Chap 15.2. Một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15.2. Một nhà 


Cậu ta đang nằm trên giường.


Bãc sĩ vừa khám và truyền cho cậu ta một chai nước, chuẩn bị ra về.


-Lần này khá nặng đấy, vì hình như cậu ta ăn hơi nhiều.


=_=


Vì tức quá nên cậu ta đúng là có xục rất kinh thật.


-Vẫn còn thuốc của cậu ta đúng ko?

-Vâng, còn một ít. Nhưng tốt hết là bác sĩ nên đưa thêm đi, vì tôi nghĩ dạo này cậu ta sẽ dùng đến nhiều đấy.


^-^


Ông lão này rất là láu cá.


Bác sĩ lấy một vài hộp thuốc trong cặp đồ của mình rồi nói tiếp.


-Khi nào nước trong chai sắp hết thì phiền mọi người rút ra, tôi còn có một bệnh nhân khác tình trạng đang ko được ổn.

-Ko sao, bác sĩ cứ đi đi, tôi vẫn làm chuyện này mà.

-Vâng tôi biết. = ="


Vẻ mặt của bác sĩ đã thay đổi sang một trạng thái ko được tốt mấy.


Nhớ lại những lần trước cậu ta bị thế này...


-Áaaaaaaaaaaaa!!!


Tiếng hét như thể đất trời sắp sụt đến nơi của cậu ta làm cả ngôi nhà cũng như chấn động.


Lí do là... ông nội thân yêu vừa mới rút cây kim của chai nước mà cậu ta được truyền.


-Yên coi nào, có thế mà hét ầm ĩ lên à?

-Ông thử bị như con coi, người bệnh mà cũng phải nhảy ra khỏi giường, gân cổ lên hét đầy đau đớn.


Lí luận sắc bén. Hình như có lần mình đã phát hiện ra khả năng này của cậu ta. À.. là lúc nói con trai đánh con gái là hèn.


-Ông nội ko thể để cho con nằm hôn mê được à?


Hôm sau bác sĩ lại đến.


-Tay cậu sao thế này?


Bác sĩ lo lắng khi thấy trên tay cậu ta nơi cắm cây kim bị sưng lên.


Cậu ta hướng ánh mắt viên đạn về phía ông nội – đang nổi hứng thưởng hoa lãm nguyệt bên cạnh cửa sổ (ông lão này đúng là...).


Thế là bác sĩ nhìn ông lão với vẻ = =".


-Từ nay khám cho bệnh nhân thì phải chịu trách nhiệm đến nơi đến chốn, đừng có bỏ giở giữa chừng kẻo có ngày bệnh nhân thành cái xác chết cong queo ở đấy.

-Thằng này ăn nói vậy à?


Ông lão bắt đầu thấy lòng tự trọng bị xúc phạm.


Nghĩ lại mà thấy đau đớn lòng.


-Lần này ngài chủ tịch cẩn thận một chút nhé! Kẻo tôi lại bị cậu ta mắng.

-Tất nhiên, lần thứ nhất ko ổn, lần thứ hai ít nhất cũng phải hơi ko ổn một chút thôi chứ. ^-^

- = ="


Và rồi bác sĩ cáo từ ra về.


-Ko được... bác sĩ mà về... tôi sẽ chết... với hai người này mất thôi...


Giọng cậu ta vang lên như tiếng mà xì xầm giữa ban ngày.


Tất cả giật mình.


Ông nội thì bực bội.


-Yên tâm đi, ko chết được đâu quá lắm là mất vài giọt máu.


Mặt cậu ta nhăn nhéo như cái bánh bao bị bóp nát.


Rồi ngài chủ tịch kêu bác sĩ cứ ra về.


-Kooooooo!!! Bác sĩ của tôi!!!

-Đừng cố níu kéo!


*__________*


Bác sĩ ra về rồi, cậu ta cay đắng vô cùng thì lại chợt nhìn thấy Vân My.


-Câụ... cậu dám hạ độc giết tôi... cậu...

-Hạ độc gì chứ?

-Với tôi ớt chính là độc, cậu biết tôi bị dị ứng với ớt nên mới cho ớt vô món ăn, cậu cố ý muốn giết tôi, cậu đúng là ác độc, đồ ác độc, ác quỷ...


Cậu ta la lối om sòm, miệng ko ngừng nói Vân My là ác quỷ muốn giết cậu ta.


-Cậu vốn ko ưa tôi, giờ lại có cơ hội vô nhà tôi sống, cậu muốn giết tôi để một mình thừa hưởng gia tài của ông nội tôi đúng ko?

-Cậu bị điên à? Sao có thể nghĩ ra ý tưởng đó chứ?

-Nhưng cậu nhầm rồi, tôi mà chết thì cậu cũng đừng hòng có được cái gì cả, vì chỉ người họ Hoàng mới có quyền thừa kế mà thôi, cậu hãy biến đi, đồ cáo già, mèo già hoá cáo, hồ li...


Bị phát bệnh dị ứng nên cậu ta tự nhiên lại phát kèm luôn theo bệnh nổi điên, hoang tưởng. =_=


-Nếu cậu chết thì tôi tất nhiên chỉ còn biết giao tàn sản cho Vân My thôi chứ còn sao nữa.


Ngài chủ tịch bỗng nhiên lên tiếng nói một câu rất lạ lùng.


-Sao ông lại nói thế, cậu ta chỉ là người ông rước về nuôi, ko phải là người nhà họ Hoàng, sao ông lại có thể nói như thế?

-Giờ cậu ko chết thì cố gắng tìm cách mà giữ được tài sản đi, nhưng ta nói trước, Vân My sẽ là cháu gái ta và hai đứa sẽ đều có tài sản, ai ko biết điều thì tay trắng, chẳng có gì cả.

-Sao ông lại... con mới là là cháu trai của ông cơ mà, con là Hoàng Nam Nam...

-Giờ cũng đến lúc nói ra sự thật...

-Sự thật?


Cậu ta ko hiểu mô tê gì cả.


-Thực ra... Nam Nam... cậu ko phải người nhà họ Hoàng chúng tôi.

-Sao?


Cậu ta bật dậy sửng sốt.


Ko thể tin được điều mà mình vừa nghe thấy.


-Ông nói gì cơ?

-Cậu là con riêng của mẹ cậu.


Càng sửng sốt đến kinh hoàng hơn.


-Sao có thể? Mẹ con... sao có thể? Ông đừng giỡn những chuyện như thế?

-Năm cậu 6 tuổi, đi công tác và vô tình phát hiện ra bí mật này nên ba cậu đã vội vàng trở về rồi gặp tai nạn mà qua đời...

-...


Đôi mắt đơ đác ko một biểu hiện gì.


-Mẹ cậu thấy áy náy, ko còn mặt mũi nào ở lại đây nên cầu xin ta chăm sóc và coi cậu như cháu trai của mình rồi đi tự vẫn.

-Ko, ông đừng nói nữa, sao có thể có chuyện đó, sao có thể, mẹ con ko như thế.

-Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng đã qua nên tôi cũng ko muốn nhắc lại nhiều, nhưng cậu lại ko biết điều đó nghĩ mình là người quan trọng như thế nào mà làm càn, ko coi ai ra gì, ta nể tình ông cháu bao nhiêu năm nay cho qua cả việc con trai mình vì điều khủng khiếp đó mà bị hại chết vẫn còn cho cậu một chút danh dự, vậy mà cậu còn tỏ ra ko biết điều, cậu nhìn coi cậu có gì tốt hơn con bé Vân My mà lên mặt?

-Ông đừng nói nữa, con ko tin, ko tin đâu...


Vân My nhìn cậu ta người nhạo.


-Giờ thì cậu đã bị thất thế. You lost!

-Nooooooooo!!!


Cậu ta choàng tỉnh giấc.


Thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ phong phú và đậm chất tiểu thuyết. Giấc mơ này đã chứng tỏ đầu óc giàu trí tưởng tượng của Hoàng Nam Nam.


Cậu ta bắt đầu mơ từ đoạn nào nhỉ? À, khi bác sĩ vừa định rời khỏi. Cũng vào cảnh đúng lúc đấy chứ. ^-^


-Cậu ta tỉnh rồi ạ!


Đôi mắt lờ đờ lờ đờ như cá chuối.


Nhìn thấy cả Vân My lẫn ngài chủ tịch đang nhìn mình, cậu ta hét toáng lên.


-Aaaaaaaaaaaaa!!!

-Thằng ranh này, hét cái gì?


Ấn tượng về ngài chủ tịch trong giấc mơ khiến cậu ta sợ tái mặt, liền ngừng hét.


-Ủa... sao tự nhiên nó ngoan dữ vậy trời?

^-^


Sợ bị biến thành con rơi.


-Vân My, dù con ko biết thói quen ăn uống của cậu ta, vô tình cho ớt vô món ăn nên mới thế nhưng cũng nên xin lỗi kẻo cậu ta lại...

-Vô tình sao? Là cậu ta...


Đang nói cậu ta liền nín bặt ko nói nữa, lại là giấc mơ ảnh hưởng tới tinh thần.


"Nếu giờ nhắc đến chuyện tài sản liệu có giống trong giấc mơ ông nội sẽ nói mình ko phải là người nhà họ Hoàng ko? Tốt hết là ko nên nhắc đến, ko nên."


-Tôi sao?

-Chắc chắn là do con đã cướp mất chức lớp trưởng của cậu ta, thù hằn con nên mới làm thế để báo thù.

-Vớ vẩn, tôi đâu biết cậu dị ứng ớt?

-Ai mà biết được chứ? Cậu là hồ...


"Ko được, những gì trong mơ ko nên nói lại."


-Hồ gì?

-Hồ... hồ... tôi muốn uốg nước Hồ Tây.

-Đồ điên, muốn thì bay ra Bắc mà uống ở đây ko có nước đó cho cậu.

-Tưởng bệnh thì vòi gì được nấy sao mà nước Hồ Tây, cái thằng ranh con này.

-Con ko phải ranh con! >"<


Hết nói nổi hai ông cháu nhà này.


-Vân My, con ở đây coi chai nước của cậu ta, khi nào chuẩn bị hết thì gọi ông, ông phải đi WC chút, vì thằng nhóc mà nhịn nãy giờ.

-Ông thật là... cái đó cũng nói trước mặt cậu ta được...

-Người nhà cả mà. ^-^

- ^_^


Vân My cười dịu dàng nhìn ông nội, quả là một cuộc sống mới tốt đẹp, chỉ là...có cậu ta thì ko ổn lắm.


-Mà... bác sĩ của con về thật rồi sao? Sao có thể, ông sẽ giết con mất.

-Vớ vẩn, nằm yên đi nếu ko muốn bị làm sao đó.


Rồi ông lão rời khỏi phòng.


"Mình sẽ chết với tay nghề gà què của ông nội mất thôi. T___________T"


Lo lắng cho mình được lúc, cậu ta liếc mắt sang Vân My.


-Trước mặt ông tôi thì cười như một thiếu nữ, muốn lấy lòng ông tôi chứ gì?

-Tôi mới chỉ 17 tuổi.

-Ý cậu là gì?


Lại là câu này?


-Cậu đang là thiếu nữ ấy hả?

-Bộ ko phải?

-Hơ...


Cậu ta cười vẻ kinh ngạc với kiểu tự nhận mình là thiếu nữ của Vân My, còn cô ấy vẫn chỉ bình thản ngồi nhìn chai nước cheo lủng lẳng trên đầu cậu ta.


Cũng còn lâu lâu chai nước mới hết được.


-Từ hôm nay tôi sẽ sống ở đây, phòng trường hợp ko có giúp việc tôi sẽ phải nấu bữa, chính vì thế có gì ko thích ăn hoặc ko thể ăn được thì nói luôn ra để tôi còn biết ko lại nói tôi muốn giết cậu.

-Sao? Cậu đang sợ tôi có mệnh hệ nào thì cậu sẽ gặp nguy à?

-Tất nhiên là tôi sợ.


Cậu ta lại cười.


-Vậy thì cậu hãy nghe cho rõ và cố mà nhớ những gì tôi ko thích khi cậu ở nhà này.

-...

-Thứ nhất, tôi bị dị ứng với ớt, vì thế mà tôi ghét cả đồ cay, ko một món ăn nào trong bữa ăn có mặt tôi được phép có những thứ đó. Thứ hai, tôi đặc biệt ko thích khu vực nhà bếp bị dơ bẩn ướt át, hay có những thứ ko đẹp mắt xuất hiện.

-Thứ ba?

-Đúng rồi, thứ ba, tôi cực kì ghét bị người ta làm phiền khi đag ăn, có thể những ngày sau này bữa ăn của tôi sẽ kém chất lượng hơn nên cậu đừng gây chuyện hoặc làm gì đó khiến ông nội gây chuyện với tôi trong bữa ăn là được.

-Thứ tư?

-Còn có thứ tư nữa sao?

-Trong bàn ăn luôn cần rất nhiều li nước đặt bên cạnh chỗ cậu phòng khi có vì nhìn thấy tôi mà mắc nghẹn cũng có cái mà uống giải toả.

- >"<


Cô ấy nói đúng rồi còn gì. ^-^


-Con khỉ, biến đi!


Bệnh cái nỗi gì mà khí huyết tràn trề có thể bóp cổ người khác chết bất cứ lúc nào?


-Còn nữa, tôi rất ghét người khác lảng vảng gần phòng tôi vào buổi tối, tối rồi thì yên phận trong phòng đừng đi linh tinh.

-Xem chừng cậu ko còn phản đối chuyện tôi sẽ sống ở đây?

-Gì chứ?


Thì thấy giống thế thật.


Chắc vì giấc mơ nên cậu ta buộc phải cam chịu số phận, vả lại ko chịu cũng chẳng làm gì được, chủ nhân hiện tại của ngôi nhà này là ngài chủ tịch, cậu ta thì có quyền hành gì? ^-^


-Vì... vì tôi ko muốn làm ông nội buồn thôi.

-Lí do đó mà cũng nói ra được.


Vân My cười khẩy.


-Thái độ là gì chứ? Tôi là một người có hiểu, đâu có như ai đó.


Tự nhiên nói một câu ngớ ngẩn.


Thấy câu đó bị hố, cậu ta liền ko nói gì nữa.


Vân My thì chẳng có phản ứng gì.


-Tôi ko có ai để báo hiếu như cậu.


Ko khí tự nhiên lặng đi.


Ko thích như thế một chút nào, cậu ta bèn lên tiếng đuổi Vân My.


-Ra ngoài đi!

-Thế ai sẽ trông chai nước của cậu?

-Mặc tôi, lát được tôi sẽ tự gọi ông, ra ngoài đi!

-Chắc cậu ko biết điều gì sẽ xảy ra nếu ko kịp rút kim ra đúng lúc?

-Điều gì?

-Ko biết thôi.


Vân My cũng lại cười đểu rồi đứng dậy


-Mà này...

-Sao?

-Sao cậu phải đuổi tôi ra ngoài?

-Cái gì?

-Có gì đâu chứ? Chỉ là tôi ngồi trông cái chai nước thôi, có giết thịt hay làm gì cậu mà phải như thế. Ko lẽ cậu lại nghĩ... một nam một nữ trong một căn phòng...

-Điên!


Cậu ta quắc mắt lên.


-Cậu lấy đâu ra suy nghĩ đó hả?

-...

-Trong tình trạng thế này tôi có thể làm gì cậu...

-Gì? O_o


Câu này lại bị hố rồi. Ăn nói gì mà khó nghe quá!


-Tôi thấy ko tự nhiên khi cậu ở đây,


OK chưa?


-Ko tự nhiên? Cậu thích tôi sao?


Thật ko sao khiến người khác khỏi cười được. Câu hỏi của Vân My tiếp tục làm cậu ta cười.


-Cậu vừa nói gì thế?

-Nếu ko phải thích tôi thì tại sao lại phải thấy ko tự nhiên?

-Ngày hôm nay sao mà lắm kẻ điên?

-Ko phải thì đừng có nói kiểu đó, thiếu gì lí do mà cậu phải nói thế. Nói là nhìn thấy cái mặt tôi rất là khó chịu nên muốn đuổi tôi đi, cậu bị thiệt gì sao ko nói?

-Đúng rồi, đúng là lí do như thế đấy, nên cậu biến khỏi phòng tôi được chưa?

-Nhìn thấy tôi lại khiến cậu thấy khó chịu như thế thì tại sao tôi lại phải đi chứ?

-Gì?


Cô ấy quay lại và ngồi xuống chỗ cũ của mình.


Cậu ta trợn mắt lên nhìn mà ko thể nói một lời nào.


"Mặt dày đến thế này rồi ấy à? Mới có mấy tiếng đồng hồ?"


Ko thể đuổi được đi thì đành để yên coi như y tá phục vụ bên cạnh.


Và thế là cậu ta nhắm mắt lại.


Nhưng rồi lại mở ngay mắt ra.


-Đừng có lục loi hay động đến đồ trong phòng tôi.

-Cảm ơn đã nhắc.

-...???

-Chúng sẽ làm tôi bẩn tay mà.


Vân My thì vẫn là Vân My, là hoa khôi ko những xinh đẹp mà còn cực kì nhạy bén.


Cậu ta lại nhắm mắt lại và lần này ko mở ra đột ngột nữa.


Ko lục lọi hay động đến đồ đạc nào trong phòng, ko nhìn ngó xung quanh nhưng lại nhìn...cậu ta.


Cứ nhìn như thế ko biết là nhìn cái gì.


Cậu ta mà biết ko biết sẽ như thế nào.


Nhưng con người ta thì luôn có một cái gì đó mà thườg được gọi là cảm giác. Chính cái đó đã khiến cậu ta biết được mình đang bị người khác nhìn đến sắp thủng mặt.


Thấy cậu ta mở mắt ra, lại ngạc nhiên với hành động nãy giờ cứ nhìn cậu ta của mình nhưng Vân My cũng vẫn ko có chút biểu cảm gì trên gương mặt.


-Sao ko ngủ tiếp đi.

-Tôi ko ngủ.

-Thế sao ko nhắm mắt tiếp đi.

-Sao tôi lại phải nhắm mắt tiếp? Để cậu tha hồ nhìn trộm tôi à?


Vân My cười nhăn nhéo.


-Cậu nghĩ mình là ai?

-Là Hoàng Nam Nam tuy ko thông minh tài giỏi như một ai đó nhưng ít nhất cũng có gương mặt dễ khiến một ai đó phải động lòng.

-Chỉ là nhìn cậu thôi mà cậu tự tin đến mức nói tôi đang động lòng trước gương mặt của cậu sao?

-Thời nay con gái toàn yêu bằng mắt cả với nhau.


Ko thèm nói tiếp với kẻ tự cao trước vẻ đẹp của mình.


Nói cậu ta có gương mặt đẹp cũng ko đến nỗi nhưng ko nghĩ thử coi Vân My trước mặt cậu ta là một cô gái nổi bật như thế nào về diện mạo sao?


Chắc tôi chưa nói, nam hoa khôi của khối B ko phải là Hoàng Nam Nam tức là còn có kẻ khác khối B đẹp trai hơn cậu ta nhưng hoa khôi của trường lại là Vân My tức là cả trường Chuyên * ko tìm nổi một người nào xinh đẹp được như cô ấy.


Thế mà cũng đòi tự cao về mình nữa chứ? -____-


Ko tranh cãi nữa, mọi thứ lại yên lặng.


Vân My đứng dậy và đi ra ban công.


Khung cảnh từ ban công nhìn ra rất thoáng và tươi đẹp.


Như thể một ko gian hoàn toàn khác đang ngăn cách với căn phòng của cậu ta. Một ko gian rộng mênh mông & ko giới hạn.


-Nè, đồ con mèo!


Vân My quay vô phòng và nhìn cậu ta.


-Gọi cho hẳn hoi nếu ko muốn tôi gọi cậu là khăn quàng cổ.

-Cậu dám?

-Sao tôi ko dám?

-Đồ con mèo thì có gì ko hay, mèo cũng đáng yêu lắm mà, ko thích mèo sao?

-Cậu đang khen tôi đáng yêu sao?

-Điên khùng, tôi mà lại đi khen cậu.


Anh chàng này đúng là có vấn đề, một cô gái xinh đẹp thế này mà lúc nào cũng nói cổ xấu xí, rồi vừa khen được một câu lại lập tức rút lại. Khó hiểu! Chỉ vì khi xưa bị con gái bắt nạt mà đâm ra chán ghét tụi con gái. Ko lẽ sợ có gì đó dính líu đến con gái sẽ bị bắt nạt sao? Hoàng Nam Nam của bây giờ thì ai dám bắt nạt chứ? (Nhưng sự thật là Vân My đã có lúc bắt nạt cậu ta thật).


-Mà gọi tôi có việc gì?

-Ơ đúng rồi, quên khuấy mất.


= ="


Mãi cãi nhau quên luôn cả vấn đề.


-Chuyện gì?

-Cậu ko thấy gì sao? Chai nước còn có một chút kia kìa!

-Chết rồi.


Bỗng nhiên thái độ của Vân My thay đổi thấy rõ, sốt sắng ghê lắm.


Rồi chẳng kịp để cậu ta tò mò gì trước thái độ thay đổi 180o đó, cô ấy đã chạy ngay ra khỏi phòng gọi ngài chủ tịch.


Giọng ngài chủ tịch từ trong phòng vọng ra.


-Ta xin lỗi, ta đang bận lắm ko thể ra được, con chịu khó giúp thằng nhỏ dùm.

-Ông bị gì rồi ạ.

-Ko... ta chỉ là...

-Vậy thôi ạ, để con cũng được.


Thực ra ông lão bỗng nhiên bị Tào Tháo đuổi, chắc vì lâu ngày ko ăn cay tự nhiên hôm nay lại ăn nên trong bụng khó ở.


Khổ thân ông lão. ^0^


-Ngài chủ tịch đang có chuyện rồi, tôi đành phải giúp cậu thôi.

-Cậu làm gì mà sốt sắng dữ vậy? Đang cố tỏ ra lấy lòng tôi để được sống yên ổn ở đây đấy hả?

-Tôi ko rảnh cho mấy chuyện lấy lòng này nọ, chỉ là tôi đã nói nếu ko rút kim ra đúng lúc thì...

-Thì sao?


Ánh mắt cô ấy đột nhiên thay đổi trở nên rất lạ, như thể đang nhìn thấy gì đó rất ghê gớm.


-Thì... máu sẽ trong cơ thể cậu sẽ bị hút ngược trở lại.

-What???


Cậu ta sửng sốt lập tức nhìn vô cái ống dây của chai nước. Một lượng máu đã bị hút lên cái ống đó.


-Aaaaaaaaaa!!! Còn ko mau đến rút nó ra hả? T________T


Phụt!


Xong, nhưng... nhìn thấy dòng máu đỏ trong cái ống mà ḷng xót xa đến điên lên.


Cậu ta giữ chặt lấy chỗ tay bị kim châm cho máu khỏi chảy ra, đứg dậy và tiến về phía Vân My, vẻ mặt đằng đằng sát khí.


-Cậu...


Giọng nói cũng như biến đổi cùng vẻ mặt.


Vân My cắm chiếc kim vô đầu cao su của chai nước rồi đặt xuống bàn, nhìn cậu ta bình thản như ko biết cậu ta đang bị làm sao.


-Có vấn đề gì với cậu à?

-Hỏi hay lắm, có – vấn – đề – gì – với – cậu – à? Vấn đề gì???


Mất một ít máu mà sức lực vẫn khoẻ mạnh như ko, đúng là con trai.


-Còn quát được tức là vẫn ổn.

-Con mèo đáng ghét, xấu xí...


Vừa nói cậu ta vừa tiến về phía Vân My, tiến gần quá khiến cô ấy ko muốn nên đành lùi lại, người tiến người lùi.


Vẻ mặt cậu ta trông vẫn đáng sợ.


-Mối thù liên quan đến máu thế này nhất định tôi sẽ ko bao giờ quên, ko bao giờ, cả cuộc đời này tôi sẽ vì nó mà ko cho cậu sống yên ổn. Coi nhau như người ko quen biết ư? Tại sao lại phải như thế? Phải quen biết thì mới có thể có thù với nhau chứ? Phải quen biết thì tôi mới có thể trả thù lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net