Hết chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu làm gì ở đây vậy hả, thằng nhóc này?

Bỏ tiết để vô phòng chủ tịch nằm ngủ.

= =”

-Sao bỏ tiết đến đây hả? Lại còn gây chuyện ngoài sân vận động là sao?

Ko nói gì cả, chỉ nằm yên.

-Sao ko nói gì hả?

-Con nhỏ Hà Vân My gì gì đó dám coi thường chiếc khăn của con.

Nghe thế, ngài chủ tịch ko nói gì cả.

Lát sau ngài mới nhẹ nhàng nói.

-Đi học tiếp đi.

-Ko!

-Có đi ko hay là để ta phải kéo con đến đó. Muốn mất mặt nữa sao?

Chủ tịch gắt lên, mỗi lần ngài nổi cáu thì cậu ta đều phải nhượng bộ.

-Con biết rồi.

-Và quên chuyện lúc đó đi.

-Sao con phải quên chứ? Cậu ta đã ko coi con ra gì thì tại sao con lại phải nhượng bộ cho qua, đến ông cũng bênh vực vì cậu ta giỏi giang hơn con sao?

-Có nghe ko? >”<

-Vâng…nhưng mà…

-Gì nữa?

-Con…phải thay đồ chứ? Đồ dơ hết rồi. L

-Đừng có giở thói công tử ở trường!!!

- L

Lớp học đang sôi nổi thì cậu ta bước vô, mọi người đều nín bặt.

Duy chỉ có lớp trưởng vẫn chăm chú

với việc của mình.

Ko khí bỗng nhiên căng thẳng.

Giờ của giáo viên chủ nhiệm.

-Các em sao thế?

Hình như việc cháu trai chủ tịch đại náo sân vận động ko thể làm kinh động đến một người như giáo viên này. = =”

-Nào, ai đó cho cô biết chuyện gì đã xảy ra coi nào, lớp trưởng?

-Dạ, ko có gì ạ.

-Thế sao?

-Ko có gì, chỉ là có những người thiếu tôn trọng đối với những món đồ của người khác.

Câu nói đầy ẩn ý của Nam Nam.

-Chỉ là có những người quá trẻ con.

Câu này thì quá rõ ràng của My My.

Còn giáo viên thì sao?

-Chúng ta học tiếp thôi nhỉ?

“Chẳng hiểu tụi này lại có chuyện gì, tốt hết là ko nên để tụi nó câu giờ của mình”

-______-

-À mà…cô muốn nhắc về chuỵên tranh cử chức vị lớp trưởng…có ai có ý kiến huỷ bỏ ko? Chúng ta nên tập trung cho buổi khai giảng thì tốt hơn…

-Tất nhiên là ko có chuyện đó.

-Phải tham gia để ai đó tỉnh ngộ với khả năng của mình chứ?

-Tức là…vẫn tiếp tục?

-Vâng.

“Thật xui xẻo, hôm đó mình đang có kế hoạch đi mua sắm với mấy người bạn. Tụi nhóc đáng ghét khéo chọn thời điểm mà. T____T”

-Có lẽ hôm nay nên dành tiết này để bàn về vấn đề đó.

Mọi người đề nghị. Giáo viên trẻ lập tức phản bác ngay.

-Ko ko…đó là vấn đề của giờ ra chơi…

Thế nhưng tất cả đã tất bật bàn bạc khiến giáo viên trẻ chỉ còn nước thầm than trach trời.

“Lần trước khi thằng nhóc Nam Nam đó đến đã mất gần nửa tiết với nó rồi, lần này lại cũng thế nữa, có định cho tôi kiếm ăn ko đây? TT________TT”

Cả My My và Nam Nam đều ko nói gì cả, chỉ nhìn nhau đầy thách thức.

-Theo em phần thi học tập sẽ dành cho tiết của cô, mọi người thấy thế nào?

-Wa, ý kiến hay đấy.

-Nghe được đấy.

-Ko được, ko được…

Nhưng chẳng ai còn nghe thấy tiếng của giáo viên đâu nữa.

Cay đắng ngậm ngùi.

-Ko cần thi phần thi học tập đâu.

Mọi sự chú ý đều hướng về phía cậu Nam Nam. Ko khí chợt lặng thinh.

“Sao cậu ta có thể gây được tiếng vang hơn cả một giáo viên như mình chứ?”

-Tự tin đến mức đó sao?

-Ko cần thi là chắc chắn mình sẽ thắng sao?

-Chắc chắn là tôi sẽ thua đấy.

+______+

Cả lớp như nghiêng ngả.

Lần này thẳng thắn ghê ta.

My My hơi cười.

-Vậy coi như tôi đã thắng một bàn.

-Tỉ số 2-1 vẫn là thắng mà.

Cậu ta nói vẻ chắc nịch.

-Tức là sẽ ko cần dùng đến một tiết của cô nữa phải ko?

Giáo viên trẻ vui ra mặt.

-Cậu ấy là con trai có thể thắng trong phần thi thể thao, nhưng còn phần thi văn nghệ thì sao nhỉ?

Mọi người bắt đầu phân tích vấn đề.

Hà Vân My là một người ko bao giờ tham gia các hoạt động văn nghệ, ko ai biết khả năng của cô ấy như thế nào. Lần này để chiến thắng cổ sẽ bộc lộ sao?

Còn Nam Nam, cậu ta chắc chắn sẽ thắng 2-1, ngoài khả năng bóng rổ ra ko lẽ còn có khả năng văn nghệ trời phú sao?

Tất cả đều thấy hết sức tò mò.

-Tất cả sẽ được sáng tỏ vào ngày Chủ Nhật tuần này.

-Hồi hộp quá!

“Ngày Chủ nhật tươi đẹp của mình…”

-Nào, học tiếp thôi, chấm dứt mọi kế hoạch của cuối tuần đi!

My My quay sang nhìn Nam Nam và cười vẻ coi thường.

“Cậu nghĩ cậu có thể thắng được tôi sao?”

Cậu ta cũng cười đáp lại.

“Cậu sẽ sớm phải từ bỏ vẻ kiêu ngạo đó của mình đi thôi.”

Nhìn thấy hai chị em họ Hà đi cùng nhau, Nam Nam tỏ ra khó chịu.

-Một đôi đáng ghét!

Đáp lại ánh mắt khó chịu của cậu ta là vẻ mặt tươi cười của họ khiến cậu ta càng được thể điên tiết.

Khi xe của cậu ta đi khuất, Gia Bảo mới hỏi.

-Sau giờ TD đó, anh ta ko làm gì chị chứ?

-Ko có. Hành độg khi đó của em rất cừ.

-Thế sao? Cảm ơn chị. Chị lúc đó cũng rất oách.

-Nhưng sao em lại làm thế?

-Vì em ko thích cái kiểu khinh người của anh ta.

-Chị nhất định sẽ đánh bại cậu ta trong cuộc thi sắp tới. Cậu ta đã bỏ cuộc trong phần thi học tập.

-Vậy sao? Thế thì chị cố lên nhé!

Có rất nhiều lí do để Hà Vân My ko thể thua cuộc.

-Nghe nói có kẻ muốn giành chức lớp trưởng của con sao?

-Sao…ba mẹ biết?

Vẫn là khủng hoảng tinh thần trong bữa ăn.

-Tất nhiên là Gia Bảo nói rồi, sao, định giấu chuyện đó à?

-Ko ạ.

Có lẽ Gia Bảo đã ko thể giấu được chuyện đó.

-Nếu mà bị cậu ta cướp mất thì đừng gọi chúng tôi là ba mẹ.

-Nhất định là ko có chuyện đó đâu ạ, ba mẹ yên tâm.

-Mong là thế.

Ko khí trong gia đình này luôn căng thẳng như thế.

Trước khi nhận My My về nuôi, thứ đầu tiên mà hai ông bà Hà coi đó là thành tích học tập ở trường của cổ. Khi đó My My đã 12 tuổi.

Họ coi cô ấy như một công cụ để tìm kiếm danh dự và niềm tự hào cho gia đình.

Suốt 5 năm sống cùng họ, cái mà My My phải làm luôn là cố gắng giữ vững vị trí số 1 của mình.

Lần này tuy chỉ là tranh chức vị lớp trưởng nhưng cũng có nghĩa là vị trí sẽ bị ảnh hưởng.

Những lối suy nghĩ của họ đã khiến cho một đứa trẻ như My My ko được sống đúng với tuổi thơ trong sáng của cổ.

Vì muốn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh ở gia đình này mà cô ấy ko thể từ bỏ bất kì điều gì và cái tính cách tự tin 100% vào bản thân cũng từ đó hình thành.

Bề ngoài nhìn vô, chẳng ai biết những áp lực mà cô ấy phải chịu. Chỉ có một người duy nhất biết những điều khó khăn đó là Hà Gia Bảo.

Đây chính là điểm ko hoàn hảo ở con người tưởng chừng là đã hoàn hảo về mọi mặt như Hà Vân My.

                           * * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net