Chương 24: Phiên ngoại 100 câu hỏi Cảnh Khuê (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý khách được phỏng vấn: Trịnh Cảnh Hạo - Kim Hách Khuê

Người chủ trì phỏng vấn: Nhĩ Nhã

Lời người chủ trì: Là vậy, bởi vì nội dung phỏng vấn dưới đây mang tính kích động cao, cho nên, xin các vị độc giả, bảo đảm thực hiện đúng những điều sau đây:

Xin đảm bảo bạn đã trên 18 tuổi.

Xin đảm bảo không ai bên cạnh bạn.

Xin đảm bảo trong tay bạn có trên 10 cuốn giấy vệ sinh.

Xin đảm bảo bạn không mắc bệnh thiếu máu.

Xin đảm bảo bạn ở rất gần bệnh viện.

Xin đảm bảo bạn sắp tới bạn sẽ không ngồi xe điện ngầm

~~Nhĩ Nhã: Xin hỏi bạn là công hay thụ? (Nàng Nhã hưng phấn a hưng phấn, chỉ chỉ ~~ "Ai ai ai a, đưa cho bịch khăn giấy cái, đúng rồi! Cỡ đại nhá! Hôm nay lại phải liều mạng theo chân bọn họ rồi! Ha ha ~)

Trịnh đại ca: (cười đắc ý) Công.

Hách Khuê: ... Không nói.

Nhĩ Nhã: Thế này nhá, trước tiên phải bàn tới luật tiếp phỏng vấn: không được nhảy cóc, không được giả câm giả điếc, không được giả ngây giả dại, không được ho khan, không được

Khán giả: Câm miệng! Nhã Nhã!! Ai muốn nghe nàng nói?! (chờ mong nhìn Hách Khuê): Xin hãy trả lời trực tiếp câu hỏi.

Hách Khuê: (nghiến răng): Hắn đã nói mình là công, các người còn muốn nghe gì?! Hai thằng công thì làm ăn được gì a?!

Khán giả + Nhã Nhã: Oa ~~ Thật ~ Đáng ~ Yêu ~ Nha~.

Nhĩ Nhã: Vì sao lại quyết định như vậy?

Trịnh đại ca: (càng thêm đắc ý) Thực lực!

Hách Khuê: (sau một lúc nhìn chằm chằm Nhã Nhã) Tôi muốn hỏi cô rằng

Nhĩ Nhã: (đưa tay ôm cổ) Hách Khuê, anh làm gì mà cứ nhìn cái cổ người ta thế? Còn nữa, tiếp phỏng vấn không được mang theo đồ vật gây nguy hiểm! Thu dao giải phẫu lại!

Hách Khuê: Ha ha ~~ Tôi không nhìn cổ cô, tôi nhìn động mạch cổ.

Nhĩ Nhã: >< ///// ~~ Cút! Cút ngay cho tôi!

Trịnh đại ca: Khuê Khuê

Moah

~~Khán giả: Nhã Nhã, nàng sao không nói gì?

Nhã Nhã: (quay đầu lại, máu rơi như trút) Ha??

Khán giả: Nha!!! Phi lưu trực hạ tam thiên xích* rồi!! Giờ mới mấy câu a

(*Trích từ bài Vịnh thác Lư Sơn của Lý Bạch)

Nhĩ Nhã: Cảm tưởng lúc đó thế nào? (nhét giấy a nhét giấy)

Trịnh đại ca: ... Rất chặt...

Khán giả + Nhã Nhã: Sặc............

Hách Khuê: (bóp cổ Trịnh đại ca) Trịnh Cảnh Hạo! Tôi muốn giết cậu, giết cậu!! Nha

~~Trịnh đại ca: (bị bóp cổ vẫn không quên sàm sỡ) Khuê đừng trêu chọc tôi nha ~~ Tôi sẽ không nhịn được mất

~~Nhĩ Nhã: Hách Khuê, anh còn chưa trả lời

~~Khán giả: Hỏi rất hay! Good job!!

Hách Khuê: ...

Khán giả + Nhã Nhã: Nói đi, nói đi

~~Hách Khuê: ... Không có.

Khán giả + Nhã Nhã:._.? Sao lại không thấy chút gì?

Trịnh đại ca: (đắc ý) Tất nhiên thôi, tôi quá lợi hại mà, làm đến nỗi anh ấy chút gì cũng không nghĩ tới nổi.

Khán giả + Nhã Nhã: Sặc............

Nhĩ Nhã: Lúc đó dáng vẻ đối phương thế nào?

Trịnh đại ca: (hồi tưởng) Rất ~ Gợi ~ Cảm ~!!

Hách Khuê: ... Cầm thú......

Nhĩ Nhã: (lật giấy) Luật 100 câu hỏi điều 962, không được lặp lại đáp án!!

Hách Khuê: ... Dã thú......

Nhĩ Nhã: Một chữ cũng không được.

Hách Khuê: ...///... Súc sinh!!

Khán giả + Nhã Nhã: ( ﹁ ﹁)

→ Trịnh đại ca, đây là đánh giá rất thấp nha

~~Trịnh đại ca: (cười) Anh ấy khen tôi sung mãnh đó thôi

~~Khán giả + Nhã Nhã: Sặc......... Đúng là lão đại! Tuyệt đối là lão đại cấp tổng công a

Nhĩ Nhã: Buổi sáng sau đêm động phòng, câu đầu tiền bạn nói là gì?

Trịnh đại ca: (nhìn trời) Sáng sớm anh ấy chưa tỉnh.

Khán giả + Nhã Nhã: (trừng~) Điều 943, không được nói lảng!!

Trịnh đại ca: (đau xót) Không muốn nhớ lại a

~~Khán giả + Nhã Nhã: (khinh thường ~~) Anh còn biết a!!

Hách Khuê: ... Quên rồi...

Nhĩ Nhã: Cái đó, Hách Khuê, điều 867, không được nói "Quên"... Nha ~~ (ai ném gạch ta?!)

Khán giả: Nàng không thấy hả, mau đổi câu hỏi, dám để Hách Khuê mỹ nhân thương tâm ~~ pia* chết nàng nha!! (* không hiểu là gì, thôi thì để nguyên)

Nhĩ Nhã: Mỗi tuần làm mấy lần?

Trịnh đại ca: (ngồi thẳng) Khụ khụ ~~ Một tuần có mấy ngày?

Khán giả + Nhã Nhã: Sặc......... Bảy lần ~~ Lão đại, muốn làm con tôm khô??

Trịnh đại ca: Tôi có thể không cần nghỉ ngơi ~~ (cười)

Hách Khuê: Cậu cút! Một lần cũng không muốn!

Trịnh đại ca: (nghiêm mặt) Cho nên tôi mỗi lần "một lần" cũng không đủ!

Hách Khuê: Câm miệng! Tay cấm sờ! Cậu mắc chứng trẻ con hiếu động sao?!

Nhã Nhã: Vậy là ~~ Rốt cuộc mấy lần?

Khán giả: Bỏ qua chi tiết đi, chúng ta muốn nghe trọng điểm, nhanh tiếp tục a, máu chảy hết mất!!

Nhĩ Nhã: Bạn thấy lý tưởng nhất, một tuần mấy lần là tốt nhất?

Trịnh đại ca: Muốn mấy lần, có mấy lần.

Nhã Nhã: Cái này, anh cũng nên tiết chế một chút, Hách Khuê mỹ nhân thân thể yếu đuối a

~~Trịnh đại ca: Cho nên tôi đều để anh ấy một ngày làm hai ngày nghỉ a.

Nhã Nhã: Vậy là ba ngày một lần?

Trịnh đại ca: Ừ... Cưng à, sao anh không nói gì thế?

Hách Khuê: ... Tôi muốn về.

Trịnh đại ca: ¯﹃¯ Về... Về làm gì? Hôm nay vừa đúng thứ hai... Cục cưng muốn nghỉ thêm hai ngày nữa...

Hách Khuê: Tôi không về nữa! Nhã Nhã, hôm nay tôi ở nhà cô!

Nhã Nhã: /// ¯ □ ¯/// Ồ mố??

Trịnh đại ca: (cười nhạt dặn dò song sinh) Đi xử lý cô nàng cho ta, ta muốn cô nàng không thấy nổi mặt trăng tối nay!

Nhã Nhã: Hơ...... Là mặt trời này mai chứ... Thật là, đây không phải trọng điểm... Vợ chồng cãi nhau đừng kéo em vào! Khi nào vợ chồng hai người thân mật hẵng gọi để em quan sát!!

Khán giả: (giơ tay) Bọn em cũng muốn đi!

Nhĩ Nhã: Vậy thấy H thế nào?

Trịnh đại ca: Tốt ~~ Chỉ là có chút nghiện.

Khán giả + Nhã Nhã: ...... Cầm thú! (xoay mặt nhìn Hách Khuê) Chúng em nói giúp anh.

Hách Khuê: ......

Nhĩ Nhã: Vị trí mẫn cảm nhất của bản thân?

Trịnh đại ca: Vị trí mẫn cảm của đàn ông bình thường thôi nhỉ?!

Khán giả + Nhã Nhã: ~*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net