rồi đáp lời cô.

"Vâng, rất tốt! Em không sao đâu anh."

Thủy San bâng khuâng lắc đầu nguầy nguậy, cô hiện giờ rất tốt, thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho anh. Anh đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi.

"Em và anh ta, đã làm lành rồi sao?"

Anh đột nhiên mở lời, ngữ âm có chút bi đát. Vị đắng của cà phê vốn không thể khiến anh thanh tỉnh đi một chút nào, ngược lại còn đau đớn hơn. Hôm qua đến thăm cô, trùng hợp lại chứng kiến cảnh tượng cô và người đàn ông kia tay trong tay, nói cười hạnh phúc. Anh rốt cuộc cũng hiểu, chính mình vốn dĩ không còn cơ hội nào nữa rồi. Nam nhân như vậy, anh đấu không nổi. Chẳng phải về mặt gia thế hay địa vị của anh ta, mà là tình cảm của cô đối với anh ta. Anh trong phút chốc bỗng ngộ tỉnh, người cô yêu là anh ta, người cô muốn sống đến đầu bạc răng long là anh ta. Mà đứa bé trong bụng cô lại chính là cốt nhục của anh ta.

Thuỷ San không chút nghĩ ngợi gật đầu. Trong nháy mắt lập tức tràn đầy hạnh phúc. Anh ta trong miệng Bắc Quân Dạ đương nhiên là Cận Triều Vỹ. Cận Triều Vỹ, anh là ánh nắng của cô. Nếu mất anh, cô sẽ sớm chết cóng.

Nụ cười tươi rọi của cô tựa hồ như một con dao sắc bén, vô tình mổ xẻ đi trái tim anh, không chút nương tay và không chút thương tiếc. Cố gắng xua tan mọi đắng chát, mọi thương tâm, mọi đớn đau, mọi bước ngoặt trong lòng mình. Anh gượng ép mở miệng.

"Công việc thêu tranh của em dạo gần đây thế nào rồi?"

Hạ Thuỷ San có chút chột dạ, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cô mới quyết định nói ra sự thật cho anh biết.

"Em đang làm quét dọn ở công ty sát bên phòng trọ ạ... thêu tranh quá khó, kim thường xuyên đâm vào tay và rối chỉ, ngược lại em còn phải bồi thường thêm tiền tranh cho người ta!"

Bắc Quân Dạ nhíu mày, rõ ràng là có chút kinh ngạc. Một phần là vì cô đã thay đổi nghề nghiệp, lại còn là một loại nghề nghiệp cực nhọc, quá hao tốn tâm sức. Phần còn lại chính là nơi cô làm, đó chẳng phải là công ty con của Cận Thần sao? Vậy thì hà cớ gì Cận Triều Vỹ lại có thể làm ngơ khi chứng kiến người con gái mình yêu khổ đau?

"Cận Triều Vỹ vẫn để em làm công việc như vậy ư? Anh ta chính là tổng giám đốc mà." Anh có chút bức xúc, thanh điệu không khống chế được mà tăng thêm âm lượng.

"Quân Dạ, thật ra anh ấy đã khuyên em rất nhiều lần, đến nỗi làm em bực mình. Anh ấy mong em sẽ nghỉ việc, chỉ là em lại không muốn. Em không muốn phải dựa dẫm vào anh ấy thêm nhiều nữa, một mình em vẫn có thể nuôi con. Khuyên mãi vẫn không được nên anh ấy đành thoả thuận với em rằng sẽ cắt bớt đi một phần công việc để em đỡ vất vả hơn. Về vấn đề này thì em đồng ý, em cũng không muốn ảnh hưởng đến bé con."

Sắc mặt anh trong tích tắc cứng đờ, cơ hồ như bị ai đó dội một gáo nước lạnh to tướng vào mặt. Anh chua xót cười một tiếng.

"Quân Dạ, anh tốt lắm, thực sự rất tốt. Cô gái nào yêu phải anh chính là phúc của cô ấy. Em xin lỗi, nếu không có Triều Vỹ, em nghĩ em sẽ mở lòng với anh..."

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, như thức tỉnh từng tế bào thần kinh anh. Bắc Quân Dạ chua xót khẩy cợt chính mình, anh tốt lắm sao? Tốt thì có là gì, có thể khiến cô thật sự yêu anh sao?

Lúc Hạ Thuỷ San về nhà, trời đã sửng tối, mây đen ùn ùn kéo đến, che khuất một khoảng trời xanh ngát vài giờ trước. Tắm rửa xong, cô mệt mỏi đến mức vừa đặt người xuống tấm nệm mềm mại liền mê man thiếp đi, vô tri vô giác. Bé con, chúng ta cùng ngủ một chút.

Vừa tỉnh dậy, đã là chín giờ tối.

Gió đầu mùa khẽ lùa qua khe cửa sổ, vô thức khiến Thuỷ San chợt lạnh sống lưng. Cô ngủ từ lúc đi làm về cho đến bây giờ, chẳng lẽ ai mang thai đều ngủ nhiều như vậy sao? Mi mắt cô giật giật, bụng đói meo.

'Cốc'

Đã quá khuya, không biết ai lại đến vào giờ này. Nhà cô vốn cũng chẳng người nào biết ngoài Cận Triều Vỹ, Bắc Quân Dạ và Diệp Tâm. Mấy hôm trước cô có đưa cô ấy đến nhà chơi. Cô mệt mỏi đứng dậy, thở vào một hơi. Thời tiết gần sang đông, rét đến thấu xương. Tiền lương tháng này có lẽ phải mua một ít đồ len về để sưởi ấm mới được.

Bé con, lạnh lắm phải không?

Cô mở chốt cửa, ngay trong gang tấc, một gương mặt điển trai hiện ra, ngũ quan ấy như muốn nghiền sâu vào tim cô. Cận Triều Vỹ đứng ở bên ngoài, trên người anh chỉ đơn giản là áo sơ mi và quần jeans, bộ dạng anh lúc này có chút tuỳ ý.

Điều khác thường là trên tay anh đang cầm một chiếc bánh kem hình búp bê, xung quanh được cắm nến lung linh. Đặc biệt hơn hết, cái tên được khắc trên chiếc bánh lại là tên cô.

San San.

Cô không thể tin vào mắt mình, ngẫm nghĩ đôi chút mới sực nhớ, hôm nay cư nhiên là sinh nhật của chính mình. Cô cứ thế quên mất.

Ánh mắt anh chân tình dào dạt nhìn cô, môi mỏng khẽ giương lên cực kì đẹp mắt. Thủy San cảm giác lồng ngực như nổ tung, khoé mi rưng rưng lưng tròng. Nội tạng rã ra từng khúc, thân thể mềm nhũn. Cô chết lặng đứng đó, những điều muốn nói đều không thể phát ra.

Anh chuẩn bị sinh nhật cho cô ư? Thật là hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức không thể thốt thành lời, hạnh phúc đến mức tay chân chẳng thể dịch chuyển, hạnh phúc đến mức trái tim vô giác giằng xé một trận.

"San San, sinh nhật vui vẻ!"

Đôi con ngươi Cận Triều Vỹ ánh lên nhành thâm tình dào dạt, miệng cười ôn hoà.

__

đáng yêu nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net