Chương 21: Đêm giáng sinh ( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ từ lồng ngực Trịnh Chí Huân thật ấm áp, dường như có thể xua tan giá lạnh xung quanh, hai người cứ ngây ngây ngốc ngốc đứng dưới đèn đường, cũng không biết đã đứng bao lâu... Mãi đến khi Lý Tương Hách cảm thấy toàn thân bớt lạnh, tay chân cũng không còn cứng ngắc nữa, mới hơi động đậy vài cái.

Ngẩng đầu nhìn Trịnh Chí Huân, nhỏ giọng: "Lạnh muốn chết!"

"A ~~" Trịnh Chí Huân vỗ đầu, "Phải rồi, sao cứ đứng ngoài này làm gì ~~" Nói xong, kéo Lý Tương Hách vào biệt thự, "Miêu Nhi, cùng tắm nước nóng đi ~~"

"Ai muốn tắm với cậu!" Lý Tương Hách đỏ mặt, con chuột này.

Vào cửa, không khỏi thầm tán thưởng -- Biệt thự suối nước nóng không hổ là nơi nghỉ ngơi sang trọng, thiết kế bên trong rất xa xỉ nhưng không mất vẻ thường thức ~~ Hai người đứng trước cửa, Trịnh Chí Huân cầm lấy tay Lý Tương Hách, có chút khẩn trương.

Lý Tương Hách cả thở mạnh cũng không dám, biệt thự này không chỗ nào là không -- nhuốm vị phong tình

Trong bầu không khí ẩm ướt ấm áp, tựa hồ hơi tràn ngập vẻ ám muội...

Hai người đều rõ bọn họ tới đây để làm gì, chuyện đó -- Phải bắt đầu thế nào?? Xấu hổ quá đi!!

"Cậu không sao chứ?" Trịnh Chí Huân hỏi.

"Ừm ~~" Lý Tương Hách nắm chặt tay Trịnh Chí Huân, "Mãi... Cuối cùng cũng đến lúc."

"Có tôi ở đây..." Trịnh Chí Huân nghiêm túc, "Không việc gì đâu!"

"Ừ!" Gật.

Trịnh Chí Huân nhức đầu, nhìn trần nhà hỏi: "Miêu Nhi, chuyện này ~~ Tiếp theo chúng ta nên làm gì?!"

Lý Tương Hách mặt đỏ như cà chua, cũng nhìn đi nơi khác, "Có phải là, nên đi vào trước không ~~"

"A..." Trịnh Chí Huân chợt tỉnh ngộ, "Đúng vậy"

Nắm tay đi vào phòng: Kiến trúc bên trong hiện ra -- Chiếc giường xa hoa, cùng một cái "suối phun", có "thác đổ", mặt bể đầy cánh hoa -- Đương nhiên hơi nước vẫn bốc lên

~~Hai người bốn con mắt, quét khắp bốn phía gian phòng, phát hiện, mặc dù có rất nhiều đồ vật, nhưng đa số đều là đồ trang trí, thứ duy nhất hữu dụng, chính là chiếc giường và bể tắm, nói cách khác, trước tắm đã, rồi lên giường

Hôm nay là ngày Trịnh Chí Huân trông mong đã lâu, hiện tại cảm thấy thứ mong muốn đã lâu, đột nhiên từ trên trời rơi xuống, thực không thực.

Tâm tình theo hơi nước bốc lên mà hồi phục lại ~~ Trịnh Chí Huân thoát khỏi trạng thái ngây ngốc như trẻ con, tự giễu lắc đầu, có lẽ quá để ý rồi, quan tâm quá sẽ loạn mất, chỉ cần gặp chuyện dính đến Lý Tương Hách, anh giống như không phải là mình, có chút sợ bóng sợ gió

Nhìn Lý Tương Hách bên cạnh cũng không mấy tự nhiên, trong lòng Trịnh Chí Huân hiểu, mình mà không chủ động, khả năng cả hai sẽ cứ đứng như vậy không biết chừng ~~ Trịnh Chí Huân chờ đã lâu lắm rồi, đợi thêm nữa sẽ bực chết mất thôi

~~Lý Tương Hách nghe thấy Trịnh Chí Huân phía sau như đang bận bịu gì đó, hơi hiếu kỳ nhìn lại, rồi cả kinh, vội vàng quay đi.

Trịnh Chí Huân cuối cùng cũng cởi quần áo ~~ Rất nhanh, phía sau lại vang lên tiếng nước ~~ Anh đã xuống nước rồi

"Miêu Nhi, cậu không thấy lạnh sao?" Trịnh Chí Huân ngâm mình xuống nước nóng, cảm thấy nước nóng rất vừa, thoải mái thở hắt ra...

"Hô... Miêu Nhi, thật thoải mái a, xuống đi."

Lý Tương Hách quay đầu lại, thấy Trịnh Chí Huân đã chìm trong nước, như cười như không nhìn anh -- Nghĩ đến chuyện phải cởi quần áo trước mặt người ta, cảm giác thật kỳ quái.

"Cậu ngẩn ngơ ở đó làm gì thế hả?" Trịnh Chí Huân cười, bơi tới gần chân anh, mặt tựa vào vách bể nhìn Lý Tương Hách: "Xuống đi a ~~ Sợ cái gì?"

Lý Tương Hách trừng tên kia một cái, anh không phải sợ, có phải chưa từng thấy bao giờ đâu ~~ Cởi thì cởi!!

Nhanh chóng cởi áo khoác, cởi quần ~~ Lúc còn lại áo sơ mi, Trịnh Chí Huân chú ý tới ngón tay hơi run của Lý Tương Hách... Cười lắc đầu.

"Ào" một tiếng, Lý Tương Hách còn chưa kịp hét lên, đã bị Trịnh Chí Huân ôm ở trong nước.

Đứng dưới nước, quần áo trên mình ướt sạch, Lý Tương Hách hung dữ trừng Trịnh Chí Huân: "Đồ chuột điên nhà cậu!"

Đưa tay nâng khuôn mặt Lý Tương Hách lên, cúi đầu hôn, Trịnh Chí Huân cười: "Miêu Nhi, tôi giúp cậu mà... Cậu căng thẳng như muốn ngất ấy."

Lý Tương Hách không thừa hơi tranh cãi, cắn một cái vào môi dưới đang dây dưa của Trịnh Chí Huân... "Shhh"... Hơi ngửa đầu, nắm lấy cằm Lý Tương Hách, Trịnh Chí Huân nhíu mày: "Miêu, cậu sao cắn tôi?!"

"Cắn chết cậu!" Lý Tương Hách hung dữ hiếm thấy, đưa tay cởi nút áo sơ mi, quay lưng lại, không nhìn Trịnh Chí Huân, nhưng ngón tay cởi nút, vẫn run rẩy kịch liệt.

Người phía sau tới gần, tấm lưng Lý Tương Hách cảm nhận thấy cơ ngực người nọ phập phồng ~~ Hơi thở và trái tim, đều dồn dập hơn bình thường.

Hai tay ôm lấy eo Lý Tương Hách, Trịnh Chí Huân tiến đến bên gáy anh, nhẹ nhàng ngậm lấy tai anh...

Lý Tương Hách như bị dọa sợ, run lên.

Trịnh Chí Huân cười, "Miêu Nhi, cậu mềm thế ~~"

Muốn nhịn cũng không nhịn được là sao?!

Lý Tương Hách nổi giận đùng đùng, thấy mình ở thế bị động, giống như bị con chuột này nắm đuôi

~~Quay phắt lại, đưa tay đẩy Trịnh Chí Huân lên thành bể, ghé sát lại, hôn đôi môi người ta

~~Trịnh Chí Huân đầu tiên có chút giật mình ~~ Lập tức sau đó thở dài ~~ Con mèo này, cả hôn cũng không biết, ban nãy là cắn, bây giờ, như con mèo nhỏ liếm liếm người.

~~Ôm nhẹ lấy gáy Lý Tương Hách, buộc anh phải ngẩng cổ lên, tay kia vòng chặt lấy thắt lưng anh, ép dán vào người mình, Trịnh Chí Huân cúi đầu, hôn.

~~Đầu lưỡi mở hai bờ môi khép chặt kia, tiến nhập vào bên trong mềm mại ướt át, tiên trạch sinh hương (1) ~~ Có phải là cảm giác này không? Trịnh Chí Huân thong thả mà cẩn thận nếm vị ngọt tinh tế trong khoang miệng Lý Tương Hách, trêu đùa mà như là quấy nhiễu chiếc lưỡi lúng túng của người ta ~~ Quấn lấy... Đến khi chạm vào nơi mẫn cảm thật sâu nơi khoang miệng, Lý Tương Hách không kìm được tiếng thở buồn bực, hơi giảy dụa, nhưng Trịnh Chí Huân lại càng hôn sâu, hai tay siết lấy thắt lưng anh, mãi cho đến khi người trong lòng mềm nhũn, vô lực... Thật không muốn mà nới lỏng bở môi quấn quýt, không khí một lần nữa mới có thể lưu thông, cả hai đều thở hổn hển...

(1) tiên trạch sinh hương: "tiên trạch" là nước miếng ~> nước miếng cũng có mùi vị.

Thiếu chút nữa là bị hôn đến xỉu, Lý Tương Hách hổn hển hồi lâu mới khôi phục khả năng suy xét, lại ngẩng đầu, chỉ thấy Trịnh Chí Huân đang cúi mặt nhìn thẳng anh, là ánh mắt anh chưa từng thấy, Trịnh Chí Huân lúc này, khiến anh không thể tự kiềm chế được thẹn thùng, tim dập dồn.

Phục hồi tinh thần, Lý Tương Hách thấy không cam lòng ~~ Túm lấy vai Trịnh Chí Huân, học theo anh, tiến gần lại hôn, Trịnh Chí Huân khẽ than khổ, con mèo này "răng nhọn", như trút giận ấy, cắn người đau quá.

Ôm lấy người ta xoa dịu, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Lý Tương Hách, ôn nhu dỗ dành: "Miêu Nhi, đừng vội ~~"

Lý Tương Hách càng đỏ mặt hơn, cắn răng. "Ai vội...? ..." Giờ mới phát hiện, sơ mi của mình đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước, chẳng biết từ khi nào Trịnh Chí Huân đã cởi hết y phục của anh, hiện tại, hai người đúng là trần như nhộng... Trời!

Trịnh Chí Huân cẩn thận đánh giá thân thể trắng ngần của Lý Tương Hách... Xuyên qua làn hơi và ánh sáng nhu hòa trong phòng, chẳng khác đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hết sức hoàn mỹ -- Con mèo này, thực sự xinh đẹp.

Lý Tương Hách cảm thấy bộ dạng Trịnh Chí Huân nhìn mình như nhìn thức ăn, bị người ta nhìn khắp người thực không tự nhiên, nhưng lại nghĩ không thể thua được, cho nên lại trừng mắt, mở to ra nhìn Trịnh Chí Huân -- Giờ mới chú ý, điều đặc biệt ở thân thể người ta: Dưới lớp da mỏng, là những đường nét cơ thể rõ ràng thư giãn, thật mạnh mẽ mà ưu nhã ~~ Làm Lý Tương Hách nghĩ tới giống chó Doberman (2) ~~ Không nhịn được bật cười.

Tiếng cười nhanh chóng bị cắt đứt bởi bàn tay mò mẫm qua ranh giới thắt lưng của Trịnh Chí Huân, có chút kinh hãi nhìn Trịnh Chí Huân, "Làm gì vậy?!"

Trịnh Chí Huân không đáp, một tay bắt lấy một cánh mông xinh xắn, dịu dàng xoa nắn, ngón tay cố tình vô ý tiếp cận huyệt khẩu bên trong khe hở bí ẩn, nhẹ nhàng chơi đùa với làn da mềm mại.

"A ~~" Lý Tương Hách ngạc nhiên kêu lên muốn lùi lại -- Muốn và làm, thật là khác nhau, cảm giác rất kỳ quái

~~Trịnh Chí Huân một tay nâng phần hông của Lý Tương Hách lên, một tay lại thật khẽ lần lên nơi xương sườn mảnh dẻ, khiến người trong ngực run lên một hồi.

Cúi đầu, lưu luyến đặt môi lên nơi hõm giữa xương quai xanh tinh xảo của Lý Tương Hách, liếm dọc một đường trước ngực, Lý Tương Hách cả kinh đưa tay đẩy đầu anh... Trịnh Chí Huân hơi buông lỏng, không đợi Lý Tương Hách thốt lên, lại mạnh mẽ tiến lên, mút một cái lên đường cổ mảnh dẻ, lên yết hầu tinh xảo của người ta.

"Ư..." Lý Tương Hách tâm hoảng ý loạn, động tác của Trịnh Chí Huân căn bản không thể dự đoán, tất thảy đều nằm ngoài tưởng tượng của anh, nhưng mà lại đủ kích động, mỗi lần đụng chạm đều khiến trái tim anh đập mau một chút, thật khó thở.

Dụi vào cái hõm giữa cổ và vai Lý Tương Hách, Trịnh Chí Huân nhìn những dấu hôn đỏ hồng của mình, rơi vô số lên làn da trắng nõn, giống như là ấn ký, ấn ký thuộc về anh, đánh dấu người này thuộc về anh... Nghiện rồi chăng lại tiếp tục hạ ấn, nhìn thân thể hoàn mỹ kia nơi nào cũng đầy ấn ký của mình, Trịnh Chí Huân thỏa mãn thở phào một hơi. Lại nhìn Lý Tương Hách ~~ Có chút vô lực dựa vào cạnh bể, đôi mắt rõ ràng ngập hơi sương, vẻ mặt hơi ủy khuất, còn cả không cam lòng.

Trịnh Chí Huân cười bí hiểm, thấy vẻ nghi hoặc và khó hiểu trong mắt Lý Tương Hách ~~ Cúi đầu bắt lấy cái gờ xinh xắn trước ngực anh, ngậm vào miệng, hai tay ôm lấy chân người ta, nâng anh lên...

"Ư..." Cả quá trình Lý Tương Hách đều lúng ta lúng túng, chỉ biết thụ động mà phản ứng với những động tác của Trịnh Chí Huân ~~ Từ tinh thần đến thể xác, đều dùng để kìm nén những tiếng rên rỉ xấu hổ kia, nuốt hết những tiếng kêu sợ hãi vào họng, đổi thành không thể khống chế nổi những tiếng thở thấp và hừ nhẹ

Thế mà với Trịnh Chí Huân, kiểu chống cự ngây ngô cùng ánh mắt thất thần này, quả thực quá gợi cảm ~~ Không thể ngừng lại được, muốn nhìn thêm nhiều biểu tình không đồng nhất của Lý Tương Hách, nhìn người ta hoàn toàn bị mình nắm trong tay, bị ảnh hưởng, bị mình nắm giữ...

Đứng dậy đi lên bậc thang, ôm lấy Lý Tương Hách, để anh ngồi xuống tấm thảm lông hoa lệ trên thành bể, Trịnh Chí Huân một tay chống xuống đất, tay kia nhẹ nhàng lướt qua mái tóc ẩm của Lý Tương Hách, như đang báo trước: "Cậu đã chuẩn bị chưa? Miêu Nhi?"

Lý Tương Hách nhìn người đang giam cầm mình, Trịnh Chí Huân mái tóc dài còn nhỏ giọt, đường nét khuôn mặt phân minh, vốn anh tuấn như ánh mặt trời, hiện tại thoạt nhìn, còn thêm cả chút tà mị

~~Không biết phải làm sao nhìn người ta, với những chuyện sắp sửa phát sinh, hoàn toàn không có khái niệm...

Nhìn ra vẻ bối rối và bất an của Lý Tương Hách, Trịnh Chí Huân đưa tay đẩy anh ngã xuống tấm thảm, nghiêng người ở trên anh, nhìn chăm chú vào mắt anh: "Miêu Nhi, cậu thật đáng yêu"

Đỏ bừng chẳng khác gì tôm luộc, Lý Tương Hách vừa định mở miệng mắng, không ngờ Trịnh Chí Huân đã cúi xuống, lại một lần nữa thật bá đạo, hôn anh.

Đầu gối Lý Tương Hách dính lấy thành bể, cẳng chân vẫn ở trong nước, Trịnh Chí Huân nhẹ nhàng tách hai chân anh ra, bản thân chen vào giữa, vừa hôn, vừa lùi sau, chìm vào nước, môi lưỡi lưu luyến nơi eo bụng Lý Tương Hách, khẽ liếm cái rốn khả ái của anh ~~ Làm Lý Tương Hách run rẩy mạnh.

Trịnh Chí Huân một tay vòng ra sau anh, xoa nhẹ phần eo mẫn cảm, tay kia, dịu dàng nghịch ngợm dục vọng của Lý Tương Hách.

"A... Cậu làm gì..." Lý Tương Hách hốt hoảng muốn xuống nước, nhưng Trịnh Chí Huân lại ngăn anh, Lý Tương Hách không còn sức lực, ngồi không ngồi đứng không đứng được, buộc phải giãy dụa, muốn thoát khỏi đôi tay đang xoa nắn thưởng thức nơi mẫn cảm nhất của anh ~~ Ngón tay mảnh dẻ linh hoạt, vờn quanh phần da yếu ớt.

"Đừng, Chí Huân... Khó chịu..." Lý Tương Hách nằm ngửa, thắt lưng vừa mới giãy dụa đến vô lực, toàn thân nóng vô cùng, dục vọng dưới bụng cũng đã ngẩng đầu, vừa xấu hổ vừa giận dữ, đành phải dối mình dối người nhắm hai mắt lại.

"Khó chịu?" Trịnh Chí Huân cười khẽ, hơi thở phả lên phần da trắng nõn đang hồng lên, mỗi một hơi, đều khiến người dưới thân phải run rẩy... Sao mà đáng yêu đến cực điểm.

"A!" Lý Tương Hách đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn xuống, dù vẫn có hai chân chống đỡ, nhưng chứng kiến Trịnh Chí Huân đầu cúi thấp, cảm thấy sự ấm áp ướt át, bao lên dục vọng dần cứng lên của anh ~~ Đầu lưỡi ác ý trêu đùa phần đỉnh yếu ớt.

Kích thích tột cùng bất ngờ đến, khiến Lý Tương Hách không nhịn được phải nắm chặt tấm thảm dưới thân, không nói nên lời, chỉ có thể vô lực lắc đầu, khẽ thở gấp.

Hình như thấy kích thích này chưa đủ dữ dội, một tay Trịnh Chí Huân, nhẹ nhàng du di trên bụng Lý Tương Hách, tay kia, ấn ấn trước huyệt khẩu, khu vực mẫn cảm mềm mại.

Lý Tương Hách cắn răng, không cho mình phát ra tiếng kêu bực bội, cúi đầu, hung dữ trừng cái kẻ đang trêu chọc mình kia, lại thấy đôi mắt Trịnh Chí Huân dõi theo anh, trong miệng, còn chứa...

Có thể cảm nhận thấy sự ấm áp từ khoang miệng và những vết chai tay thô ráp ~~ Dưới bụng nóng rực, máu toàn thân như đổ hết về gáy, theo động tác từ chậm tới nhanh của tay của miệng Trịnh Chí Huân, Lý Tương Hách thấy trời đất như quay cuồng, bắp thịt toàn thân giống như đang co giật, hai tay nắm chặt tấm thảm, mũi chân căng ra, tất cả đều nói lên Lý Tương Hách nhẫn nại tới cực hạn rồi.

Lắc lắc đầu, "Chịu, Chí Huân, đừng..."

Trịnh Chí Huân cười khẽ, bất ngờ tăng tốc, cổ họng phát ra tiếng gầm nhỏ, chấn động thâm tâm Lý Tương Hách, khoái cảm không bị kiểm soát dần dần rõ ràng hơn, thông qua ma sát, cảm giác tê dại đi dọc tứ chi, chạy khắp toàn thân, Lý Tương Hách cắn môi dưới, vẫn không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ vỡ vụn trào ra, thật muốn hòa vào người kia...

Nhìn phần bụng bằng phẳng đột nhiên hóp vào, không còn kiềm chế mà kịch liệt run rẩy, Trịnh Chí Huân mỉm cười ra sức mút vào...

"A ~~" Thêm một tiếng kêu khàn, dục vọng trắng đục, phóng thích ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net