mười ba, chẳng ai buồn mãi được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người cho đi sự tha thứ là Fae, không phải gã, chưa bao giờ là gã. Gã không có cái quyền đó.

Gã sẽ bù đắp cho Fae, không phải vì để lòng gã thôi day dứt. Mà là vì Fae xứng đáng được yêu thương.

.
.

"Ướt áo cô mất rồi. Em xin lỗi." Tôi vẫn ôm Joanne dù em đã nín khóc, vì tôi sợ bỏ ra em sẽ lại khóc tiếp.

"Không sao. Tôi cũng vẩy nước mắt lên vai em hồi ở ban công mà." Tôi vuốt vuốt lưng của Joanne khi nghe em nấc mấy tiếng khe khẽ, "Hình như còn ghê gớm hơn thế này nữa."

"Vâng. Như khi vừa té đập mặt xuống biển vậy đó."

Tôi đảo mắt, nhìn hai bên rồi lại ngó xuống đỉnh đầu tròn xoe của em. Mẹ em chăm khéo quá, còn đỉnh đầu tôi thì chắc méo một bên, "Julia kể em nghe à?"

"Dạ không." Ô, vậy là một phép so sánh bình thường thôi nhỉ. Nhưng mà, chẳng phải Joanne nên hả thay vì là dạ không, đúng chứ?

"Em tự thấy cơ."

Thế thì lại hay rồi. Tôi đã vừa chạy vừa hét như một gã điên, rồi vấp đá và chôn cái đầu méo mó xuống cát và sóng, ngay trước mặt người yêu của mình.

"Em ngồi ở cái ghế ngay ngoài hiên. Hôm sau thì gặp lại cô ở Luftmensch."

Thôi xong, ngay ngày đầu tiên. Phòng thuê vẫn chưa sẵn sàng khi tôi đến Honfleur nên quý cô Osbourne và tôi đã ra biển. Quý cô ấy mê biển lắm, bao nhiêu cái điện thoại đã bỏ Chúa mà đi khi nàng thơ ấy cố gắng quay mấy cơn sóng vụt qua đầu. Nhưng lần này thì ổn, chỉ có hình tượng của tôi tan biến như bọt biển trắng xoá.

"Có mắc cười không em?" Julia đã cười to lắm khi nghe Sharon kể đấy. Đến mức Judy tròn mắt như con thỏ trong Alice - xứ sở thần tiên khi hình tượng nàng sơn ca vàng vụn vỡ tựa chiếc ly cô phục vụ của Lacroix đánh đổ trên mặt đất.

"Vâng ạ."

"Đừng ngoan ngoãn vâng ạ như thế chứ mận đường." Tôi chán nản.

"Vâng."

"Bỏ chữ ạ đi không khiến em bớt ngoan đâu."

Joanne cười thành tiếng, cười vào cái nếp nhăn bực dọc giữa hai hàng lông mày của tôi. Em tưởng tôi không thể làm gì, nhưng lại quên mất em vẫn còn đang ngồi trong lòng nàng Lucy của em.

"Haha... thôi nào..." Joanne giãy lên khi bị tôi cù. Em rụt người ra sau để né những cái móng vuốt mèo, nhưng lại mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra giường, lôi luôn cả tôi theo. May mà tôi kịp chống tay xuống hai bên để chúng tôi không phang đầu rồi phang cả môi vào nhau.

Joanne nhìn tôi hồi lâu, rồi tự nhiên má em đỏ như mâm xôi nên tôi đành vật người sang bên, lặng lẽ nằm xuống cạnh em.

"Đau lắm ạ?"

"Ừ.", tôi đáp, "chảy cả máu mũi."

"Em biết mà." Joanne nói, rồi như sợ tôi không tin lại đệm thêm, "Em từng té đập mặt xuống nền gạch nên biết. Thấy sao đầy trời ngay giữa ban ngày luôn, vậy mà em cứ tưởng sách truyện này nọ mồm điêu."

"Từ mồm điêu đó cũng từ Quỷ biển nhỉ?"

Có lẽ là Joanne gật đầu, vì mắt tôi còn đang bận nhìn say sưa lên trần nhà, nơi có mấy ngôi sao phản quang sáng le lói.

"Hôm đó ấy...", Joanne lên tiếng, "em đã đọc ngấu nghiến quyển sách trên ghế đá ngay trước cửa tiệm. Kì lạ là em không khóc, em cứ tưởng là mình sẽ khóc to lắm. Rồi em chạy như bay trên phố đến một cửa hàng pizza và mua một chiếc pepporoni. Hussey không thể ăn nó do mới xuất viện, nhưng vì em chỉ biết con bé thích pizza nên..."

Joanne đan hai tay vào nhau rồi đặt lên bụng, sau đó nhắm mắt lại, "Lúc ấy em chỉ nghĩ là mình phải chịu trách nhiệm với em ấy. Joanne không thể nào tỏ ra đau đớn hơn Hussey được, vì em còn phải bù đắp. Rồi lần đầu tiên sau hơn một tháng, chính xác là 37 ngày, em nói chuyện với em gái mình qua một cuốn sổ tay."

Tôi phát hiện tay Joanne đan lấy tay mình, khẽ khàng và lén lút, chỉ với ngón út và ngón đeo nhẫn của em treo trên ngón út và ngón đeo nhẫn của tôi. Thế là tôi đan nốt những ngón còn lại.

"Hussey chuyển tất cả thông báo sang chế độ rung, nhưng vẫn để lại bản nhạc chuông cũ, vì cả nhà đều thích tác phẩm đầu tay của em ấy. Hussey bảo răng nanh của em nhọn hoắt nhưng trông xinh lắm, may mà nhờ chăm chú đọc khẩu hình miệng nên mới phát hiện được. Hussey ít nói hơn nhưng cười nhiều hơn. Việc không nghe được giọng mình khiến em ấy lạ lẫm và có chút bồn chồn, nên quý cô Woodwart nhỏ bắt đầu chuyển sang dùng biểu cảm gương mặt."

"Vậy còn em thì sao? Em có thay đổi gì không?" Tôi hỏi, vẫn đan lấy tay em, vẫn cùng nằm song song trên giường, vẫn nhắm mắt.

"Em đã xuống phố để mua tài khoản Netflix. Hussey nghiện phim và phụ đề của Netflix có miêu tả cả âm thanh. Rồi tiện đường ghé ngang thư viện để mượn sách về ngôn ngữ kí hiệu. Tụi em đã học cùng nhau, cả mẹ Elise và dượng Luis cũng tham gia. Tụi em đến một hội sinh hoạt vào mỗi chiều chủ nhật. Nhờ vậy mà em mới biết người điếcngười khiếm thính vốn chẳng phải từ đồng nghĩa."

"Càu nhàu, dằn vặt như thể anh mới là người bị tổn thương, hay cứ như anh đang gặp khó khăn hơn cả họ, sẽ không có giúp ích gì cho họ đâu." (*)

Bất cứ lỗi lầm nào cũng cần được sửa chữa. Có thể chúng sẽ vẫn là sẹo, nhưng một vết sẹo mờ vẫn đẹp hơn một cái sẹo lồi.

------------------------------------------------------------
(*) Ker. (2019). Ngôn ngữ kí hiệu. Bản dịch của Cúc thần thánh team. ch.63 - tr.2

Có bạn nhắn hỏi tui là sao dạo này không thấy tui đăng truyện, tui không khoẻ hay sao? Thiệt ra là tui vẫn ổn, chỉ là tui bị writer block thôi  ༎ຶ‿༎ຶ

Chắc là tui phải đi cầu nàng Erato độ cho đây.

[160122]
Mạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net