Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em muốn nhận xét bây giờ hay là chút nữa sau khi xem cái kia ?

Cô hỏi.

- Cô...thay cái kia đi.

Ryujin lắp bắp nói.

"Thậm chí còn có cả một cái lỗ sau lưng nữa"

Mặt nó thậm đỏ hơn khi nhìn thấy cô bước vào trong phòng thay đồ. Nó uống ực hết ly nước trên bàn trong một lúc, trời vẫn còn đông mà sao nó cảm thấy nóng quá.

- Cô làm ơn cho tôi xin thêm ly nước khác.

Nó quay qua nói với cô nhân viên còn lại. Canh lúc không còn ai nó đứng dậy dậm chân nhảy nhẹ vài cái cho máu lưu thông để không còn tập trung vào mặt và những nơi không cần thiết khác nữa. Chỉ mới có vậy thôi mà nó đã không chịu nổi rồi.

- Xong rồi nè.

Cô nói lấy tay chỉnh lại mái tóc rồi quay qua nhìn nó. Lần này cô mặc một chiếc váy hoa không tay, cổ tròn, trông rất dễ thương.

- Em nghĩ tôi nên lấy cái nào ?

- Ừm...cái này.

Nó nói, cô thực sự trông rất dễ thương trong chiếc váy hoa này, một vẻ đẹp nữ tính dịu dàng.

- Tại sao...em không thích cái kia hả ? Tôi thấy nó đẹp mà ?

- Bộ này trông cô...dễ...thương hơn.

Yeji mỉm cười vì cuối cùng nó cũng chịu mở miệng ra khen cô một câu nhưng câu trả lời của nó làm cô khá bất ngờ. Cô cứ nghĩ là chiếc màu đen sẽ được nó chọn, cô đoán vậy khi nhìn vào nét mặt của nó mỗi lần cô bước ra. Bảy giây đầu tiên cho ấn tượng.

Yeji thấy Ryujin thật sự rất "cute" lúc này. Mặt nó đỏ cả lên vì ngượng, miệng thì cứ lắp bắp gì đó hình như nó muốn nói gì với cô nhưng lại không diễn tả được hết.

- Còn bộ kia em không thích sao ? Đẹp mà.

- Không phải, tôi thích...nhưng...

Nó không biết nói sao nữa, trong hai chiếc nó thật sự thích chiếc váy màu đen hơn, rất quyến rũ, cái phần trên may bằng vải lưới cứ làm nó suy nghĩ đâu đâu. Cô mà mặc cái váy đó thì có cả khối thằng chết và nó không thích như thế.

- Nhưng sao ?

- Không có gì, cô cứ lấy cái cô thích...tôi ra ngoài đợi.

Ryujin nói rồi đi vội ra ngoài, mặt đỏ bừng vì ngại.

Yeji bước ra thì không thấy Ryujin đâu. Cả mấy cửa hàng xung quanh cũng không có, cô cũng không có số điện thoại để gọi cho em ấy, mà hình như cô chưa thấy nó sử dụng điện thoại di động lần nào.

- Tôi xin lỗi, tôi đi vệ sinh ! Cô chờ có lâu không ?

Ryujin thở mạnh nói, vì sợ cô chờ nên nó đã chạy nhanh đến đây khi giải quyết xong mọi chuyện. Nó đã mất khá nhiều thời gian để tìm được khu vệ sinh của tầng này.

- Không sao, đi một lúc nữa rồi tìm gì ăn đi tôi đói quá.

Cô bình thản nói và bắt đầu bước đi nhìn ngắm mấy cửa hàng xung quanh.

- Cô đưa tôi cầm cái túi cho.

Nó nói, lấy cái túi đồ mới mua từ tay cô.

Yeji thong thả nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cô cũng không định mua thêm gì, tầng này chủ yếu là các cửa hàng thời trang. Đứng tần ngần một lúc rồi cô rẽ vào một cửa hàng bán nón.

- Vào đây đi.

Cửa hàng có tên là "Thế giới nón" được trang trí theo một phong cách trẻ trung năng động, trên loa còn phát một bài hát mới gần đây. Ở đây nón được để thành khu theo thương hiệu hoặc kiểu dáng, đa số các loại nón kết thì được gom lại một khu với bảng tên thương hiệu gắn phía trên như Adidas, Nike, Gucci, Balenciaga,...còn các loại mũ phớt, hay các loại khác thì được trưng bày thành một khu riêng.

Ryujin còn thấy có một gian hàng các loại nón lưỡi trai đủ màu sắc in hình ngộ nghĩnh - phong cách của cậu chủ họ Hwang Hyunjin. Ryujin thật sự không biết anh ta có bao nhiêu cái nón nữa. Mỗi ngày xuất hiện với một cái khác nhau, thay vì chỉ có bộ đồng phục trường học đơn điệu thì hằng ngày anh ta mix lại theo phong cách của mình và nón hình như là thứ phụ kiện không thể thiếu.

Ngày hôm trước có thể Hyunjin đi học với một chiếc áo khoác len, mắt kính thư sinh thì hôm sau lại là một Hyunjin năng động cùng áo khoác bóng chày với nón cùng tông và đôi giày thể thao hàng hiệu. Còn những ngày mùa đông này thì lại là mũ lông hay beanie mà thay đổi. Chẳng trách tại sao anh ta lại nổi tiếng trong trường học đến vậy.

- Thôi tôi lấy cái này !  Anh gói lại giùm.

Trong lúc nó vẫn còn mải mê nhìn ngắm mấy cái nón thì cô đã chọn xong món hàng của mình. So với Hyunjin thì nó rất ít khi thấy cô sử dụng nón, chắc anh ta lại đòi cô mua cho. Cái lúc nãy cô mua là loại nằm trong mặt hàng mới về nam nữ đều dùng được. Chiếc mũ lưỡi trai bằng vải cotton thêu logo Balenciaga trông đơn giản mà lại rất ngầu.

- Đi ăn đi ! Tôi đói quá.

Cô than thở nói, không có Hyunjin cô với nó chỉ đi chứ không lâu lâu dừng lại ăn cái này uống cái kia. Khuôn mặt nhăn nhó đó, hình như cô đã rất đói rồi.

- Cô muốn ăn gì ?

- Gì cũng được, hôm nay em lựa món đi.

- Vậy cô ráng chịu một chút mình về chợ ăn. Có cửa hàng bán thức ăn ngon lắm.

Ryujin dẫn cô đến quán mà nó từng làm, nằm ngay sát đường vào chợ, lúc trước quán này rất nhỏ nhưng mới được xây lại, mở rộng ra gần đây nên không còn cảnh chen chúc chờ bàn nữa.

- Ryujin đi đâu đây ? Lâu quá chị không thấy em rồi nha ! Có bàn trống ngay cửa sổ đó.

Cô con gái bà chủ tiệm nói.

- Em nói chuyện với ông bà chủ hoài, chỉ có chị là khó gặp thôi !

Nó nói, lúc trước còn giao hàng ở đây chị với nó rất thân, khách đông mà chỉ có hai đứa, ông bà chủ không chịu mướn thêm người.

- Em chưa xong với chị đâu ! Cứ chọn món đi, chị đi đây.

Chị nói và ra hiệu cho một đứa nhân viên đến phục vụ bàn nó, rồi chạy lại quầy tiếp tục công việc thu ngân của mình.

Nó bật cười lớn với ánh mắt "Em phải kể cho chị nghe về cô gái kia đó" của chị mình.

- Em trông có vẻ thân với chủ quán ở đây ha ?

- À, tôi từng làm giao hàng ở đây nhưng cũng nghỉ lâu rồi.

- Mà hôm nay em không đi làm hả ? Sao lại đi với tôi ?

- Không, tôi nghỉ !

Nuốt nước miếng một cách khó nhọc, nó thấy hôm nay cô cứ kì kì sao đó. Sao mà nó cảm thấy câu hỏi đơn giản đó khó trả lời quá, nó cũng muốn hỏi cô là tại sao cô lại đồng ý để nó đi chung. Nó không bao giờ có thể tưởng tượng rằng sẽ được đi cùng cô như thế, nhất là trong một ngày như hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net