Chương 22: Rình mò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Kim Hách Khuê nằm trong khu phố cao cấp trung tâm của thành phố S.

Ban đầu, Kim Hách Khuê muốn đề nghị cho Trịnh Cảnh Hạo ở tạm ngoài ga-ra, ai ngờ con chuột bự kia thành công xâm nhập vào nhà, cố gắng đuổi ra... không có kết quả.

Nhìn Trịnh Cảnh Hạo nghênh ngang ngồi trên sô pha nhà mình, Kim Hách Khuê im lặng, bắt đầu tính toán giải quyết hắn thế nào.

"Có ly không?" Trịnh Cảnh Hạo lấy trong hành lý ra một chai rượu nho còn nguyên trong hộp bìa cứng - Bordeaux đỏ 86.

Kim Hách Khuê xoay người, ngoan ngoãn đi lấy ly.

Chính xác, Trịnh Cảnh Hạo đã tìm được nhược điểm duy nhất của Kim Hách Khuê: rượu ngon!

Quả nhiên, vào trong nhà Kim Hách Khuê, đã thấy giá để rượu và quầy rượu rất tinh tế, những chai rượu ngon trở thành đồ trang trí rất đẹp, bày biện trong nhà cũng đơn giản, tựa như chủ nhân của căn nhà này, cao quý mà trang nhã. Trịnh Cảnh Hạo đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, cảnh đêm của thành phố S đều được thu vào trong tầm mắt. Khu này là khu tập trung nhà ở cao tầng, những tòa nhà cao lập lòe ánh đèn quây bốn phía, như bầu trời đêm đầy sao, yên lặng mà bình thản...

Quan sát, Trịnh Cảnh Hạo đột nhiên nhìn chằm chằm tầng cao nhất của tòa cao ốc trước mặt, mày nhăn lại - cảm giác khác thường.

Đấy là một tòa nhà cao tầng có chút cũ theo lối xưa, cửa sổ tầng mười ba của tòa nhà đó làm Trịnh Cảnh Hạo chú ý. Nơi cửa sổ tối om om đó, có vết lốm đốm màu trắng, tựa như hai con mắt thật lớn, nhìn vào chỗ này một cách không tốt lành gì, đó là... phản quang của ống nhòm có bội số lớn?

Trịnh Cảnh Hạo sờ sờ cằm, nói thầm: "Không thể nào..."

Xoay người, chỉ thấy Kim Hách Khuê đang ngồi trước tủ âm tường ờ phía đối diện, so lên so xuống mấy cái ly, tựa như đang cố gắng kiếm cho ra một cái ly thích hợp nhất trong đống ly thủy tinh đẹp đẽ đấy.

Áo vest ngoài đã cởi, Kim Hách Khuê chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo mở rộng, tay áo xắn lên đến tận khuỷu tay, vô ý để lộ ra ngoài cổ và cổ tay trắng nõn, xinh đẹp...

Nhận thấy ánh mắt của Trịnh Cảnh Hạo, Kim Hách Khuê khó hiểu quay đầu lại. Chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, mắt phượng nhỏ, lông mi dài, khí chất khinh bạc thanh nhã, đường nét hoàn mỹ. Nếu như nói cái đẹp của Lý Tương Hách là cái đẹp thấm vào ruột gan, thì của Kim Hách Khuê là một loại ý vị sâu xa, Lý Tương Hách là thuần khiết, Kim Hách Khuê là lạnh băng. Trịnh Cảnh Hạo đột nhiên nghĩ hai người bọn họ có chút giống nhau, đặc biệt là bộ dạng không biết tự đề phòng thế này, làm người ta phải lo lắng.

"Nhìn cái gì?" Kim Hách Khuê nhíu mày, hỏi.

Trịnh Cảnh Hạo suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Kim Hách Khuê, gần đây nhất có ai quấy rầy anh không?"

"Hả?" Vẻ mặt Kim Hách Khuê khó hiểu, "Có ý gì?"

"Ví dụ như có người tặng hoa cho anh, gọi điện thoại, viết thư và vân vân..."

"Choang..."

Trịnh Cảnh Hạo còn chưa nói xong thì cái ly trên tay Kim Hách Khuê đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nhận ra mình phản ứng hơi quá, Kim Hách Khuê vội vàng cúi xuống thu nhặt những mảnh thủy tinh nhỏ.

Trịnh Cảnh Hạo hiểu ra, nhìn quét qua căn phòng, phát hiện dây điện thoại đã sớm bị rút ra, vứt trên mặt đất.

Đi lên vài bước, nhặt dây lên gắn lại: "Sao cả dây điện thoại cũng tháo ra thế này..."

"Đừng!" Kim Hách Khuê xông lên phía trước, định rút ra, Trịnh Cảnh Hạo một tay ôm lấy anh, thân mật hỏi han: "Có đúng là có kẻ gọi điện thoại quấy rối anh?"

"Cậu... Cậu làm sao lại biết?" Sắc mặt Kim Hách Khuê tái nhợt, kinh hoàng nhìn chằm chằm Trịnh Cảnh Hạo.

"Nam hay nữ?"

"Không biết..."

"Không biết?"

Kim Hách Khuê đẩy Trịnh Cảnh Hạo ra: "Do... dùng bộ biến âm để đổi giọng nói."

"Hắn nói gì?"

"..." Kim Hách Khuê cắn môi dưới, nói: "Nói...... 'ngươi là...... của ta'."

"Còn gì nữa?"

"Sau đó... gửi hoa... trắng, hoa bách hợp."

"Đã bao lâu rồi?"

"Khoảng một năm."

Trịnh Cảnh Hạo bất đắc dĩ: "Tại sao anh không nói cho Trịnh Chí Huân? Bên cạnh anh lúc nào cũng có cảnh sát mà?"

Kim Hách Khuê nhíu mày: "Trước đây chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra, tôi cũng không để ý, chỉ là mấy ngày nay... hắn trở nên rất quá đáng."

"Đám Chí Huân gần đây bận rộn với án mạng, vì vậy anh định đợi thêm một thời gian mới nói, đúng không?" Trịnh Cảnh Hạo lôi anh tới cửa sổ, "Tôi có thể giúp anh giải quyết hắn."

Kim Hách Khuê kinh ngạc nhìn anh: "Cậu làm sao lại biết?"

Trịnh Cảnh Hạo cười: "Tôi trước đây bị thương ở đầu, phải chữa trị trong phòng vô khuẩn một năm trời."

"Cái gì?" Kim Hách Khuê kinh ngạc.

Chỉ vào đầu mình, Trịnh Cảnh Hạo nói: "Sau khi khỏi hẳn, chỗ này trở nên rất nhạy cảm, đặc biệt đối với những cảm giác ác ý."

Nói rồi kéo Kim Hách Khuê đến trước người, cúi đầu giả bộ như hôn cổ anh, "Tòa nhà trước mặt, ác ý rất đậm đó."

Kim Hách Khuê buồn cười: "Cậu bảo là cậu có siêu năng lực?"

Trịnh Cảnh Hạo nhún vai: "Chỉ là nhạy cảm hơn thôi, có muốn đặt cược không?"

"Cược gì?"

"Anh phải phối hợp với tôi, tôi sẽ giúp anh bắt tên biến thái kia lại."

Kim Hách Khuê suy nghĩ một chút, gật đầu.

Trịnh Cảnh Hạo cười tự mãn, kéo Kim Hách Khuê, áp chặt vào cửa sổ.

"A!" Kim Hách Khuê giật mình khi thấy Trịnh Cảnh Hạo hôn vào gáy mình, kinh hoảng quay đầu lại: "Cậu... Cậu làm gì vậy..."

Vừa cười vừa tiếp tục, Trịnh Cảnh Hạo cởi nút áo của Kim Hách Khuê ra, bàn tay vói vào dưới áo, cảm nhận làn da mềm nhẵn nhụi: "Yên nào! Phải phối hợp chứ."

"A..." Kim Hách Khuê hoảng loạng muốn giãy, nhưng khí lực của Trịnh Cảnh Hạo kinh người, hơn nữa tay lại đang sờ loạn khắp nơi.

"Cậu...... Buông ra!" Kim Hách Khuê tức giận đến mặt mũi trắng bệch, "Không được sờ... A..."

"Để bắt biến thái a!" Trịnh Cảnh Hạo xoay người Kim Hách Khuê lại, xé mở áo sơmi của anh, rồi bắt đầu hôn ở cổ, xương quai xanh, vai, lại còn vừa cắn vừa hôn, một tay khéo léo ôm chặt thắt lưng Kim Hách Khuê, một tay sờ soạng, trượt dài theo tấm lưng xuống dưới, lướt qua mông, chạm vào giữa hai chân Kim Hách Khuê, Kim Hách Khuê hoảng sợ nhảy dựng lên, "Biến thái! Cậu mới là biến thái! Buông tay! Không được đụng vào tôi...... Buông ra! Hỗn đản!"

Nhìn Kim Hách Khuê trong lòng vì chấn kinh quá độ mà liều mạng giãy dụa, vừa đá vừa đánh lung tung, Trịnh Cảnh Hạo đột nhiên cảm thấy đùa giỡn người này vui thật, rất có hứng thú! Hai tay càng lúc càng sờ loạn, nói trong lòng, tôi khổ sở giúp anh bắt sắc lang, ít ra cũng phải trả phí dịch vụ chứ? Hoàn toàn mặc kệ bản thân đã trở thành một con sắc lang chính hiệu.

"Ư......" Kim Hách Khuê bị lăn qua lăn lại, khổ không nói lên lời, hận đến mức có thể chết ngay tại chỗ, đều do mình dẫn sói vào nhà.

"Xuỵt." Trịnh Cảnh Hạo dừng động tác, buồn cười nhìn Kim Hách Khuê, nói: "Sắp tới rồi, nhịn một chút nữa."

Kim Hách Khuê mồ hôi chảy đầy trán và thái dương, vừa rồi giãy quá mức nên cả người giờ không còn tí lực, đồ quái lực chết tiệt, không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể hung tợn trừng mắt cái tên đang ở trước mặt mình chiếm hết tiện nghi, cười nham nhở không biết xấu hổ.

Bộ dạng hung hãn, quần áo mất trật tự, gương mặt vốn lúc đầu tái nhợt lại đang ửng hồng, Trịnh Cảnh Hạo thật muốn ngửa đầu dưới ánh trăng tru vài tiếng, gợi cảm quá đi! Đại gia hắn giờ muốn thành động vật a!

Nhưng mà, Trịnh Cảnh Hạo dù sao cũng không phải sắc lang trăm phần trăm, cũng không phải loại dùng sức với người khác. Vì thế lại nhẹ tay ôm Kim Hách Khuê đặt lên sô pha, không làm gì hết, chỉ nhìn chăm chú vào Kim Hách Khuê: "Đưa tay lên, ôm cổ tôi."

"Mơ đi!" Kim Hách Khuê cố gắng đẩy anh ra.

Trịnh Cảnh Hạo lắc đầu: "Anh có biết, nếu trước mặt là sắc lang thật, anh càng phản kháng, hắn lại càng hưng phấn không?"

"Biến thái! Cút ngay!" Kim Hách Khuê vẫn liều mạng chống lại.

Trịnh Cảnh Hạo nắm hai tay anh, cúi xuống nói: "Chỉ là giả vờ thôi! Anh không làm tôi sẽ làm dùm đấy!"

.........

Thấy Kim Hách Khuê chần chừ, Trịnh Cảnh Hạo thỏa mãn buông tay, cúi đầu, Kim Hách Khuê quay mặt đi.

"Sao?" Trịnh Cảnh Hạo sờ tai Kim Hách Khuê, tựa như đang thúc giục.

Kim Hách Khuê chậm rãi vươn tay, bắt lấy vai anh, từ từ vòng tay qua cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nhớ đấy..."

"DIDIDIDIDIDIDIDIDIDIDIDI......" Tiếng điện thoại vang lên một cách gấp gáp, Kim Hách Khuê sững sờ.

Trịnh Cảnh Hạo nhếch mép cười, nói: "Trước tiên đừng để ý đến hắn." Nói, cúi đầu hôn Kim Hách Khuê thật dịu dàng.

"Ư......" Kim Hách Khuê không ngờ kẻ nào đó nói mà không giữ lời, chỉ có thể dùng tay đấm bùm bụp vào lưng Trịnh Cảnh Hạo.

Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, Trịnh Cảnh Hạo hoàn toàn không để ý tới nó, chỉ tiếp tục tự hưởng thụ thù lao rất khó khăn mới kiếm được này.

"Cậu... không... nghe... điện thoại?" Kim Hách Khuê thở dốc, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Trịnh Cảnh Hạo lúc này mới với tay nhấc điện thoại, Kim Hách Khuê chú ý hành động của anh, căng thẳng trông thấy rõ, Trịnh Cảnh Hạo ôm anh vào lòng, "Đừng sợ, có tôi đây."

"Alô-" Trịnh Cảnh Hạo vừa nghe điện thoại vừa cúi đầu hôn Kim Hách Khuê.

"Ha- Ha-" Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, Trịnh Cảnh Hạo cảm giác rất rõ ràng thứ phẫn nộ đó. Cười khẽ, lại tiếp tục vừa hôn vừa nói: "Nói đi!"

Người trong điện thoại không phát ra thanh âm nào hết, chỉ có tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, tựa như đã sắp phát cuồng.

"Hừ......" Trịnh Cảnh Hạo cúi xuống bên tai Kim Hách Khuê, "Thật ngọt...... kêu lên đi, tôi muốn nghe......"

Kim Hách Khuê hoảng sợ, đã nghĩ nói "Vô sỉ! Tởm lợm! Hạ lưu..." Nhưng tất cả đều bị Trịnh Cảnh Hạo chặn trong miệng.

Đột nhiên, điện thoại truyền đến một thứ tiếng cao vút giống như tiếng vật kim loại cà vào nhau, kèm theo là tiếng rống giận điên cuồng: "Ngươi là của ta... là của ta... là của ta..." Tiếng kêu sắc nhọn qua máy biến âm trở nên cực thê lương quỷ dị, trên mặt Trịnh Cảnh Hạo xuất hiện một tia hung tợn, cười nói: "Ai nói hắn là của ngươi? Hắn là của ta."

"Câm miệng! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi-" Tiếng kêu ột cảm giác xé rách tâm can người nghe.

"Cúp điện thoại... Cúp... Cúp đi." Kim Hách Khuê thật sự không muốn nghe tiếng gào thét không phải của con người này.

Trịnh Cảnh Hạo nói vào điện thoại: "Muốn giết ta thì nhanh một chút, không là đêm nay hắn sẽ thuộc về ta." Nói xong, cúp điện thoại, rút luôn cả dây điện thoại ra, đứng lên, ôm lấy Kim Hách Khuê đã kiệt sức, đi hướng phòng ngủ. Lúc đi qua cửa sổ thì nhoẻn miệng cười khiêu khích, rồi kéo rèm cửa lại, ôm Kim Hách Khuê đi vào phòng ngủ.

Đặt Kim Hách Khuê ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho anh, tắt đèn.

Trịnh Cảnh Hạo ra khỏi phòng ngủ, nhặt áo khoác rớt trên đất của Kim Hách Khuê, lục lọi một chút, tìm được điện thoại di động của Kim Hách Khuê. Sau đó lấy một cái ly, tiện tay lấy một chai rượu trong tủ, mở, tự rót một ly ình.

Cầm ly rượu đi tới trước sô pha, ngồi xuống, chậm rãi nhấp rượu. Mở di động của Kim Hách Khuê ra, bấm bấm lục trong danh bạ, từng tên từng tên hiện ra...

Trong căn phòng u ám tối om, một người gần như điên cuồng quăng ngã tất cả những gì có thể quăng ngã, xé rách tất cả những gì có thể xé rách, hắn cất giọng nói đã gần khàn khàn, đầy quỷ dị, hét lên không ngừng: "Ngươi là của ta... Ta sẽ giết ngươi... Ngươi là của ta... Ta sẽ giết ngươi..."

"U u-" Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, tay run rẩy lấy ra, trên điện thoại hiển thị: "Kim Hách Khuê..."

Điện thoại rớt mạnh xuống sàn.

Lập tức, tiếp tục rung lên.

Hắn nổi điên ném điện thoại xuống đất, sau đó tiện tay cầm lấy một thứ đồ cứng rắn nào đó bên cạnh, bắt đầu đập một cách không thương tiếc: "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!..."

Tiếng tu tu báo hiệu chờ điện thoai vang lên, sau đó là một hồi tút tút báo hiệu đường dây bận, sau đó lại đổi thành: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Trịnh Cảnh Hạo cầm điện thoại, nhìn lướt qua tên. Cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại, dựa vào sô pha, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net