một là một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







𐙚Russia x Việt Nam

Russia!Soldier

Việt Nam!Housekeeper

☆⋆。𖦹°‧★

Mười hai giờ ba mươi lăm phút, thành phố chìm trong màn đêm yên tĩnh;

Tuyết rơi phủ đầy con đường về nhà, ánh đèn mập mờ thắp sáng hai bên đường như tấm chăn sưởi ấm tạm thời cho Russia, một người lính đặc nhiệm cuối cùng cũng được về nhà sau nhiều tháng lăn lộn trên chiến trường.

Russia đứng ở đây, trong khung cảnh lạnh lẽo và heo hút, khuôn mặt anh bỏng rát, bong tróc với từng cơn gió. Mắt anh chảy nước, bọng mắt đỏ ửng cả lên. Hơi thở anh chuyển sang sương mù trong không khí băng giá. Những ngón tay của Russia bắt đầu mất cảm giác và tím tái khi anh vật lộn để tập trung vào nhiệm vụ của mình, để mắt đến con đường phía.

Bước chân qua cánh cửa căn hộ một cách mệt mỏi, đôi giày của Russia để lại những dấu bùn đất và ẩm ướt trên sàn gỗ nhưng anh không có tâm trạng để quan tâm đến nó.

Sức nặng từ nhiệm vụ vừa rồi đang đè nặng lên vai anh, những kí ức hỗn loạn và đen tối vẫn hằn sâu trong tâm trí và ám ảnh anh mỗi giây. Mùi thuốc súng thoang thoảng trên đầu mũi cùng tiếng ồn của máy bay chiến đấu, âm thanh rè rè từ bộ đàm và máu đổ nhuộm đỏ một vùng chiến trường.

Russia mệt rồi, giống như anh không thể thở đúng cách vào lúc này, phổi bị quá tải và cảm giác ngột ngạt bơm đầy cơ thể khiến mọi giác quan bị tê liệt. Adrenaline đã bắt đầu lắng dần, người lính cởi giày ra trước khi khụy gối xuống sàn nhà một lần nữa. Anh cố gắng hết sức để đứng dậy, năng lượng ở duới mức âm và Russia đang không ngừng tìm kiếm lối thoát.

Người lính đi vào phòng khách, im lặng ngồi ở dưới sàn nhà, căn phòng này quá mức yên tĩnh, chỉ có Russia cùng những cảm xúc bị dồn nén trong lòng.

Anh nhắm mắt lại, thở sâu.

"Russia, anh về rồi à?"

Russia mở mắt khi âm thanh ấy phát ra từ sau lưng, có lẽ anh đã sai, anh không ở một mình.

Việt Nam bước ra khỏi bếp và đi vào phòng khách khi trên eo vẫn còn quấn tạp dề, Russia có thể ngửi thấy mùi bánh quy thoang thoảng từ cô ấy.

Việt Nam là người giúp việc mà anh đã thuê hai năm nay để giúp anh ta dọn dẹp căn hộ sạch sẽ mỗi khi anh trở về sau một nhiệm vụ nào đó hoặc đôi khi là nấu ăn cho anh.

Ngay từ đầu Russia không có ý định thuê giúp việc, nhưng sau một thời gian được đồng đội thuyết phục anh cũng quyết định thuê Việt Nam, một cô gái Đông Nam Á nhỏ nhắn đa tài, cô ấy làm mọi thứ rất chu đáo và kỹ càng khiến Russia rất hài lòng.

Việt Nam lo lắng nhìn bóng lưng Russia, tiếp cận anh một cách chậm rãi, cô khẽ nói.

"Anh ổn chứ?"

Russia không quay đầu lại hay nhìn cô ấy, đôi mắt anh bỏng rát dưới balaclava. Anh im lặng một lúc lâu, không biết làm thế nào để trả lời.

Khuôn mặt anh đột nhiên tràn ngập sự thất vọng, và anh càu nhàu dưới hơi thở của mình.

"Ổn"

Russia cởi balaclava và đặt nó lên bàn sau đó ngồi xuống đi văng, anh thở dài mệt mỏi, biểu cảm chuyển sang kiệt sức.

Russia không quen được quan tâm, nó khiến anh cảm thấy mình yếu đuối.

Hành động đó chỉ khiến cô gái càng thêm lo lắng, Việt Nam nhìn xuống sàn nhà bụi bặm do dấu giày nhưng không cảm thấy khó chịu mà chỉ nhanh chóng dọn dẹp và lấy cho Russia một cốc nước.

Cô đặt ly nước xuống bàn đối diện Russia.

"Chào mừng về nhà, Russia. Anh trông mệt mỏi."

Nhà à? Khái niệm về nhà đối với Russia từ lâu đã biến mất, căn hộ này vốn dĩ chỉ là một nơi trú ẩn dài hạn.

Người lính nhận lấy ly nước mà không nói lời nào, nâng nó lên môi. Ly nước cạn sau một hơi, anh ta đặt nó xuống bàn một lần nữa.

Ánh mắt anh hướng về phía Việt Nam một lúc, một cơn co giật nhẹ trên trán cho thấy có gì đó đang làm phiền anh.

"Mệt mỏi...chắc là vậy"

Anh khoanh tay, chìm vào chiếc đệm nhung trên đi văng. Việt Nam có thể thấy vai và cổ của anh ấy căng thẳng như thế nào, như thể anh đang chiến đấu với một kẻ thù vô danh trong chính mình.

"Ý tôi không phải thể chất, ý tôi là...tinh thần của anh"

Việt Nam nói, anh chăm chú lắng nghe.

Russia nhận ra giọng nói của cô gái mềm mại đến mức nào.

Trong hai năm qua, Việt Nam luôn có thể khiến anh cảm thấy hài lòng là vì tính cách của cô ấy. Cô gái Đông Nam Á kiên nhẫn với tính cách khắc kỷ của Russia mà không một lời phàn nàn. Trong khi đó đồng đội lại luôn cau có vì thái độ của Russia, họ chỉ không hiểu.

Anh nhướn mày một chút, lông mày trên trán anh ngày càng sâu hơn. Hàm anh nắm chặt, như thể anh đang cố giữ lại những lời anh muốn nói. Russia rõ ràng đang vật lộn với một cái gì đó bên trong, nhưng thái độ của anh ta vẫn lạnh lùng.

"Ừ..."

Anh dừng lại, liếc nhìn Việt Nam.

Russia luôn mang balaclava và cô là người duy nhất trên thế giới biết khuôn mặt của anh. Người lính không chắc đó là một phước lành hay một lời nguyền.

"Anh có muốn tôi mát xa lưng cho anh không?"

Việt Nam bất ngờ đề nghị, mỉm cười với anh bằng ánh mắt nâu ấm áp.

Russia suy nghĩ về yêu cầu với một tia hứng thú nhỏ. Anh ấy chắc chắn cần một số cách giảm căng thẳng, và cô ấy có những kỹ năng massage cần thiết để cung cấp điều đó.

"Được rồi"

Anh thay đổi chỗ ngồi và cởi áo ra, cho phép Việt Nam tiếp cận với lưng trần của anh. Tuy nhiên, khuôn mặt anh vẫn trống rỗng và vô cảm.

Việt Nam đã làm rất tốt, cách những ngón tay mềm mại chạm vào lưng anh ta, mỗi động tác cô thực hiện đều chạm vào chính xác những nơi cần được mát xa. Russia nhắm mắt lại, hít thở sâu, vai anh buông thõng khi Việt Nam thực hiện mát xa trên cơ bắp căng thẳng của anh. Đã được một thời gian kể từ lần cuối anh được chăm sóc như thế này, cảm giác khá ổn.

Hai người chỉ im lặng, và sự im lặng đó làm anh thoái mái. Hành động của họ là đủ để truyền tải thông điệp của nhau.

Russia không phải là người nói nhiều nên im lặng là cách tốt nhất.

Giống như hàng giờ đã trôi qua, Russia thở dài và ngồi dậy, mặc lại áo, với lấy mặt nạ của mình. Sự căng thẳng trên khuôn mặt anh ta biến mất một cách ngạc nhiên, thái độ cũng trở nên thoải mái hơn.

"Anh có thể cho tôi biết bất cứ điều gì mà...anh biết đó"

Việt Nam thực sự là một linh hồn thuần khiết và đồng cảm. Cô ấy mềm mại với Russia, không bao giờ phán xét anh.

Quá tốt cho anh.

Người lính suy ngẫm về những lời của Việt Nam. Anh biết cô ấy chỉ đang cố gắng giúp đỡ, nhưng cuộc sống và quá khứ của anh ta là một trong những bí mật mà Russia không thể để tất cả tràn ra cho bất cứ ai anh biết, kể cả cô.

Nó thật đau đớn khi nhớ lại, cuộc sống của anh là một mớ hỗn độn.

Anh vẫn đấu tranh để hiểu tại sao đồng đội của anh lại bảo anh tin  tưởng Việt Nam.

"Nó...phức tạp"

"Tôi có thể cảm nhận anh"

Russia ngẩng mặt lên, đôi mắt anh quay trở lại khung hình nhỏ bé của Việt Nam trong nháy mắt.

Có phải cô ấy đang ám chỉ gì đó?

Ý của Việt Nam là gì khi cô nói cô có thể cảm nhận anh? Bộ não của anh bắt đầu cảnh giác cao độ sau mọi thứ đã xảy ra ngày hôm qua và tất cả.

Anh hít một hơi thật sâu, giọng anh vẫn bình tĩnh và trầm lặng.

"Điều đó...ý cô là gì?"

"Quá khứ đang dần dần giết chết anh của hiện tại"

Việt Nam trả lời, không hề nao núng. Cô ấy có thể cảm nhận được điều đó, những cảm xúc xung quanh Russia một cách rõ ràng.

Nếu Russia có khả năng thể hiện bất kỳ biểu hiện nào dưới mặt nạ của mình, nó có thể sẽ là một cú sốc.

Tuyên bố của cô đánh anh ta như một tấn gạch, khiến tâm trí anh ta chạy đua với tất cả những hối tiếc và chấn thương mà anh ta phải chịu trong suốt sự nghiệp của mình.

"Làm sao mà..."

Từ đó chỉ là một tiếng thì thầm, giọng anh run rẩy.

"Làm sao cô biết điều đó?"

"Tôi đã nói với anh, tôi có thể cảm nhận anh. Anh đang...nghẹt thở"

Như thể là một làn sóng càn quét tâm trí Russia, có gì đó trong lòng anh đang được cậy ra và anh ta không còn có thể phủ nhận cảm giác chán nản và vô vọng đã đè nặng anh quá lâu.

"Nghẹt thở"

Anh thở dài, giọng nói cuối cùng cũng thể hiện chút cảm xúc.

"Đó là một từ chính xác để mô tả cảm giác của tôi gần đây"

Anh dừng lại một lúc, cố gắng nói những suy nghĩ của mình thành lời.

"Giống như tôi đang chết đuối... như mọi hơi thở tôi hít vào là những giọt không khí cuối cùng"

Tại sao Việt Nam vẫn nhìn anh bằng đôi mắt ấy, ánh mắt chứa đựng tất thảy những cảm xúc thuần khiết nhất thế gian này, đẹp đến mức khiến Russia chạnh lòng.

Chạnh lòng vì chưa từng có nhìn anh ấy như thế, đối xử với anh như một con người thật sự.

Cô ấy từ tốn và nhẹ nhàng, đưa tay ra, nắm lấy những đầu ngón tay anh.

"Tôi hiểu anh mà"

Rusia nhìn vào mắt Việt Nam.

Lời nói của cô ấy, sự đụng chạm của cô ấy...tất cả đều rất thư thái.

Việt Nam có cách khiến anh cảm thấy bình tĩnh và an toàn, không giống như anh cảm thấy khi ra ngoài chiến trường.

Có một cái gì đó rất yên bình về giọng nói của cô.

"Cảm ơn"

Anh lặng lẽ gật đầu, chứa đầy sự chân thành.

Việt Nam mỉm cười.

"Được rồi, bây giờ anh cảm thấy thế nào, Russia?"

Người lính suy nghĩ một lúc, cố gắng tìm những từ thích hợp để sử dụng. Càng nghĩ về nó, càng khó đưa cảm xúc của mình vào lời nói. Anh muốn nói với Việt Nam những gì anh cảm thấy, nhưng anh vẫn sợ cô sẽ nghĩ về anh khác đi nếu anh nói với cô sự thật.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Không chắc chắn...sợ hãi...nhưng hầu hết tất cả, cảm giác tội lỗi"

"Cảm giác đó rất con người, Russia"

Việt Nam nói, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay thô ráp của anh.

"Anh luôn cảm thấy như mình không đủ tốt phải không? Anh sai rồi, Russia. Anh đã làm đủ, thậm chí còn hơn thế nữa, bạn có cảm xúc đẹp"

Lông mày của Russia giãn ra trước những lời của cô ấy, mặc dù cô không thể nhìn thấy mặt sâu thẳm bên dưới mặt nạ của anh.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô là người duy nhất nhận ra rằng anh vẫn là một con người có cảm xúc, thay vì là một sát thủ lạnh lùng.

Có rất nhiều điều mà anh muốn nói với cô; nỗi đau của anh, sự hối tiếc anh có và mong muốn sâu sắc để thoát khỏi gánh nặng này.

Nhưng anh không thể

Không phải bây giờ.

Thế là anh vẫn im lặng.

"Anh đẹp, ở bên trong"

Việt Nam chạm tay vào ngực anh, nơi trái tim anh đang đập.

"Đây. Trái tim của anh, nó vẫn đang đập, anh vẫn còn sống"

Rồi cô tiếp tục nói.

"Đập tay vào ngực hai lần, nếu trái tim đập điều đó có nghĩa là các thiên thần đang lắng nghe mọi mong muốn của anh. Tôi đã đọc nó trong một cuốn sách thiếu nhi, hy vọng anh không thấy nó nhảm nhí"

Việt Nam cười khúc khích, cô thực sự muốn anh cảm thấy rằng linh hồn anh vẫn còn trong sạch và các thiên thần sẽ chấp nhận anh dù anh là ai.

Thật không?

Có lẽ. Vì trong một giây phút nào đó, Russia đã nghĩ Việt Nam chính là thiên thần của đời anh.

Người lính nhìn khi cô chạm vào ngực trái anh, hành động ngây thơ của cô đánh thức thứ gì đó trong anh.

Anh có thể cảm thấy trái tim mình đập mạnh dưới da thịt, đập đều đặn và không ngừng. Cảm giác như thể trái tim anh đang cố gắng thoát ra và trốn thoát, tuyệt vọng đấu tranh cho cuộc sống và tự do.

Những lời cuối cùng của Việt Nam có ý nghĩa hơn những gì cô có thể hiểu. Với một tiếng thở dài nặng nề, anh ta làm theo chỉ dẫn của cô và vỗ ngực anh hai lần, và thật ngạc nhiên, trái tim anh ta đáp lại bằng hai nhịp đập mạnh mẽ.

Anh cười thầm, một cuốn sách thiếu nhi có lẽ cũng không tệ.

"Không. Không nhảm nhí chút nào."

"Vì vậy, thiên thần đang lắng nghe anh. Các thiên thần chỉ chấp nhận những người xứng đáng, và bạn xứng đáng"

Việt Nam mỉm cười rạng rỡ với anh

Tiếng cười trong trẻo của cô gái tràn ngập Russia với những cảm giác xao xuyến.

Cảm giác được lắng nghe, được nghe bởi một thứ gì đó thuần khiết và thánh thiện...Khuôn mặt người lính vẫn trống rỗng, nhưng đôi mắt anh lấp lánh với hy vọng.

Sau một lúc, Russia đưa tay ra và tự mình nắm lấy tay Việt Nam. Anh mân mê tay cô. mềm mại.

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy... được thấu hiểu"

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Russia"

Anh siết chặt tay Việt Nam một lần nữa, muốn cô biết nó có ý nghĩa như thế nào với anh ta. Cuối cùng, anh lại nói

"Tôi đã luôn giữ suy nghĩ và cảm xúc của mình với chính mình"

Russia hít một hơi thật sâu, rèn luyện bản thân cho những gì anh sắp nói.

"Cô sẽ...lắng nghe tôi chứ?"

Việt Nam gật đầu.

"Nếu anh tin tưởng tôi, Russia"

'

Thue.
Viết xàmlul mn thông cảmmm ;(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net