ba, mưa bên cửa sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang ở ngưỡng cửa của Luftmensch khi nắng chuyển cơn dông. Gió rít từng cơn trên da thịt trần trụi, giọt trời chạm nhẹ vào làn tóc mây rồi rơi xuống mắt cay xè. Mưa vội vàng như tập trận, còn tôi thì để quên vũ khí của mình ở toà soạn rồi.

Chúa ơi, một cái ô bị coi là thừa thãi khi nắng đìu hiu, lại trở thành thứ đồ vật nàng Blair đây có mơ cũng không thể nào với tới được.

Đáng lẽ tôi nên ở lại bàn làm việc của mình và ăn tạm vài lát bánh mì gối cùng bơ đậu phộng cho xong chuyện. Nhưng một lí do nào đó thúc giục tôi đến Luftmensch.

Có lẽ vì tôi đã bỏ bữa sáng. Và dạ dày muốn vòi vĩnh để nhắc cơ thể này nhớ về địa vị cao quý của nó.

"Ôi trời." Lưng tôi đập vào cửa đau điếng khi tôi cố lùi lại để hạn chế thương vong dội đến từ phía cuộc chiến. Mái hiên trên đầu nặng trĩu nước, chao đảo và gò từng cơn như người phụ nữ sắp sinh.

Mưa sẽ không thể tạnh ngay được đâu con ả cố chấp. Và sẽ càng hay hơn nếu đống nước lõm bõm trên kia trút thẳng xuống đầu mày.

Rồi chiến trận sẽ được chuyển vào trong văn phòng của tờ Colette. Tôi sẽ thành ông trời. Còn sự nóng giận, thái độ khinh khỉnh và lối cư xử hách dịch sẽ là mưa và sấm sét.

"Cô vào đây ngồi đi ạ.", Joanne bắt lấy ánh mắt tôi bằng tiếng gõ cộp cộp lên kính cửa sổ, "Mưa ở Honfleur dai như đòi nợ, có lẽ sẽ mất cả tiếng."

"Liệu có phiền đến em không?"

"Không đâu ạ. Trong tiệm chỉ có em và Daniel."

Tôi đã định sẽ dành một chút thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa để viết vài thứ cho buổi họp ngày mai. Nhưng có lẽ làm việc dưới ánh đèn ngủ vàng mộng mị cũng không tệ.

Đêm chẳng cô đơn đến thế.

.
.

"Lát nữa Steve về cô có thể dùng ô của em. Cậu chàng vừa mới ra ngoài để mua mấy thứ, chắc sẽ về ngay thôi."

"Cảm ơn em."

Joanne cười, đôi gò má lại hây hây hồng. Nói thật, ấn tượng của tôi về em không nhiều. Dù tối qua tôi đã thử nghĩ về nó, bằng thái độ say sưa và nhiệt thành nhất. Đầu tiên thì, em thấp hơn tôi và có chút hơi gầy gò. Mái tóc màu hạt dẻ hơi ngả đen (?) dài quá vai luôn được buộc túm gọn gàng. Và đúng như Julia than thở, Joanne có vẻ nhút nhát và lạc lõng trước thế giới này.

Nhưng em lại tán tỉnh tôi bằng thơ ca.
Chẳng giống việc một cô bé như em sẽ làm. Tôi đã nghĩ về chuyện đó rất lâu đấy Đức Giê-hô-va là duyên dáng ạ. Liệu ở em có tồn tại một bản ngã khác, giống như Ka, Ba và Akh trong thần thoại Ai Cập cổ đại?

"Cô có muốn dùng trà không ạ?" - Joanne hỏi tôi - "Vì em có pha một chút trà đen nên..."

"Julia từng khen trà đen ở tiệm này rất tuyệt. Ừm, tôi đoán đây là dịp tuyệt vời để kiểm chứng xem cô nàng có tán dóc không nhỉ?"

"Cô Julia luôn thích phóng đại mọi thứ." - Joanne có vẻ thích thú trước cách tôi đáp lại lời mời. Ánh mắt của em trông rộn ràng khi ánh sáng le lói từ đèn chạm tới. - "Nhưng lần này thì cô ấy đúng, em có thể đảm bảo."

Tiếng nước trà rơi trên thành cốc rồi chạm tới đáy như một phiên bản dịu dàng của thời tiết phía bên kia khung cửa. Joanne tiếp tục hỏi tôi về chiếc bánh nguội ngắt trong túi giấy, và đề nghị đổi cho tôi một cái mới.

Dịch vụ dành riêng cho cô Blair. Tôi đã định từ chối nhưng không thành. Kỳ lạ là ở Luftmensch, người ta gần như không thể từ chối. Và kỳ lạ hơn nữa là Joanne biết họ của tôi là Blair.

Đây chỉ mới là lần thứ ba chúng tôi gặp nhau. Lucy thì bình thường rồi, Julia đã giới thiệu tôi với Steve, Daniel và đương nhiên cả Joanne. Chỉ còn sót lại cô nàng quản lý lai Hàn Mỹ-Latinh đang bận rộn với chuyến viếng thăm gia đình ở Nice là tôi chưa có dịp gặp thôi.

Nhưng Blair... Julia biết tôi ghét họ của mình nên chắc chắn sẽ không gọi vang nó trong tiệm như cách đã làm với Lucy đâu. Nếu đúng như vậy thì ôi chao, Joanne khiến tôi băn khoăn nhiều hơn dự đoán.

Có lẽ em thật sự biết tôi là ai, chứ không đơn thuần là một câu tán tỉnh như tôi tưởng.

------------------------------------------------------------
[250921]
Mạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net