Chương 10: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Tương Hách mặt mày tươi roi rói cùng Trịnh Chí Huân ngáp ngắn ngáp dài đi vào cục cảnh sát.

"Đúng rồi, sao tối hôm qua cậu lại ngủ dưới đất thế?" Lý Tương Hách khó hiểu hỏi Trịnh Chí Huân.

Trịnh Chí Huân giận...

Vừa vào cổng chính đã thấy Văn Huyền Tuấn, Lý Minh Hùng cùng Phác Đáo Hiền đang khệ nệ ôm một đống tài liệu lớn.

"Sếp!" Văn Huyền Tuấn thấy Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách đầu tiên.

"Thế nào?" Hai người đỡ một phần tài liệu trong tay bọn họ, mọi người cùng nhau đi phía thang máy.

"Haizz..." Văn Huyền Tuấn lắc đầu, "Một đống tài liệu, tất cả nạn nhân đều khác nhau, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy gì đặc biệt, dù sao thì tài liệu cũng đã mang về, chuẫn bị gặm lại trong hai ngày."

"Lý Minh Hùng, trong nhà Ngô Hạo không tìm được giấy tờ gì sao?" Lý Tương Hách hỏi.

"A..." Lý Minh Hùng cười khổ nói, "Ma xui quỷ khiến, bọn em vừa đến đó thì gặp xe cứu hỏa đang chữa cháy!"

"Cái gì?" Lý Tương Hách cùng Trịnh Chí Huân đồng thời kinh ngạc, "Nhà của Ngô Hạo bị cháy?"

"Đúng vậy, dập nửa giờ mới hết lửa, bọn em vào nhìn, tất cả giấy đã bị đốt sạch."

"Cậu nói chỉ có giấy bị đốt?" Trịnh Chí Huân hỏi.

"Chuyên gia bên đội phóng hỏa đến xem hiện trường, sau đó nói đây là cố ý phóng hỏa! Hơn nữa mục tiêu chủ yếu là giá sách, ngăn tủ, bàn học, những chỗ hay để giấy." Lý Minh Hùng nhún vai, "Sau đó bọn em sắp xếp tìm kiếm lại một lần nữa, cũng chỉ kiếm được một ít trang giấy cùng một ít... tro giấy..." Nói xong liền đưa cái hộp giấy trong tay cho Lý Tương Hách cùng Trịnh Chí Huân xem, "Đây là quà cho Liễu Mẫn Tích."

Trịnh Chí Huân cùng Lý Tương Hách nhìn nhau cười: "Cái này chỉ là trò xếp hình cho Liễu Mẫn Tích chơi một chút trong giờ nghỉ trưa thôi."

Ra thang máy, bước nhanh về hướng văn phòng S.C.I.

"Đường Hoa Ngọc đâu rồi?" Trịnh Chí Huân nhìn văn phòng, không thấy bóng Đường Hoa Ngọc đâu, "Tôi bảo cậu ta đi điều tra chiếc Honda màu đen kia thế nào rồi?"

"Đã tra ra rồi, là xe bị mất cắp." Liễu Mẫn Tích đang chui đầu vào máy tính, ngẩng lên nói, "Đồng nghiệp bên đội giao thông vừa gọi điện, cậu ta đang đi lấy báo cáo..."

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Kim Hách Khuê vẻ mặt âm trầm bước vào.

Lý Tương Hách cùng Trịnh Chí Huân vừa thấy sắc mặt Kim Hách Khuê, đã biết ngay tối hôm qua anh đã ở lại phòng giải phẫu cả đêm.

"Thế nào?" Trịnh Chí Huân vừa hỏi vừa đưa ly cà phê mình mới lấy chưa kịp uống cho Kim Hách Khuê.

"A..." Kim Hách Khuê cười lạnh một tiếng, nhận lấy ly cà phê, nói; "Tên này là một tên biến thái trăm phần trăm!" Nói xong, đưa tập báo cáo dày cồ trong tay cho Trịnh Chí Huân.

"Các anh em! Họp!" Trịnh Chí Huân gọi mọi người vào phòng họp.

Kim Hách Khuê trước tiên nói rõ nguyên nhân tử vong của Ngô Hạo: "Trong nhà giam hôm qua, kiểm tra sơ bộ thì nguyên nhân là trúng độc, bởi vì tim hắn ngừng đập trong tình huống không bình thường. Nhưng sau đó kiểm tra lại thì trong dạ dày và máu của hắn không tìm được chất độc gì hết, mà lại tìm được thứ khác."

Kim Hách Khuê tạm dừng một chút, nói, "Pethidine Hydrochloride."(*)

......?...... Trịnh Chí Huân nhìn nhìn, nó là cái gì?

"Pethidine Hydrochloride" Lý Tương Hách đột nhiên cau mày, nhìn Kim Hách Khuê nói, "Nó đối với cơ thể có dược động học(*) và tác dụng y như morphine(*), nhưng tác dụng giảm đau và gây tê nhỏ hơn, gần tương đương với 1/10 - 1/8 morphine, đây là một loại dược phẩm gây tê đã bị quản lý nghiêm ngặt."

Kim Hách Khuê gật đầu.

"Thuốc phiện?" Trịnh Chí Huân nhìn Kim Hách Khuê, "Ngô Hạo không có tiền sử hít thuốc phiện, hơn nữa công dụng của Pethidine hydrochloride rất nhỏ, sao lại khiến cho hắn chết được?"

Kim Hách Khuê tiếp tục gật đầu: "Cho nên tôi mới nói tên này rất biến thái." Sau đó, anh lấy ra một tấm hình chụp khác đặt trước mặt mọi người, "Đây là miệng vết thương trên ngực trái thi thể, nhìn ngay chỗ trái tim xem."

Mọi người bước tới nhìn kỹ, chỉ thấy ngay vị trí trái tim bên ngực trái có một chấm đỏ rất nhỏ.

"Đây là cái gì?" Văn Huyền Tuấn khó hiểu.

"Một lỗ kim châm." Kim Hách Khuê trả lời.

"Ra là vậy..." Trịnh Chí Huân quay qua Lý Tương Hách, "Miêu Nhi, còn nhớ tên điên số 2 nói gì không? Tên bác sĩ cầm kim tiêm trên tay."

Lý Tương Hách gật đầu, Trịnh Chí Huân tiếp tục hỏi Kim Hách Khuê: "Hung thủ đã cắm kim tiêm trực tiếp vào tim Ngô Hạo, tiêm vào Pethidine Hydrochloride phải không?"

Kim Hách Khuê dùng ngón trỏ đẩy gọng kính lên, nói: "Đúng, chỉ cần một ống tiêm, trong vòng năm phút đồng hồ, tim người sẽ suy kiệt mà chết."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt tràn đầy kinh hãi.

Lý Tương Hách cầm lấy hình chụp: "Người này không chừng là bác sĩ thật."

"Tôi cũng cảm thấy như thế." Kim Hách Khuê tỏ vẻ đồng ý, "Cho dù không phải bác sĩ, nghề nghiệp của hắn cũng cho phép tiếp cận loại thuốc tê bị quản lý nghiêm ngặt này. Hơn nữa, nhìn vị trí cùng cách thức hạ kim tiêm, hắn chắc chắn đã được dạy dỗ bài bản."

Lúc này, cửa phòng họp bị đầy ra, Đường Hoa Ngọc vội vã chạy vào, "Sếp, báo cáo đã đến đây."

Nói xong liền đưa một phần báo cáo cho Trịnh Chí Huân.

Trịnh Chí Huân mở ra xem, thấy đây là một bản khai báo mất xe, anh cúi đầu nhìn một lúc lâu, trong nháy mắt khuôn mặt nghiêm trọng lại.

"Làm sao vậy? Xe này có vấn đề à?" Lý Tương Hách thấy sắc mặt Trịnh Chí Huân không tốt, vội hỏi.

"Xe không có vấn đề." Trịnh Chí Huân lắc đầu nói, "Mà là địa điểm xe bị mất có chút trá."

...?...

"Có trá? Là ý gì?" Lý Tương Hách khó hiểu nhìn về phía anh.

Trịnh Chí Huân quay lại, chăm chú nhìn Lý Tương Hách, dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy nói: "Ở cửa phía Bắc đại học C."

......!......

"Miêu Nhi, tôi nhớ rõ cậu mỗi tuần đều phải đến đại học C dạy đám sinh viên khoa tâm lý một tiết phải không?"

"......" Lý Tương Hách gật đầu, "Đối diện với cổng Bắc tòa nhà khoa tâm lý học..."

Trịnh Chí Huân đóng báo cáo lại, mặt lộ vẻ lo lắng, "Xe bị mất ở chỗ cậu dạy học, ngày hôm qua lại theo dõi cậu, đến tối lại còn muốn tông cậu."

Lý Tương Hách bất đắc dĩ cười khổ: "Xem ra... Là nhắm vào tôi rồi..."

---------

(*) Dược động học: quá trình thuốc hấp thụ vào cơ thể: hấp thụ, phân bố, chuyển hóa, thải trừ

(*) Pethidine Hydrochloride: Thuốc giảm đau trung ương tổng hợp

(*) Morphine: thuốc giảm đau gây nghiện. Morphine là 1 amin thực vật tự nhiên có trong nhựa khô quả cây thuốc phiện nên anh Đường mới nghĩ tới việc Ngô Hạo hít thuốc phiện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net