Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin : Em phải học tiếng Anh :(  Nhớ chị.

Khung chat tự nhiên xuất hiện trên máy vi tính làm cô giật mình, em online hồi nào mà cô không biết nhỉ.

Yeji : Sao tự nhiên lại phải như thế ? Chị cũng vậy.

Ryujin : Họ chê em nói dở nên bắt em học ! Đang làm gì thế ?

Yeji : *ôm một cái* Nhưng cũng tốt mà em giờ cũng có hoạt động gì đâu ! Đang duyệt bệnh án, còn em ?

Ryujin : *sung sướng* Nhưng khó lắm, họ đưa cả đống sách bắt em học :(

Yeji : Cố lên, học giao tiếp cũng không khó lắm đâu.

Ryujin : Thiệt ? *đang lên giọng*

Yeji : Giờ này còn giỡn :))) Thiệt ! *xuống giọng* Chị cơ bản thấy em không cần học chuyên sâu, đủ để giao tiếp là được rồi.

Ryujin : Ừm em cũng thấy vậy đó.

Yeji : Thấy vậy là tốt rồi :)) Mà em học một mình hả ?

Ryujin : Không, có cô giáo, nghe nói còn trẻ mà cũng đẹp lắm :))) Quản lý nói trình độ tiếng Anh của em quá thậm tệ nên sắp xếp tối nào cũng phải học hết, bắt đầu từ tối nay lúc 8h đến 10h ! Khai với chị hết rồi đó, từ giờ tối nào em cũng bận hết rồi.

Yeji : Ráng học cho giỏi vào, chị thưởng, mà em đang cố làm chị ghen đó hả, giọng văn nghe hồ hởi thế.

Ryujin : Vậy mà không ghen hả ? Nghe nói đẹp lắm đó.

Yeji : Đẹp bằng chị không ? Nếu đẹp hơn chị thì chị ghen.

Ryujin : Em chưa gặp nên không biết nữa, tối nay mới bắt đầu mà.

Câu trả lời của em làm cô có chút cảm xúc kì lạ trong người, khi hỏi em như thế cô cứ đinh ninh rằng em sẽ trả lời 'dĩ nhiên là không, Yeji của em là nhất mà'. Cái cảm xúc đó kì lạ đến nỗi làm cô chẳng muốn trả lời em nữa.

Ryujin : Buzz...ghen rồi...đừng ghen tối nay 8 giờ em đến nhà chị rồi nói cho chị biết, em nghĩ cả hai đẹp bằng nhau mà.

.
.
.
.

- Xin chào các bạn.

Yeji thoải mái ngồi trên tấm thảm trải sàn dựa lưng vào chiếc sofa ngoài phòng khách, đối diện qua chiếc bàn là Shin Ryujin đang cặm cụi trả bài cũ.

- Hi, everyone.

Em ngoan ngoãn trả lời một cách tự hào, tối hôm trước cô giao cho em mười cấu trúc giao tiếp mới, phải học thuộc và hiểu cho bằng hết trong ngày và trả bài cho cô vào ngày tối hôm sau.

- Rất vui được gặp các bạn.

- It's...nice...to meet you.

Cái kiểu phát âm thận trọng của em khiến cô cảm thấy buồn cười, hôm qua khi giao bài về nhà, cô có lỡ nói nếu em không thuộc hay đọc sai bất cứ câu nào thì cô sẽ phạt. Thế là hôm nay khi nhận lại tờ giấy mười câu cô ghi cho em thì đã nhăn nhúm, nếu cô mà mạnh tay một chút thì sẽ rách mất với câu nói của em 'em lúc nào cũng bỏ túi quần để học nên nó mới vậy'.

- Mà em bỏ cái 'it xì' ở đầu được không Yeji ? Em dò từ điển thấy chỉ 'nice to meet you' không thì cũng có nghĩa đó mà.

- Được, chỉ cần 'nice to meet you' là vui khi gặp bạn rồi, nhưng nếu chỉ nói như vậy thì rất là đơn điệu, em biết từ 'very' không ?

Cô vui vẻ nhìn em, nhìn qua có vẻ hơi lười thật nhưng đến lúc cần lại rất nghiêm túc và chăm chỉ, không những học những gì cô giao mà còn tìm hiểu thêm rồi hỏi cô những chỗ không hiểu.

- Biết, chị dạy rồi, Yeji is VERY beautiful.

Ryujin tự hào nói, từ khi cô nói đưa tiếng Anh vào đời sống giao tiếp hằng ngày thì sẽ dễ học và tiếp thu hơn thì em lại có một thói quen mới là chêm thêm vài từ tiếng Anh vào khi nói chuyện với cô. Hôm kia, trong cuộc họp ở bệnh viện, đang lúc nghiêm túc như vậy, nhận được tin nhắn của em, xém nữa làm cô phì cười ngay giữa cuộc họp.

[ My Yeji is very beautiful, em nộp bài đó ]

Lý do cũng tại vì bài tập cô giao tối hôm trước 'Fan của tôi thì rất tuyệt - my fans are very great, em viết thêm vài câu với cấu trúc như vậy cho chị'.

- Ừm cũng giống vậy, nếu em thêm 'It's very nice to meet you' thì sẽ làm tăng tính chân thật, nhiều cảm xúc hơn cho câu nói, fans của em đảm bảo sẽ thấy vui hơn.

- Ừ em hiểu rồi, 'it's very nice to meet you'

Không tập trung quá nhiều ngữ pháp hay từ vựng, Yeji chỉ chú trọng vào những câu giao tiếp cơ bản để Ryujin có thể giao tiếp tốt hơn được với fans nước ngoài của mình, cộng thêm ngôn ngữ không phải là thứ ngày một ngày hai có thể trau dồi được, dồn hết tất tần tật mọi thứ từ đơn giản như tương lai, quá khứ, hiện tại đến phức tạp như cấu trúc văn phạm lên đầu Ryujin lúc này thì chẳng khác nào là 'nước đổ đầu vịt'.

Lúc đầu nghe nói, em sẽ học chung với một cô giáo trẻ đẹp, không phải ghen nhưng cô cũng có chút chột dạ, cũng chẳng phải không tin tưởng chị hay sợ em bị người phụ nữ khác quyến rũ mà chỉ là tâm trạng chung của phụ nữ không muốn người yêu của mình quá gần gũi với người khác thôi.

Nhưng đến lúc này thì cô mới nhận ra rằng tốt nhất mình vẫn nên là người dạy em. Dáng người cố gắng co người bên chiếc bàn sofa bé xíu của cô, chăm chăm tập trung vào đống giấy tài liệu, nhẩm nhẩm viết viết, đôi khi vì quá mệt mỏi mà ngủ khò ra bàn, chỉ như vậy mà cũng quyến rũ, cuốn hút ra phết, thế nên vẫn tốt nhất cô nên là gia sư tiếng Anh riêng của em.

Nhưng cái gì cũng có hai mặt, Ryujin học với cô, theo cách em nói thì 'chỉ học với chị em mới học được thôi'. Giúp em dễ dàng tiếp thu hơn, vì là cô nên chăm chỉ hơn, cũng vì sợ cô nên nghe lời hơn nhưng cô...rốt cuộc thì...cũng là bạn gái em.

Lúc trước vì lịch làm việc, mỗi lần gặp nhau thì cả hai lại dính như sam, còn bây giờ tối nào nếu không là nhà cô thì nhà em, ngày nào cũng gặp...và dĩ nhiên thời gian nhiều như thế không chỉ dùng để học tiếng Anh không, có ngày cả hai mất gần hàng tiếng đồng hồ để ăn cơm, sau đó lại tráng miệng rồi ngồi cho tiêu rốt cuộc là chỉ còn ba mươi phút nữa là tan học. Nhưng như vậy còn đơn giản, giải quyết không khó, nói ít lại, ăn nhanh hơn, là xong, khó khăn, cực kỳ khó khăn là vấn đề gần gũi.

Bản thân cô tự kiềm chế dứt ra khỏi nụ hôn đã khó nhưng ngăn chặn ham muốn gần gũi của em lại càng khó hơn. Không ai có thể kiềm chế mình khi ở cạnh người yêu, Shin Ryujin cũng vậy em không nắm tay thì cũng phải vai kề vai hay cô ngồi trong lòng của em, yêu nhau cũng lâu rồi, cô cũng phát hiện ra em bề ngoài trông hiền như cục đất vậy mà rất thích những đụng chạm nhỏ giữa cả hai, em nói 'vậy mới cảm giác được chị đang ở bên em'.

Thà đừng ở gần chứ ở chung một nơi, đi tới đi lui không đụng tay thì cũng đụng chân, cô né tránh, ừ một lần...hai lần...ba lần...rồi cũng vậy, mà mỗi lần Yeji từ chối hay muốn dừng lại thì tâm trạng của em lại trở nên rất tệ, khuôn mặt nhăn nhó, không thoải mái, dỗi như một đứa con nít, kết luận là cả hai đã mất mấy buổi học chỉ để...hôn nhau. Và quan trọng hơn cô vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết cho vấn đề này.

- Cái gì đây ?

Nhận bó hoa từ tay Ryujin, Yeji không thể ngăn bản thân mình lạnh lùng hỏi, mặc dù đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, không còn giận em nữa.

- Hoa xin lỗi, trong đó còn có một lá thư nữa đó.

Ryujin nói, em đứng thẳng, ra vẻ can đảm nhưng con mắt lại ngó nghiêng, thấp thỏm lo lắng nhìn cô còn giận mình. Yeji đưa mắt nhìn đóa hoa trắng vàng, được thiết kế trông rất trang nhã và tươi sáng trên tay.

Thực sự hôm qua cô giận em vô cùng, đến nỗi bỏ mặt em ở phòng khách muốn làm gì thì làm mà đóng sầm cửa đi vào phòng và ở trong đó cho tới sáng ngày hôm sau.

Một phần hôm qua tâm trạng và cả thân thể của cô không được tốt cho lắm, cuộc phẫu thuật cho người bệnh nhân mà cô theo suốt mấy tuần nay thất bại nên cũng không thể nói lỗi hoàn toàn nằm ở Ryujin nếu em không đến hôm nay thì cô cũng không chịu được mà gọi điện cho em thôi. Tấm thiệp đính kèm trong bó hoa thật sự chẳng có gì khi cô mở ra, đang định hỏi thì lại nghe em nói.

- I am sorry, very very very sorry ! I am sorry, I am a fool, I am sorry ! Yeji works so hard to teach me, however I just want to play, I am sorry, I will not be like that again ! I promise, I am sorry and I Iove you. Nó ghi vậy đó.

Nhịn không nỗi rốt cuộc cô cũng phì cười lớn, người ta thông thường sẽ ghi tất cả những lời mình muốn nói vào, còn ở đây em để cô cầm cái thiệp không rồi tự miệng mình đọc cho cô nghe, đúng kiểu Shin Ryujin mà.

- Dịch

- Em xin lỗi, rất rất rất xin lỗi ! Em xin lỗi, em là con ngốc, em xin lỗi ! Yeji đã làm việc chăm chỉ để dạy em mà em chỉ muốn chơi, em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa ! Em hứa, em xin lỗi và em yêu chị.

- Em tự viết hả ?

Cô hỏi, thật lòng lúc này thấy em thật dễ thương.

- Em tự dò từ điển rồi ghép lại, sai sao ?

- Ừm.

- Chết rồi.

Khuôn mặt em trông hốt hoảng.

- Em định nhờ người khác dịch dùm nhưng sợ không thành ý nên ngồi làm một mình, lúc đầu em viết dài lắm nhưng cuối cùng dịch qua tiếng Anh nó rút lại còn có nhiêu đó.

Em nói lại làm cô phì cười lớn.

- Em làm lúc nào ? Hôm qua mấy giờ em về ?

- Nguyên buổi sáng hôm nay, còn tối hôm qua sợ chị nhìn thấy mặt em càng giận thêm nên chị vào phòng một chút thì em về, chị đừng giận em nữa nha.

.
.
.
.

- Có gì hả ? Không khí hôm nay sao lạ quá.

Yeji nhìn xét xung quanh rồi hỏi khi đang dùng cơm trưa cùng với hai người bạn thân của mình trong căn tin bệnh viện. Sau ca mổ lúc sáng thì cô về phòng chợp mắt một tí, hôm qua đi với em về trễ nên cô mới thế. Từ lúc xuống phòng ăn, cô cảm nhận hình như có chuyện gì xảy ra, không khí xôn xao một cách lạ thường, ai ai hình như cũng đang bàn tán về một điều gì đó, có chuyện gì xảy ra mà cô không biết nhỉ.

- Em chưa đọc báo buổi sáng hả ?

Chị y tá trưởng Heeyoung kinh ngạc hỏi cô, giống như cả thế giới ai cũng biết hết rồi mà giờ này cô còn ngây thơ hỏi chuyện gì đang xảy ra, còn trợ lý Eunmi của cô cứ ôm khư khư cái máy tính bảng, khuôn mặt chăm chú đọc cái gì đó.

Lại có chuyện gì xảy ra vậy, thông thường Eunmi hay đặt sẵn mấy tờ báo hằng ngày lên bàn cô trước ca là việc để cô đọc trong giờ nghỉ hay lúc rảnh nhưng nhớ lại mấy tờ báo vẫn còn ngay nếp trên bàn làm việc thì cô lắc đầu, chính phủ hoặc là showbiz chắc chỉ có một trong hai thứ đó mới gây chấn động đến vậy, cô nghĩ.

- Mà Eunmi sao vậy chị ? Nó đọc gì vậy ?

- Em đúng là lạc hậu mà.

Với lấy tờ báo ai bỏ lại bàn bên kia, chị quăng về phía cô.

- Đọc đi, người ta bắt gặp Shin Ryujin đi cùng một cô gái tối qua, hình như đang hẹn hò đó.

Khụ...

Yeji sặc làm nước canh tràn hết lên mũi cô.

- Chị nói ai chứ ?

Cô mới vừa nghe cái quái gì vậy, nếu cái lỗ tai cô không nhầm thì...không thể nào.

- Shin Ryujin - con cưng quốc dân chứ còn ai nữa, thần tượng của nó, em không thấy sáng giờ nó quái lắm sao, vài giây tỉnh táo lúc nãy nó nói chị, nó tìm được kẻ thù cuộc đời nó rồi - bồ của Ryujin, nó nói y như thế ấy.

Cái muỗng canh nặng trịch trên tay Yeji rớt xuống chạm vào chiếc khay sắt tạo nên một âm thanh khô khốc. Bàn tay cô tự nhiên không còn cảm giác, không...đúng hơn là toàn bộ cơ thể cô không còn phản ứng gì nữa rồi. Mặc kệ chị Heeyoung có nhìn thì mặt cô vẫn cứ trơ ra, đầu óc trống rỗng, chẳng biết nên phản ứng thế nào.

- Này bị gì thế ? Yeji ?

Chị cô huơ tay trước mặt.

- Trời...không lẽ em cũng là fan Ryujin hả ?

- Không...em hơi bất ngờ ấy mà, tin động trời vậy mà em không biết.

Hai tiếng động trời làm cô càng phát hoảng thêm ở trong lòng, cầm lấy muỗng cơm cô múc lấy lệ một cái rồi bỏ vào miệng, không biết mình đang ăn gì và đám thức ăn đó đi đâu.

Cái cảm giác không thể tin nỗi khi mình là người cuối cùng trên thế giới biết đến cái chuyện đáng ra mình phải biết đầu tiên, cô gái đó là ai ? Dĩ nhiên là cô nhưng tại sao không ai phản ứng gì khi thấy cô từ sáng đến giờ ? Có chết cô cũng không tin đó là một người con gái khác, vậy là họ vẫn chưa biết mặt cô.

Âm thầm thở phào một cách nhẹ nhõm và nhận ra cô chưa nhận được một cuộc gọi hay tin nhắn gì từ em sáng giờ.

- Thế có biết cô gái đó là ai không chị ?

Cô hỏi, tâm trạng có chút ổn định.

- Không chụp thấy mặt, media thì đoán già đoán non, Eunmi nói là mấy đứa fans đang lùng cô ta, trong báo có hình đó.

Yeji hai tay run rẩy mở tấm báo trước mặt mình ra, ngay trang nhất cô thấy hình của họ đêm qua ngay trước mũi xe Ryujin. Cô đứng quay lưng lại, hên là cô đã chùm Hoodie và đội nói phía trong, còn em thì đứng ngang, khuôn mặt mỉm cười rất tươi, cô nhớ lúc đó em đang chọc cho cô cười mà.

- Chị nói...truy lùng...là sao ?

- Thì tìm danh tính cô gái kia, không thấy mặt nên không biết là ai cả, người ta đoán tùm lum ca sĩ, người mẫu, diễn viên...chị thấy cũng đúng, bận bộ đồ thun vậy chứ dáng người cô ta không tệ đâu, mà bạn gái Shin Ryujin thì chỉ có mấy người đó thôi còn ai nữa.

Yeji liếc lại mình trong tờ báo khi nghe Heeyoung nhận xét về dáng cô, sao mà cô chẳng thấy tự hào tí nào.

- Không phải đâu, chị ta không phải là người trong giới showbiz đâu.

Cất cái máy qua một bên, Eunmi cuối cùng cũng gia nhập vào bàn ăn, cô bé hình như đã xong việc của mình rồi.

- Sao em biết ? Không phải sao ?

Chị Heeyoung hỏi vì sốc về thông tin đó còn cô thì cái miệng trở nên cứng ngắc không nói hay phản ứng được lời nào. Họ đã biết về cô rồi sao, làm sao có thể biết cô không phải là người trong giới khi chỉ thấy được cái lưng chứ.

- Con em họ em vừa nói, bạn nó là fan cuồng nên mấy vụ này nhanh lắm ! Ryujin làm gì là tụi nó biết hết, không chừng có nhiều đứa còn biết cô ta là ai rồi đấy chứ.

- Là...ai ? Cô ta làm gì ?

Yeji tự hiểu mình phải bình tĩnh để giải quyết chuyện này, nhìn Eunmi cô hỏi dò xét.

- Nó không nói, hình như nó cũng chưa biết nhưng sớm muộn gì nó cũng tìm ra thôi, chị không biết mấy đứa fans cuồng kinh khủng thế nào đâu ! Em cũng là fan mà nhiều lúc phát kinh với bọn nó, em nghĩ bọn chúng biết về eonnie còn nhiều hơn mẹ chị ấy nữa.

- Tìm ra thì mấy đứa nó làm gì ? Mà đừng nói em cũng tham gia vào mấy vụ này nữa nhá.

Thầm cảm ơn chị y tá trưởng hỏi những gì chất chứa trong lòng cô nãy giờ. Cả hai câu hỏi, Eunmi là đệ tử, đứa em gái quý giá của cô, cái cảm giác biết em ấy ghét 'bồ của Ryujin' khiến cô khó chịu vô cùng. Cô không thích thế tí nào và cô sẽ phải đối mặt với cái gì đây, hèn gì Ryujin không muốn công bố chuyện hai đứa.

- Nếu cô ta là nghệ sĩ thì lập diễn đàn anti, tự nhiên có mấy chục ngàn người anti mình không phải là chuyện giỡn đâu còn trong trường hợp này thì bọn chúng sẽ dùng biện pháp tâm lý để cô ta tự động chia tay chị ấy, còn dùng cái gì thì em không biết ! Còn em thì...thật sự...không thích eonnie của em có bạn gái đâu và hiển nhiên em cũng không thích cô ta nhưng em chỉ muốn biết cô ta là ai mà thôi, cao siêu cỡ nào mà có thể làm bạn gái chị ấy, em tức là chị ấy bỏ em đi với người con gái khác...không chịu đâu.

'Biện pháp tâm lý để cô ta tự động chia tay chị ấy' thì ra fans cuồng là thế này sao, cô thật sự hoang mang quá, họ sẽ làm gì cô chứ. Bắt cô tự chia tay với Ryujin sao, họ không cần biết cảm xúc của thần tượng mình thế nào mà chỉ cần làm theo thứ mình muốn, thật sự là đáng khinh mà.

- Thế ra là đang ghen đấy à...bớt điên giùm đi con nhỏ kia, hèn gì không có bạn trai là phải, không đến lượt em đâu.

Lẽ thường chắc cô phải cười ngất với những gì chị Heeyoung nói nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng nữa rồi.

- Sao chị có thể nói ra cái sự thật phũ phàng đó chứ, biết thế nhưng...mà cũng không sao, em cũng đọc thấy tin đồn là eonnie chỉ vui chơi qua đường thôi, chắc cũng không kéo dài bao lâu đâu.

- Bọn con nít tụi bay mê muội quá rồi ! Thần tượng thì cũng vừa thôi chứ !

.
.
.
.

[ Chị nghe đây Ryujin ? ]

[ Chị không sao chứ ? Kiếm chỗ nào một mình đi chị ]

[ Chị ổn, chị đang ở một mình trong phòng nên không có gì đâu, sao giờ này em mới gọi, em không sao chứ ? ]

Nói vậy nhưng Yeji cũng đi ra phía ngoài bấm chốt khóa cửa lại, vẫn đang còn giờ nghỉ trưa nên chẳng ai than phiền về việc này cả.

[ Em bị nhốt trong phòng họp từ sáng tới giờ ! Từ lúc mấy tấm hình bị tung ra, giám đốc công ty mở cuộc họp gấp, em cũng bị bắt tham dự, em lo quá, chị không sao thật chứ, cũng hên là chưa thấy mặt chị, tất cả là lỗi của em, đáng lẽ ra em phải cẩn thận hơn ]

Nằm xuống chiếc giường phía sau tấm bình phong, Yeji bình thản nghe em nói. Nghe thấy được giọng em thì cũng làm cô thấy bình tâm lại nhiều.

[ Chị thật sự không sao mà, chị cũng chỉ vừa mới biết vào giờ ăn trưa thôi, từ sáng giờ từ lúc bước ra khỏi nhà tới bệnh viện ai ai cũng bàn tán mà chị chẳng biết gì cả ! Không sao đâu, bên công ty quản lý không làm khó em chứ ? ]

Chuyện lần này có thể nói là scandal lớn nhất trong sự nghiệp của Ryujin.

[ Họ hủy lịch của em hết rồi, không cho phóng viên hay bất cứ ai tiếp xúc cả, chắc một lúc nữa là sẽ có phản hồi từ phía công ty quản lý của em thôi...dù có là gì cũng đừng giận hay buồn chị nhá...chị biết tình cảm của em mà đúng không ]

Giọng em cẩn thận nói từng chữ thăm dò cảm xúc của cô. Em là vậy, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em như thế nào chắc cũng không quan trọng bằng cảm xúc của cô đâu.

[ Chị sẽ không bao giờ nghi ngờ em đâu, em hiểu chứ ? Mà họ sẽ nói gì vậy cho chị biết trước được không ? Em tin nỗi không ai cũng nói về hình của chị vậy mà chị lại là người cuối cùng trên thế giới biết đến chúng đấy ]

[ Vì thấy mặt em nên không thể phủ nhận được, họ sẽ nói chị là Yuna , nó từ Anyang lên thăm em, tội nghiệp con bé, làm từ sáng giờ nó cứ phải khư khư trong nhà cũng hên là nó đang trong kì nghỉ ôn thi nên cũng không ra ngoài nhiều ]

[ Ừm, chị hiểu, vậy công ty em biết hết rồi hả ? Việc của chúng mình ? ]

[ Không phải tất cả, chỉ có ban giám đốc và quản lý rồi cả mẹ và Yuna nữa...nhưng em không nói là ai cả...mà Yeji này...]

Tiếng em gọi tên cô đầy cảm xúc, sao mà tự nhiên cô muốn gặp em thế này.

[ Chị nghe...sao vậy ? ]

[ Chị có muốn em công bố chuyện chúng mình không ? Nếu chị muốn thì em sẽ làm như thế ]

[ Nếu công bố thì mình được những gì hả em ? ]

[ Chúng ta có thể hẹn hò ở ngoài, không cần lúc nào cũng che mặt và trốn tránh nhưng đánh đổi là sự riêng tư và an toàn của chị ]

[ Còn cách còn lại thì sao em ? ]

[ Chúng ta vẫn cứ ở nhà em hoặc nhà chị và sau sự việc này em nghĩ sẽ rất khó khăn để chúng ta gặp nhau, paparazzi, fans họ sẽ theo em mỗi khi ra ngoài nên khó khăn lắm ]

[ Chị không biết nữa Ryujin à, chúng mình phải làm sao đây ? ]

[ Chị tin em nha Yeji, em hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa ]

[ Chị tin em ]

Cô nói, chuyện này cô biết mình chỉ có thể dựa dẫm vào em còn những chuyện khác một mình cô sẽ tự giải quyết, Ryujin của cô có bao nhiêu thứ để lo rồi.

[ Chị cũng phải cẩn thận, đừng để ai thấy hình chúng ta trên điện thoại, em sợ nhất là sự an toàn của chị, có gì phải gọi em ngay, em sẽ cố gắng tìm cách gặp chị sớm nhất ]

[ Chị biết rồi mà em đừng bỏ bữa đó ! Em chưa ăn cơm đúng không ? ]

[ Gọi chị xong em sẽ ăn mà ]

[ Nhớ tự chăm sóc sức khỏe, chị sẽ gọi điện kiểm tra đó, yêu em ]

[ Em yêu chị ]

Để điện thoại sang một bên, Yeji nhắm mắt lại thư giãn. Mớ thông tin vừa nhận cứ chạy ong ong trong đầu cô, cả buổi sáng chẳng làm gì nhiều mà cả thân người cô bây giờ mệt mỏi quá, áp lực tinh thần quả là đáng sợ mà.

Đúng là không có chuyện gì êm xuôi từ đầu đến cuối, mâu thuẫn, cãi nhau rồi khoảng cách không gian, lịch làm việc không hợp để gặp nhau...họ đã trải qua hết mà tất cả gộp lại cũng không bằng lần này, cô biết họ sẽ vượt qua nhưng bao lâu và phải trải qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net