Ngoại truyện I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sự kiện bất ngờ ở sân bay hôm ấy, Thủy San dọn về căn hộ trước đó của hai người bọn họ. Cận Triều Vỹ kể cô nghe sự việc mà Lâm Tương Vi đã làm ra, cô cũng chẳng bất ngờ mấy, vả lại, cô không ghét bỏ hay thù hằn gì với cô ấy.

Dẫu sao, những lúc cô rơi vào vòng xoáy khó khăn, Lâm Tương Vi đã một tay đứng ra giúp đỡ. Huống hồ, cô ấy hiện tại đã bị hủy hoại dung nhan, gương mặt của người phụ nữ vốn quan trọng hệt như mạng sống vậy, nó mà có hề hấn gì thì cũng xem như sự sống dần đứt quãng. Cô dự định sẽ đến thăm cô ấy trong vài ngày gần đây. Thẩn thờ ngồi ở bàn ăn hồi lâu, tiếng gọi nhẹ nhàng trì trệ kéo Hạ Thủy San về thực tại.

"Thủy San, Triều Vỹ bỏ con đi rồi hả?!"

Hứa Nhược Lam hai tay xách chồng chất các túi đồ, khuôn mặt già nua đi đến, bà mỉm cười nhìn cô.

"Bác gái, anh ấy đi làm ạ!"

Cô lập tức đứng dậy, đi đến cầm đồ giúp bà. Mấy ngày nay cuộc sống thập phần chán nản, từ lúc bà biết cô làm lao công ở công ty con của Cận Thần liền đùng đùng nổi giận, cô không còn cách nào khác xin thôi việc, rốt cuộc phải dọn đến đây, mà anh thì đi làm, tận chiều tối mới về, chỉ có bà và Kiều Mi hay lui tới tán gẫu cùng cô.

"Ngồi xuống, để ta cầm! Đang mai thai đừng tự chuốc khổ vào mình chứ."

"Vâng."

"Bụng cũng lớn rồi, ngày mai ta đưa con đi siêu âm."

Bà vắt chéo chân, tay khẽ vuốt ve phần bụng nhô lên của Thủy San, tròng mắt đầy hồi hộp.

"Được ạ." Cô gật đầu.

"Mấy ngày nay Triều Vỹ đi làm suốt, con chắc chán nản lắm nhỉ?!" Bà ôn hậu nhìn cô, viền mắt nhăn nheo cong lên.

"Không đâu bác gái, mấy hôm nay có bác và Kiều Mi hay lui tới nên con cũng đỡ buồn! Lúc quá chán thì nói chuyện với bé con, như vậy cũng vui lắm ạ!" Cô lắc đầu nguầy nguậy, kỳ thực cũng không phải là quá mức cô đơn, lúc bà và Kiều Mi về rồi thì cô chỉ biết nói chuyện với bé con, lâu lâu bé sẽ đáp lại cô bằng vài cái đạp bụng ngộ nghĩnh, đối với người làm mẹ như cô, bấy nhiêu cũng đủ vui vẻ.

"Con chú ý ăn uống nhé, này, hôm nay bác có mua ít thức ăn sạch bỏ tủ lạnh, khi nào thèm ăn món gì thì nói để bác nấu cho."

Bà vừa nói vừa đặt túi đồ ăn to tướng lên bàn, hôm nay đi siêu thị thức ăn khá tươi nên đặc biệt mua nhiều, còn có cả trái cây nhập khẩu đắt đỏ.

"Bác à, con biết nấu ăn mà! Con thích thì con sẽ tự nấu, Triều Vỹ cũng vậy, anh ấy thích ăn gì thì con sẽ nấu mà! Bác lớn tuổi rồi, đâu cần phải mệt nhọc vậy đâu."

Thủy San cười khổ, từ lúc chân tướng sự thật bại lộ thái độ bà đối với cô đã trở nên niềm nở hơn lúc trước rất nhiều, thậm chí nhiệt tình đến mức cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng cô biết, bà tất thảy đều là thật lòng thật dạ. Việc trước kia bà căn bản cũng chỉ nhìn vào thực tế.

"Thật ra bây giờ bác cũng buồn chán lắm, Kiều Mi thì qua nhà người ta làm dâu, nhà thì chỉ còn cái thân già là bác!" Bà chán nản chậc lưỡi.

"Mấy hôm nay con cũng ít thấy Kiều Mi đến."

Cô lại mang máng nhớ, khoảng hai tuần rồi Kiều Mi không đến đây, thực ra cô và con bé rất tâm đầu ý hợp, trò chuyện câu nào liền ăn khớp câu ấy. Lòng của con bé căn bản rất mềm chứ chẳng cứng rắn, chỉ là con bé cố ngụy trang thôi. Con bé nói với cô, con bé đơn phương Lãnh Trì Hạo rất lâu, vì bản tính rụt rè nên nó ngại bộc lộ.

"À, nó với Trì Hạo đi du lịch Dubai rồi, bác nhớ không lầm thì hôm nay về!"

"Thì ra là vậy, cũng lâu rồi không thấy em ấy đến nên con hơi tò mò." Cô gật đầu, gia tăng âm lượng.

"Có việc này, ta không biết có nên nói cho con hay không." Sắc mặt Hứa Nhược Lam buồn rầu, giữa trán bà lồ lộ một nếp nhăn chồng chất thể hiện rõ rệt sự áp lực sâu đượm bên trong.

"Bác cứ nói đi ạ..."

"Con biết không, con bé Hạ Y ấy, nó..." Bà dừng lại một lúc lâu, giọng nhỏ đi.

"Nó bị nhiễm HIV rồi..."

Hạ Thủy San cứng người, đỉnh đầu tê dại, dây thần kinh hoàn toàn ngưng trệ. Cô ta nhiễm HIV ư? Cuống họng cô khô khốc mà đắng chát, lồng ngực đập mạnh. Đới với cô mà nói, việc này thực không khác gì tiếng sấm chói tai rít lên giữa bầu trời êm ả. Đại não cô có hàng vạn câu hỏi, rốt cuộc lí do vì sao cô ta lại nhiễm phải căn bệnh hiểm nghèo tang thương này?

Theo lý thuyết, Cố Hạ Y vẫn là chị gái của cô, nếu nói cô chẳng chút động lòng thì hoàn toàn sai. Cô có chút phẫn nộ, cũng có chút xót thương. Để rồi cô mường tượng, mường tượng sau này cô ta sẽ bị tra tấn từng chút bởi thứ bệnh khốn nạn ấy, cô ta phải giằng co ác liệt, đấu tranh sữa sự sống và cái chết, sinh tồn và tử dật.

"Mẹ!"

Cận Triều Vỹ một thân âu phục lịch lãm đi vào, trên tay anh là đóa hoa lưu ly tinh xảo. Hứa Nhược Lam rất thức thời, bà đến bên con trai, nháy mắt mờ ám.

"Hai người nói chuyện gì thế?"

Bà đi rồi, Cận Triều Vỹ tự nhiên vòng tay qua eo Thủy San, lực đạo chiếm hữu.

"Chỉ tâm sự với bác ấy chút thôi, anh mới đi làm về sao?!"

Thủy San rút mình ra khỏi vòm nghĩ suy ngẩn ngơ, cô mềm mại ùa vào lồng ngực nam tính của Cận Triều Vỹ, cánh môi đỏ mọng bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào đến vô hạn. Có lẽ khi nhìn thấy anh, mọi áp lực mơ hồ trong cô mới thật sự tan biến.

"Ừ, hôm nay đặc biệt về sớm cho em bất ngờ."

Cằm Cận Triều Vỹ tì lên trán cô, đôi con ngươi hổ phách tuỳ tiện nhắm lại, tham lam hít hà hương thơm đặc trưng nơi mái tóc thướt tha.

"Bất ngờ gì nhỉ? Tò mò quá." Cô nhướn mày, ngực trái tựa như có một dòng suối ấm nóng chảy qua, hạnh phúc sung sướng khốn cùng.

"Tặng em!"

Đoá hoa lưu ly bị đẩy vào lòng cô, Thủy San nhất thời mừng rỡ.

"Anh biết lãng mạn từ bao giờ thế?" Ngực trái đập liên hồi không tuân theo bất cứ một quy luật nguyên lý nào, cô cười trúc trắc khúc khích, thanh âm chẳng giấu nổi vui sướng.

"Từ khi gặp em." Người đàn ông trả lời rất điềm tĩnh, hơi thở nhè nhẹ.

"Nhưng chỉ có một đóa hoa ít ỏi vậy thôi sao? Anh thật là..."

Trái tim tựa hồ được sưởi ấm, giờ phút này Thủy San thật sự mãn nguyện. Nhưng bản thân vốn muốn trêu anh thêm một chút thế nên liền thuận miệng bông đùa.

"Đương nhiên không chỉ có vậy. Lát nữa chúng ta sẽ đi bơi. Anh nghe nói bơi rất tốt cho đứa bé trong bụng!"

Anh ôn nhu đáp lời, bờ môi mỏng nâng lên, hai tay dung túng xoa đầu cô.

"Vậy được. Tạm chấp nhận đấy!"

Thủy San mỉm cười gật đầu, tứ chi trong người nhất thời khoẻ khoắn hẳn.

"Hôm nay ăn uống thế nào? Ngon không? Có ốm nghén không?"

Anh đột nhiên nói sang đề tài khác, ánh mắt hàm chứa nghiêm túc nhìn Thủy San.

"Bình thường cả, em qua thời kì ốm nghén rồi! Hôm nay bé con còn nói chuyện với em đó."

Cô nhất thời bị dáng vẻ như ông cụ non của anh chọc đến phấn chấn, khoé môi khúc khích cười ra tiếng.

"Nói gì? Nó thì biết nói gì? Biết nói à." Anh nhíu mày, vẻ mặt ngu ngơ.

"Là đập bụng!"

Thủy San lại càng buồn cười hơn, cô mím môi.

"À, để anh thử xem."

Cận Triều Vỹ gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Anh theo phản xạ có điều kiện cúi thấp người xuống, dán tai lên vùng bụng của cô gái nhỏ, lồng ngực có chút nao núng. Ấy vậy mà vẫn chẳng hề thấy động tĩnh phát giác gì, anh thắc mắc thốt lên.

"Sao không đập?"

"Con ngủ rồi! Cận Triều Vỹ, tổng tài thật là ngốc!" Hạ Thủy San cười đến sảng khoái, đôi đồng tử long lanh toát lên khe sáng tuyệt diệu.

Chiều hôm đó theo dược định, hai người đi đến hồ bơi nằm ở CusGod.

Đi bơi đương nhiên phải mặc đồ bơi, Hạ Thủy San ra khỏi phòng thay đồ với bộ đồ bơi cực kì quyến rũ, cho dù cô cố che đậy cỡ nào thì vẫn không thể khiến ba vòng đầy đặn trên cơ thể lồ lộ sau lớp vải mảnh mai. Bắt gặp cái nhìn đầy chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông, cô ngại ngùng dùng khăn che thân thể lại, mang tai bất giác đỏ lên.

"Che gì chứ, Hạ tiểu thư, em nên nhớ hôm nay chúng ta đi bơi."

Cận Triều Vỹ nhếch mép nhìn cô, dáng vẻ ngả ngớn vô lại của anh thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.

"Tại vì anh cứ nhìn em!"

Thủy San mím môi, thều thào đáp.

"Anh nhìn vợ mình thì có gì sai?"

Người đàn ông nham nhở nói tiếp.

"Không sai, chỉ là..."

Chỉ là, cái nhìn ấy quá nóng bỏng rồi.

Sau đó, cô bị Cận Triều Vỹ khống chế bế vào bể bơi, Hạ Thủy San ngay lập tức vùng vẫy nguầy nguậy.

"Nước sâu quá rồi..."

Mật độ nước quá cao so với tưởng tượng của cô, dù vẫn đứng được nhưng hoàn toàn khó khăn với việc giữ thăng bằng.

"Em cứ đu lên người anh!"

Cận Triều Vỹ thản nhiên trả lời, hai cánh tay vạm vỡ nâng cặp chân của cô lên, mạnh mẽ vòng qua thắt lưng nam tính.

"Cận Triều Vỹ, cái người này!"

Rốt cuộc cũng rõ mục đích của anh, cô nghẹn giọng.

Hạ Thủy San thở dốc trên vai người đàn ông, mặt mày đỏ hỏn vì sắc tình. Tuyệt nhiên, trong đại não vẫn còn chút lí trí xót lại, cô ngẩng đầu thỏ thẻ.

"Ở đây không được đâu."

Dòng nước nhân tạo bập bềnh ập vào thân thể khiến cô có chút rét, thế nhưng tận sâu trong từng tế bào vẫn không ngừng len lỏi một cảm giác thích thú cực độ.

Hai tay Cận Triều Vỹ hết nắn bầu ngực no đủ rồi men xuống dưới mặt nước bóp lấy cánh mông nhu thuận, tiếng gầm nhẹ của anh hiện hữu rất rành mạch ngay trong không gian.

"Hừ!"

Cô lại càng thổn thức, từng tế bào trong người như muốn lã đi, chân quắp lấy hông anh, hai tay lần lượt như rắn vòng qua vòm cổ Cận Triều Vỹ. Làn gió lạnh vô tri vô giác lùa qua, sống lưng Thủy San cứng ngắc.

"Ưm... ah... ah!"

Những tiếng nỉ non vốn chẳng thể kiềm hãm mà phát ra từ sâu bên trong cổ họng, thanh âm yêu kiều hoàn toàn kích thích máu nóng trong người Cận Triều Vỹ.

Môi anh áp lên môi cô, cùng với vĩ độ nóng bỏng, đầu lưỡi linh động cạy mở hàm răng rồi chui rúc vào khoang miệng ẩm ướt một cách dễ dàng. Hết mút mát rồi giao triền mạnh mẽ.

"Đừng, Triều Vỹ... về nhà được không?"

Anh rốt cuộc cũng tiếc nuối buông Thủy San ra, sau đó cẩn thận bế cô lên bờ.

Một tuần sau, Hứa Nhược Lam nhất quyết dọn đến căn hộ với lí do rất đơn giản, bà muốn bảo vệ cháu của mình. Người thống khổ nhất hiện tại chính là Cận Triều Vỹ, tối đến không được ngủ chung với cô, cũng không được nhỏ nhẹ trò chuyện với cô, đặc biệt là về phương diện tình dục, người bừng bừng sinh khí như anh sao có thể chịu nổi cực hình dày vò thảm khốc này?

Ấy vậy mà khi mẹ mình dọn đến đây, anh cũng chẳng có phương pháp từ chối, chỉ lạnh nhạt tuỳ tiện gật đầu. Và đã hơn hai tuần, anh chưa chạm vào cô, thậm chí là những cái vuốt ve vỗ về cũng không thể. Việc này đối với Cận Triều Vỹ thực không khác cực hình là mấy.

Hạ Thủy San thì khác, vài hôm đầu cô còn vui vẻ vì tách ra được với con sói hoang đó, chủ yếu cô vẫn muốn tốt cho bé con. Nhưng rồi qua một thời gian, cô dần dà khô khốc hẳn đi, cảm giác không có Cận Triều Vỹ thực trống trải, vô vị. Cuối cùng cũng biết người đàn ông ấy quan trọng với cô đến nhường nào rồi, dù chì là cách nhau một bức tường nhưng cô chẳng thể yên giấc nổi, lúc nào cũng mường tượng về anh như một thói quen.

Tối hôm nay, Thủy San vẫn ngủ chung với Hứa Nhược Lam, bà vốn đã thiu thiu từ sớm, người già hầu như đều rất dễ ngủ.

Còn cô, đương nhiên không thể chợp mắt được. Cô khịt mũi, buồn chán nhìn trần nhà, suy nghĩ vẩn vơ.

'Cạch'

Cận Triều Vỹ rón rén đi vào, cô kinh ngạc, hai mắt trợn to, máu trong người chảy ngược.

"Anh!"

"Suỵt!"

Tay anh áp lên môi cô, ra hiệu im lặng.

"Anh sao lại đến đây?"

Rất lâu sau, cô mới bình tĩnh lên tiếng.

"Nhớ em muốn chết rồi."

Dứt lời liền ôm lấy người cô, lưu luyến hít hà hương thơm nơi cần cổ câu hồn, bụng dưới theo phản xạ nóng lên.

"Em cũng vậy!"

Cô nhẹ giọng, vui vẻ cười, vành mắt nóng bỏng.

"Thủy San, cho anh đi, anh thật sự chịu hết nổi rồi!"

Giọng anh trầm thấp mà khàn khàn, tựa như dẫn dụ cô gái nhỏ Hạ Thủy San vào cõi trầm luân đê mê.

Hai người đi vào phòng bên cạnh, Cận Triều Vỹ từ đầu vốn đã không chịu nổi, lập tức thở dốc ôm lấy eo cô, bờ môi lành lạnh gấp gáp hôn từ xương quai xanh trơn mượt hôn xuống, trì trệ nước bọt cổ vũ tinh thần.

Anh nhanh nhạy cởi bỏ bộ đồ ngủ rườm rà trên người cô, bàn tay luồn lách đẩy chiếc áo ngực ren ra khỏi thân thể, bầu ngực no đủ lập tức rung rẩy giữa không trung chẳng chút che đậy.

"Argg..."

Khoé môi người đàn ông điên tiết hắng xuống, sau đó theo quy luật cắn mạnh đỉnh ngực non mềm, rồi dùng lưỡi khuấy động gặm nhấn thớ thịt nhỏ hơi nhô lên. Cận Triều Vỹ xoáy đầu vú, tay còn lại men mẫm sang quả đào tươi cần được chăm sóc bên cạnh, triền miên uốn nắn khảy lộng.

Thủy San rên rỉ, nhịp thở biến dạng trúc trắc, đầu óc hỗn độn vốn đã chìm vào mê man. Cô ngửa đầu ra sau, liên tục vặn vẹo thân mình hưởng thụ khoái cảm sóng nước mà Cận Triều Vỹ đem lại, ngực trái lâng lâng, cơ thể như có dòng điện chua xót xượt qua. Gò má cô bao phủ bởi tầng hồng nhạt, đầu ngón tay tái xanh bấu lấy lưng anh, tận cùng trong cơ thể dấy lên nỗi khát khao muốn được lấp đầy.

Hai người họ, thật không khác vụng trộm là mấy.

"Triều Vỹ... ah..."

Cô yêu kiều nỉ non, không nghĩ đến phản xạ có điều kiện này lại vô tình kích thích con sói đói cuồng dã bên trên. Cận Triều Vỹ nhấm nháp đầu ngực ngày càng nhanh, tiết tấu tựa hồ chẳng chừa cho cô chút nhịp nhàng thở dốc. Đầu lưỡi khuấy động nhũ hoa, tay còn lại uốn nắn bầu vú bên cạnh thành đủ các loại hình dạng, trực tiếp xem nó như món đồ chơi mềm mại.

"Ưm..."

Cao triều dâng lên, Thủy San liên miên ưỡn ẹo, hai quả đào tươi rung rẩy phấn khích vì được người đàn ông tận tình chăm sóc. Cô đê mê gục mặt vào hõm vai Cận Triều Vỹ, hơi thở thấp thỏm mà phảng phất hương vị thoát tục.

"San San..."

Hàm răng Cận Triều Vỹ đột nhiên ngoạm lấy cắn mạnh đóa hoa khiến nó lập tức trở nên căng cứng. Lúc anh nhả ra cũng là lúc nó bao phủ đầy nước bọt trơn bóng, đỉnh ngực se lại thẳng đứng cực kì mê người.

"Rên nhẹ thôi, mẹ anh nghe."

Anh nhếch mép, lần nữa áp lên môi cô một nụ hôn. Đầu lưỡi linh động bỡn cợt chui vào khoang miệng ướt át cùng nhau quấn quýt giao triền. Hạ Thủy San bị sóng nhiệt cuốn lấy thân mình, cô trong tích tắc kịch liệt đáp lại. Chiếc lưỡi đinh hương thỏ thẻ liếm bờ môi bạc mỏng của người đàn ông, thân thể run lên.

Nụ hôn dần trượt xuống hõm cổ, xương quai xanh, rồi dừng bước ngay tại khe ngực sâu hút. Trút xuống từng li từng tí, Cận Triều Vỹ hôn lên bụng cô, yết hầu anh dịch chuyển lên xuống, nhìn qua cực kì nặng nề. Chiếc lưỡi không xương ra sức vẽ một vòng tròn ướt át, nước bọt trơn tru rướn lên xung quanh bề mặt. Lòng bàn tay rắn chắc duy trì tư thế sóc nẩy đôi gò bồng điên đảo mềm mại, cảm nhận được sự tinh tế của nó qua từng thớ thịt.

"Ah... ưm... ha."

Bị tập kích tận hai nơi cùng lúc, Thủy San cảm thấy chính mình sắp không chịu nổi được rồi. Tay cô xen qua từng kẽ tóc nhuộm đỏ ương ngạnh của người đàn ông, mảnh khảnh vò lấy. Cô liên tiếp thở dốc, đôi đồng tử tinh xảo lã đi, chỉ có thể vô lực mặc anh càn quấy mất chừng mực.

Không nhanh không chậm, bờ môi Cận Triều Vỹ đã chập bước tại mật hoa cách lớp quần lót ren mỏng gợi cảm. Đôi con người anh nheo lại, sâu thẳm cùng thâm trầm hoà cùng, thái dương nhiễu xuống mồ hôi nóng nảy, cổ họng khô khốc hệt như quá lâu không có chất lỏng chảy vào.

Anh tựa như loài thú hoang dã bị bỏ đói lâu ngày ở rừng xanh, ngón tay thon dài bình tĩnh đặt lên nơi tư mật, chầm chậm kẹp lấy vân vê hai mảnh hoa huyệt. Dần dà làm quen với nó, Cận Triều Vỹ miết qua miết lại, hồi lâu còn nhấn mạnh cuống nhẹ hạt đậu nhỏ mềm mềm. Nơi đó lập tức có phản ứng, thủy dịch tuôn ra nhỏ giọt, phút chốc lớp quần lót đã ướt đẫm đi.

"Ha... đừng."

Thủy San giật nẩy mình, đôi chân thon dài yếu ớt kẹp lại chống cự, chỉ là, Cận Triều Vỹ đã nhanh chóng đoán được ý nghĩ trong đại não cô, anh mạnh mẽ tách ra, lực đạo chiếm hữu không tưởng.

Rốt cuộc, dục vọng xông đến đỉnh điểm, anh cởi phắt chiếc quần lót. Đáy mắt Cận Triều Vỹ càng tĩnh lặng, anh chăm chú nhìn đến nơi riêng tư của người con gái, một khắc chẳng rời. Nơi đó nấp máy đỏ lên, hoa hạch bị che khuất bởi đôi cánh hoa nhen nhóm.

Bị ánh mắt không chút che đậy của anh làm cho thân nhiệt nóng lên, Thủy San đỏ mặt, hơi cấu lấy tấm chăn phía dưới, e thẹn nhắm mắt.

Anh chẳng chút nghĩ suy, trực tiếp áp bờ môi lành lạnh lên, mùi hương e lệ tỏa ra nồng đậm xộc vào mũi. Chiếc lưỡi linh hoạt đẩy vào nhè nhẹ cửa động hoa tâm, sau đó ra sức khảy lộng cánh huyệt dồi dào sức sống.

"Ah... hức."

Cô nấc nghẹn ư ử trong vòm họng, cảm tưởng tiểu huyệt liên tục co thắt, hơn hết còn tiết ra dịch mật phóng đãng. Thủy San duỗi dài cổ, tứ chi khẽ run.

"Thoái mái không?"

Anh đột ngột không báo trước dùng răng cắn mạnh đài hoa, chập chừng đẩy lưỡi nhấn lên hạt trân châu non mềm. Thủy San bị anh làm cho hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn chẳng thốt được lời nào. Người đàn ông này, lại còn trêu trọc cô.

Xương quai hàm Cận Triều Vỹ căng cứng, ruột gan bốc cháy, anh chậc miệng, liếm láp thẳng xuống khe nhỏ nhầy nhụa. Tiếng động dâm mị khít khao vang lên ong ong nơi căng phòng vắng vẻ, tuyệt nhiên lấn át tất thảy.

Cô rướn người, hơi thở ngưng đọng. Người đàn ông này vốn biết rõ từng điểm nhạy cảm trên thân thể cô, thế nên mới nhân cơ hội này tuỳ tiện trêu trọc. Cô thẹn thùng cắn môi, gò má ửng hồng.

"Ah."

Tay Cận Triều Vỹ vỗ mông cô, cánh mông mê người theo bản năng đỏ hỏn. Anh hoàn toàn không chừa cho Thủy San chút thích ứng, trực tiếp vừa gặm nhấn hoa huyệt vừa vuốt ve cúc hoa của người con gái. Cô trợn mắt há hốc mồm, khoái cảm ở bụng dưới dập nẩy kinh thiên động địa.

"Triều Vỹ... đừng đùa mà. Xin anh đấy."

Anh chẳng những không ngừng động tác mà còn tàn phá cuồng loạn hơn. Đầu lưỡi ra vào ngày càng nhanh, dâm thủy thướm đẫm drap giường.

"Ha... ah."

Cô bật ra tiếng nỉ non yêu kiều, nhịp thở nóng bỏng đứt quãng.

"Argggg." Cận Triều Vỹ gầm nhẹ, hai mắt hằn lên những tia máu ác liệt. Anh ngẩng đầu, tư vị ngọt ngào ban nãy cơ hồ vẫn còn vương vấn.

Anh kéo quần lót, cự long thô thiển sổ sàng cùng kích thước cháy bỏng căng cứng giật giật nẩy thót.

"Vuốt ve nó."

Anh đặt tay cô lên, bắt buộc Thủy San nắm lấy nó. Cô không còn cách nào khác đành nghe theo, lòng bàn tay mon men dọc lên dọc xuống, quy đầu bị kích thích nhanh chống rỉ ra vài giọt tinh dịch trắng đục. Cô kinh hãi, nhưng vẫn duy trì động tác, tiếp tục ve vãn đầu khấc, rồi xoa nắn thớ thịt mềm nhũn to tướng bên dưới.

Cận Triều Vỹ thở mạnh, lồng ngực nam tính phập phồng không theo quy luật. Anh nghiến răng nghiến lợi, mị lực của cô gái này quá điên cuồng, anh vốn đã xem thường cô. Cảm nhận sự tiếp xúc non nớt của lòng bằng tay nhỏ nhắn bên dưới, côn thịt không kìm được bắn ra vài dịch lỏng. Yết hầu anh dịch chuyển lên xuống, cuống họng đắng ngắt.

"Hừ."

Anh hừ nhẹ, trực tiếp đẩy ta Thủy San ra, tựa như cuồng phong bão táp mà cầm lấy phân thân, quy đầu khẽ ma sát môi hoa, chập chờn mãi nhưng vẫn chẳng có ý định đi vào.

"Ah... đừng trêu."

Cận Triều Vỹ rất nhanh đã đẩy cự vật vào, thẳng thừng thúc một cú dứt khoát ngay tâm đài trơn mềm. Anh bất thình lình, cô hoàn toàn không lường trước, hạ thân có hơi đau, chỉ là không quá lâu sâu nó đã thay thế lấp vào sự sung sướng len lỏi, vứt mạnh cảm giác nhức rát đang một bên.

"Ưm... ha... Vỹ." Cô nỉ non, bất tri vô giác tay vòng qua cổ anh, hông nhịp nhàng chậm rãi đẩy theo tiết tấu.

Cận Triều Vỹ điên cuồng ra vào, tựa hồ trút xuống những nhẫn nhịn mười mấy ngày qua. Anh mạnh mẽ mà mê hoặc cô, từng cử động của người đàn ông khiến Thủy San trở nên điển đảo mê muội. Tay cô vô thức sờ lên cơ bụng sáu múi, cảm nhận sự căng trướng và đầy nọc của nó.

"Hư... ah."

Cận Triều Vỹ vừa điêu luyện xoa nắn đầu vú vừa trơn trượt phân thân vào khe huyệt ướt nhẵn. Mỗi lần đâm đẩy cũng là mỗi lần sung sướng cùng cực. Nơi tư mật và cự long ma sát, nhàu nhuộm lấy nhau thỏa nỗi nhớ nhung.

Anh quá mức nhiệt tình, Hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net