Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kir nhặt chiếc ly dưới đất để lại lên trên bàn. Hoàn hảo. Mọi thứ bây giờ hệt như lúc cô đột nhập vào đây, không có thứ nào xê dịch 1 mm, ngoại trừ việc xuất hiện của cái xác trên sàn. Sáng mai, hoặc mấy hôm nữa, khi hàng xóm phát hiện cái chết của ông ta, họ sẽ kết luận rằng ông leo lên ghế thay bóng đèn rồi trượt chân chết.

Người đàn ông xấu số, cô chép miệng. Khi Tổ chức đang thực hiện một giao dịch thì phát hiện ông ta đậu xe máy ở gần đó. Không rõ ông ta vô tình hay cố ý tới đấy, cũng không rõ ông ta có nhìn thấy gì không, nhưng phương châm của Tổ chức là giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Tổ chức hoạt động như những bóng ma, len lỏi trong màn đêm và biến mất như chưa hề tồn tại.

Cô không nhớ đây là lần thứ mấy cô làm điều này, đã quá nhiều lần tay cô phải nhúng máu rồi. Cô biết không thể tránh khỏi điều này, cô không hề muốn làm điều này, là nhiệm vụ, cô buộc phải làm nó để giữ được bản thân còn tồn tại trong Tổ chức. Nhưng thôi, không có thời gian cho những suy nghĩ này nữa, dù sao cô cũng đã phải làm nó rồi.

Kir bước tới cửa sổ và nhảy ra ngoài. Sau khi đi xa khỏi căn nhà này, cô rút điện thoại nhắn tin báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ cho Gin. Dựa người vào bờ tường bên cạnh, cô tự hỏi bây giờ nên làm gì. Như mọi khi cô sẽ về nhà luôn và làm một giấc, nhưng đêm nay tự nhiên cô không muốn về.

Màn hình điện thoại sáng lên. "Lại mấy tin nhắn quảng cáo à?" Vừa nghĩ cô vừa gạt hết đống tin rác ấy đi, rồi khựng lại khi liếc qua dòng ngày giờ trên màn hình.

31/12.

Ra bây giờ là cuối năm rồi sao?

Giao thừa đối với Hidemi hay Rena có thể là một ngày đặc biệt nhưng Kir thì không. Tổ chức không quan tâm đến những thứ như thế này, ngày Tết ngày lễ cũng như ngày thường, không có gì quan trọng cả.

Cô chợt nhận ra vì sao hôm nay cô chưa muốn về. Những năm trước đấy, Rena phụ trách chương trình giao thừa và nó đã trở thành thói quen của cô rồi. Sau chương trình cô sẽ cùng Yoko tới đền cầu nguyện. Năm nay lớp vỏ bọc phát thanh viên đã gỡ xuống, vậy nên cô không phải phụ trách chương trình, cũng không có người rủ cô đi đền.

Kir đút điện thoại vào túi áo. hướng mắt về phía những người đang đi phía trước.

Dù sao cũng không muốn về nhà, vậy đứng ngoài thêm một lúc nữa vậy.

.

.

.

Giao thừa bác tiến sĩ sẽ dẫn đội thám tử nhí ra đền, nhưng năm nay bác đột nhiên bị ốm, thành ra trách nhiệm cao cả này được nhường sang anh hàng xóm nào đó. Dĩ nhiên là Akai không có hứng thú với việc đi đền, nhưng là việc dẫn đám nhóc, đặc biệt là có cô bé tóc nâu đỏ kia thì anh phải gật đầu ngay.

Hàng người bước vào đền chia làm hai hàng. Subaru để đám nhóc đi trước, còn mình đi phía sau. Đột nhiên người phía trước ở hàng bên cạnh anh khựng lại khiến những người đằng sau ngã dúi vào nhau, trong đó có cả Genta lẫn Mitsuhiko. Anh vội quay sang, thấy người bên cạnh đã đỡ hai đứa nhóc dậy rồi. Cô ta đội mũ không rõ mặt, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy người này rất quen. Cho tới khi cô ấy cất tiếng hỏi thăm hai đứa nhóc anh biết mình đã đúng.

Không ngờ lại gặp cô ở đây.

Một lúc sau là đến lượt Kir, cô tiến tới tung đồng xu vào thùng gỗ phía trước, rung sợi dây có gắn lục lạc. Theo đúng nghi lễ, cô cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần và sau đó cúi đầu một lần nữa để cầu nguyện.

Cũng như mọi năm, lời cầu nguyện của cô là hy vọng bản thân có thể tiếp tục bám trụ để hạ sập Tổ chức.

Sau khi cầu nguyện, cô bước xuống, rồi đi tới chỗ rút quẻ đầu năm. Vậy là kết thúc chuyến đi, rút quẻ xong cô sẽ về nhà.

- Chào cô.

Đột nhiên người đàn ông bên cạnh cất tiếng. Cô quay sang, lịch sự chào lại anh ta, lòng tự hỏi đây là ai. Cô chắc chắn chưa từng gặp người này, hay là anh ta nhầm cô với ai khác?

- Giao thừa cô cũng phải đi làm sao?

Kir nhíu mày, định nói là anh ta nhầm người nhưng rồi con ngươi màu xanh lá hiện ra khi anh ta hé mắt đã thay đổi suy nghĩ của cô.

Không ngờ lại gặp anh ở đây.

- Vâng, công ty tôi năm nào chả vậy.

- Vất vả quá nhỉ? Thế lương thưởng có được nhiều không?

- Làm tốt chưa chắc đã có thưởng nhưng phạt thì lúc nào cũng có.

Anh im lặng một lát, rồi nói tiếp:

- Bây giờ đồng tiền khó kiếm, cố gắng ở lại công ty để được thăng chức nhé.

- Vâng, tôi cũng mong thế lắm.

Nhìn sang bên kia, cô thấy đám trẻ anh dẫn theo đang chạy về. Có vẻ như chúng nó đã hoàn thành xong câu đố gì đấy của đứa nhóc đeo kính rồi. Anh đứng dậy, nói nốt với cô một câu cuối rồi đi tới chỗ bọn nhóc:

- Chúc mừng năm mới!

Trong bốn năm qua, những lời chúc năm mới gửi tới cô đều là lời chúc của bạn bè đồng nghiệp Rena. Đây là lời chúc đầu tiên từ một người khác, một người cùng mục tiêu với Hidemi.

Cô lôi cái quẻ ban nãy rút ra xem, rồi mỉm cười.

Năm mới là khởi đầu mới, đúng không? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net