Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đông nhớ nắng hạ

"Yên lặng nào!"- tôi bực mình rít lên qua kẽ răng rồi bất chợt thở dài, tôi đang ở bên cửa sổ tầng hai, hơi sương trắng xoá phả ra từ miệng tôi, bay về nơi xa xăm nào đó.

Có tiếng radio, là một chương trình đêm khuya. Chương trình mà em yêu thích.

-... em như nắng hạ
ấm đêm đông...-

Lại là nó.

-... vì em, vì em như hướng dương.
Em luôn hướng về người.

Thân thương của em.
Trân quý của đời em...-

Lại là giọng hát ấy.

-... Thu tàn, đông sang, xuân lại đến.
Rồi hạ về.
Hạ có em...-

Giọng tôi đây mà.

-... Rồi đông sang.
Đông, em có người...-

Em luôn là như thế. Không để tôi phải một mình.

Cái chương trình chết tiệt phát mỗi thứ sáu và thứ bảy hàng tuần thì cách một tuần lại phát bài ấy. Ban đầu khi được tôi hỏi nguyên do thì lũ biên tập chương trình dở hơi chỉ bảo có một người hào phóng đã đặt phát riêng bài hát này vì người yêu của cô ta. Cho đến thứ sáu tuần rồi, cái hôm mà tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào để đổi bài hát kia, thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Judy với một ai đó ở phòng tiếp khách. Là em, chính xác là em, em đã trở về.

Nhưng sao em không đến gặp tôi?

...còn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net