1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trung hiếu với thanh an là hàng xóm, từ nhỏ đến lớn cứ tíu tít với nhau chẳng rời nửa bước. thấy bóng dáng thằng hiếu nhỏ là y như rằng sẽ được thấy cái cục bột nghễnh nghễnh núp sau lưng áo nó mà nghênh ngang tuyên bố.

thằng bố mày đéo sợ thằng nào. tao có thằng hiếu lạ bảo kê.

thế nên mấy đứa nhõi khác trong xóm ghét thằng an lắm tại nó có thằng hiếu to to bảo kê, cái xóm nhỏ í ới ai cũng muốn chơi chung với thằng hiếu tại nhà nó giàu, với cả nó tốt tính, ai cũng quý nên muốn chơi cùng. nhưng mà cay vãi vì thằng hiếu đéo muốn chơi với bọn nó, hiếu chỉ chơi với thằng an hoặc cùng lắm là hội anh em gang gang của nó từ thuở còn quấn tã, cởi truồng tắm mưa.

hay ngày nào mấy đứa nhỏ nhất được anh hiếu lớn, anh bảo, anh thế anh bón cơm cho ăn đến sợ vãi buồi mà nuốt vội chả kịp nhai. chứ đéo nuốt có mà mấy ông ấy vã cho lệch cả hàm.

nhiều lần tụi nhõi kia nó muốn quýnh thằng an, mà khổ làm sao mà đánh được khi thằng hiếu nó kè kè với thằng an 24/7 vậy? có lúc tưởng hai đứa nó yêu nhau không đó?

thế là tụi nó đồn ác, đồn an với hiếu yêu nhau, rầm rộ cả cái xóm chiến.

xóm chiến đo.

'đù má, tụi nó đồn là thằng hiếu với thằng an quen nhau thiệt hả bây?'

'đéo biết, mà cũng nghi nghi.'

'lồn má thằng duy, tao cá 5 con tò he là hai đứa nó quen nhau. mày dám cá không?'

'ơ anh hiếu kì, cá gì thì cá chứ tò he thì anh quang anh làm cho em được nhá.'

'đù, đéo lấy thì thôi. tao cho trí.'

'mất dạy vãi lồn, má mày bán mà mày lấy đi cho trai.'

thằng bảo, to đầu nhất trong đám đánh mạnh vào đầu công hiếu như một lời cảnh cáo từ người má hiền từ của thằng hiếu lớn. bảo là đang mắng yêu cho đứa em thơ ngây lấy công sức của má ra mà đổ hết cho trai.

'ê quay lại chủ đề chính cái, thấy mấy ní đi hơi xa rồi đó. bay hơi cao, bay xuống dùm cái.'

'em nghĩ ớ, là hai người đó yêu nhau thiệt đó.'

hoàng long nó lâng la tiếp tục câu chuyện, nó cũng còn nhỏ nhưng nó tò mò được hong, nên mấy anh chả có gì mà cấm nó hong được tò mò cả. tuổi trẻ tò mò một chút thì ra đời sau này mới khôn!

'chị á, là chị nghĩ hai đứa nó chưa có quen đâu, thằng an còn nghĩ nó thẳng thấy bà cố luôn, sì trây đó.'

'chị kiều ơi, giống chị với anh duy vậy á hả? hay giống anh chương với anh trường?'

đù má thằng long ghê dữ vậy bây? thằng này nhỏ mà cái gì nó cũng biết thì ghê dữ lắm rồi.

ngọc chương với xuân trường đáng ngồi trong góc của phải giật mình, ủa mắc gì biết hay vậy?

pháp kiều cứng đờ người, quay ngoắt sang nhìn thằng long đang chớp chớp mắt nhìn mình. tự nhiên cũng không nỡ la. con nít tò mò xíu thì mới hay.

thế là cả hội xúm xụm lại như mấy bà hàng xóm liên tục chỉ điểm ra những mấu chốt quan trọng để bắt bài hai đứa hiếu và an. má, có hội bạn như mấy bà hàng xóm của mẹ nhiều khi cũng có cái nó hơi kì ha?

'ê mấy ní, nói gì đó, nói chung với coai.'

thằng an cùng hiếu đi tới, thấy cả đám xúm lại tụ đầu vào một chỗ xì xào bàn tán một chuyện gì đó. an đá vội vào đít anh hiếu lớn.

'mày thì biến, ủa đụ má hết hồn nha thằng an thằng hiếu nhỏ.'

'mấy anh nói cái gì vậy, nói em nghe nữa. em cũng muốn nghe.'

'mày khỏi, khỏi có nghe. nít nôi mà nhiều chuyện.'

'ủa sao thằng duy với thằng long được nghe còn em thì hong? phân biệt đối xử vãi lòn.'

'hai thằng đấy nó bé, nên nó được tò mò, còn mày to oạch như con trâu nước so bì được gì với tụi nó?'

trung hiếu xì một tiếng rõ to, tỏ ra vẻ nũng nịu, nhưng anh em nó còn chả quan tâm đến ấy chứ. có thằng an vẫn còn đang đu tòn ten bên cánh tay thằng hiếu bắt đầu buồn ngủ. phải nói là cái hè khủng khiếp khi ngày đéo nào mà thanh an chẳng ngủ quên trong lúc anh em đang nói chuyện? bộ thiếu ngủ lắm ha gì.

'oàm, làm gì anh an buồn ngủ dữ dạ?'

'thức khuya xem phim heo chả chịu ngủ đấy, duy đừng có học theo nó.'

'mất dạy vậy quang anh, cha má dạy mày nói bạn bè là thói hư hả.'

thanh an tỉnh cả ngủ, nó giật mình rớt khỏi tay trung hiếu, hằm hằm nhìn thằng bạn, nó tiến tới đánh bôm bốp vài vai quang anh khiến thằng quang anh la oai oái, khiến chó trong nhà mợ năm hàng xóm còn sủa lên ru rú.

nếu có nắm lá ngón trong tay, thanh an thề sẽ nhét mẹ vào mồm thằng quang anh để nó chết mẹ đi cho rồi. thế nhé. mãi thân.

xuân trường tách hai thằng ra, anh chống nạnh ngang hông. lần nào cái tụi trong xóm chiến đo này gặp mặt là lần đấy cả đám lại sáp lá cà vào nhau đến sứt đầu mẻ trán, thằng oạch nào cũng bị vài vết bầm nhưng chẳng tởn, vật nhau xong lại nằm ra đất cười khì khì than đau, thế mà đéo chịu bỏ cái tật giỡn nhây. người chăm sóc vết thương cho tụi nó lần nào cũng là xuân trường, lo hết đứa này đến đứa nọ, nhiều lần cũng muốn đánh mẹ vào cái vết thương to tổ chảng của tụi nó một cái thật mạnh. nhưng cũng chả nỡ lòng nào mà làm vậy.

an nó bấu víu vào anh trường, ỉ ơi kêu anh ấn nguyệt cho nó đỡ buồn ngủ. công hiếu như chớp lấy thời cơ, giành chỗ của anh trường mà ấn vào hai bả vai nó khiến nó la toáng vì cái thốn của lực tay anh hiếu.

'đụ má cha già công hiếu, đau vãi.'

'hiếu lạ, anh hiếu ăn hiếp tao.'

'thôi thôi, anh hiếu đừng ấn nữa, đỏ hết da an rồi.'

'mắc gì bênh dữ vậy? tin đồn mày với anh an cặp kè là thiệt hỏ?'

'nít nôi nhiều chuyện, ai cho mà biết.'

mặt thằng hiếu nhỏ đỏ ửng, câu trả lời cũng vô thức mà nói vấp.

'đừng có nghe tụi kia đồn linh tinh, tao với thằng hiếu là anh em chí cốt!'

thanh an dõng dạc đập vào ngực thằng hiếu bôm bốp tuyên bố. thằng hiếu nhỏ lia lịa gật đầu theo anh của nó. cả đám bắt đầu nghi ngờ, hoài nghi nhìn về phía tụi nó.

là có yêu không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net