Chương 7: Sương mù dày đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Chí Huân khởi động xe, chuẩn bị đưa Lý Tương Hách về nhà, bây giờ đã là khoảng ba giờ sáng.

"Hắc hắc ~~" Lý Tương Hách đột nhiên bật cười, hình như đang nghĩ đến cái gì đó thú vị, làm Trịnh Chí Huân bên cạnh cũng cười theo, "Sao vậy, Miêu Nhi? Có gì vui vẻ thế?"

Lý Tương Hách xoay mặt nhìn anh: "Tôi nghĩ đến chuyện hồi bé của Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt."

"A" Trịnh Chí Huân cũng không nhịn được mỉm cười, "Đúng là rất thú vị, không thể ngờ còn có một đoạn nghiệt duyên như thế."

"Triệu Lễ Kiệt kia, so với cậu lúc bé còn có phần khủng bố hơn!" Lý Tương Hách nhịn cười.

"Mèo chết, tôi lúc bé đâu đến nỗi hư đốn thế?!" Trịnh Chí Huân phản đối.

"Cậu mà không hư đốn? Cậu có còn nhớ......" Lý Tương Hách vừa cười vừa nhớ lại, "Lần kia, cậu đem hai anh em nhà kế bên ném vào đống đất trong bồn hoa, lại còn dội nước lên, nói để bọn họ lớn nhanh một chút."

"Ha ha" Trịnh Chí Huân cũng phá lên cười, "Còn nhớ, còn nhớ, chuyện lúc tám tuổi a...... Hai anh em nhà đó dám nhổ hoa non của cậu, tôi đi dạy dỗ chúng một chút."

"Còn ông thầy dạy Sử hồi trung học......" Lý Tương Hách nói, "Cậu đem người ta dán dính vào bệ toilet!"

"Phụt ~~" Trịnh Chí Huân cười nhiều hơn, "Sau đấy người ta phải khiêng cả ổng và cái bồn cầu vào bệnh viện......"

Lý Tương Hách cười đến đau bao tử: "Mông của ông ấy dính vào bệ cầu...... Quần kéo không lên, cứ thế mà bị bưng ra WC, mọi người đều thấy hết......"

Trịnh Chí Huân gật đầu, "Ai bảo ông ta xử oan cậu tội gian lận, bắt cậu đứng phạt...... Dán mông ổng vào bệ cầu là còn nhẹ đấy."

"Sau đó phòng làm việc của ổng bị quăng bom cay tự chế, có phải là cậu không?" Lý Tương Hách hỏi, "Chuyện này hình như đến bây giờ, là bí ẩn không lời giải của trường đấy."

"Ha ha...... Tôi còn khóa cửa phòng ổng, làm ổng phải trèo cửa sổ, bên dưới là cống nước hôi rình......" Vẻ mặt Trịnh Chí Huân đắc ý, "Từ sau lần đó, ông ta không dám liếc mắt nhìn cậu nữa, tránh như tránh dịch vậy...... ha ha......"

"Vậy mà còn nói là không hư hỏng?!" Lý Tương Hách trừng anh, "Lúc cậu tốt nghiệp, mấy ông thầy bà cô đều muốn nổ pháo ăn mừng, tất cả đều nói trường học rốt cuộc cũng được thái bình ~"

"Ai bảo bọn họ trêu vào cậu?!" Trịnh Chí Huân cười, nói, "Cậu là của tôi, trừ tôi ra thì ai cũng không được đụng vào!"

.........................................

Nói ra miệng mới cảm thấy xấu hổ...... Trịnh Chí Huân lắc đầu bật cười, "Bây giờ nghĩ lại, thấy hồi đấy mình thật giống cái vỉ đập ruồi, ai bu vào cậu là tôi đập cho cật lực!"

Lý Tương Hách nhìn nhà mình càng ngày càng gần, đột nhiên xoay người lại nói một cách thật nghiêm túc: "Tiểu Huân, chúng ta khoan về nhà đã."

Trịnh Chí Huân khó hiểu nhìn anh, "Không về nhà? Trời cũng sắp sáng rồi, cậu không về ngủ một chút?"

"Cậu có nhớ bãi biển mà hồi bé chúng ta thường ra chơi không?" Lý Tương Hách hăng hái bừng bừng nói, "Chúng ta đi được không?"

"Bây giờ?" Trịnh Chí Huân hỏi, "Xa lắm nha!"

"Tôi muốn đi......" Lý Tương Hách nói, "Chúng ta bình thường cũng hay ra đấy đọc sách."

"Đúng vậy, cậu mà có tâm sự là thường ra bờ đê ngồi, mỗi chỗ đấy là tìm được cậu." Trịnh Chí Huân nói, "Cậu thật sự muốn đi?"

"Ừ!" Lý Tương Hách gật đầu.

Trịnh Chí Huân quay đầu xe, hướng bãi biển thành phố S chạy.

Bãi biển ở đây, không phải là loại cát vàng trải dài, mà đầy ghềnh đá. Con đê thật lớn hơi nghiêng, đầy những cột xi-măng tròn, tất cả dùng để cố định đê, mà người ta cũng có thể trèo lên. Đứng đây thưởng thức cảnh biển, nhìn rặng đá ngầm dưới mặt nước, rất có nghệ thuật.

Tấp xe vào bên đường cao tốc, Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách cùng nhau đi lên con đê, leo lên cột đá, đi hướng bờ biển.

Nơi biển và trời giao nhau, đã bắt đầu có sắc vàng, gió biển thổi đến mang theo mùi mặn ẩm ướt, hít vào trong phổi, trong nháy mắt cảm thấy thật nhẹ nhàng, khoan khoái trầm tĩnh......

Trịnh Chí Huân từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tương Hách, ghé vào tai anh, "Miêu Nhi, cậu có tâm sự?"

"...... Cậu biết à......" Lý Tương Hách hơi nhích ra sau, cảm nhận độ ấm từ ngực Trịnh Chí Huân.

"Không phải tôi đã nói sao, cậu là chuyên gia nghiên cứu người...... Tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu." Vừa nói vừa hôn lên gáy và tóc của Lý Tương Hách, "Miêu Nhi, nói cho tôi biết, cậu hiện đang lo lắng cái gì?"

"Tôi...... Tôi có thể cảm giác được....... Một thứ độc ác......" Lý Tương Hách nhích lại gần Trịnh Chí Huân, "Vụ án lần này, cùng vụ trước không giống nhau...... Tên hung thủ này...... cho tôi một loại cảm giác rất kỳ quái - Độc ác, tàn nhẫn, bất định......"

Trịnh Chí Huân siết chặt vòng tay, đem Lý Tương Hách ôm lấy thật chặt, nói: "Là cảm giác từ hiện trường vụ Tôn Thiến, phải không?"

Lý Tương Hách quay đầu lại nhìn anh, "Cậu cũng phát hiện sao?"

Lắc đầu, Trịnh Chí Huân cười xoa xoa cằm anh: "Tôi không có khả năng cảm thụ nhân tâm như cậu...... Nhưng tôi lại cảm nhận được tâm tình của cậu thay đổi...... Miêu Nhi, cậu vui vẻ, thương tâm, sợ hãi...... Tất cả những thứ ấy tôi đều cảm nhận được."

Lý Tương Hách nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi nghĩ...... Còn có thể có người bị giết..... Hoặc còn có thể có một đứa trẻ vô tội khác như Tôn Thiến..... Vậy mà, một điểm đầu mối chúng ta vẫn chưa có....."

Trịnh Chí Huân cúi đầu, hôn lên đôi môi đang khép mở của Lý Tương Hách, giúp anh dần dần bình tĩnh lại.

"Miêu Nhi, tôi có thứ này muốn cho cậu... Cậu, không được cười." Trịnh Chí Huân buông Lý Tương Hách, nhẹ nhàng nói.

"Thứ này?" Lý Tương Hách khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, "Là cái gì?"

Trịnh Chí Huân lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhung nhỏ màu trắng, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bằng bạc... Kiểu dáng đơn giản mà tao nhã......

"Cậu?" Lý Tương Hách có chút kinh ngạc nhìn anh, lập tức cúi đầu nở nụ cười.

"Không được cười!" Thật hiếm thấy trên mặt Trịnh Chí Huân có chút nóng nóng, "Tôi cũng biết là hơi ngốc, nhưng mà ngày đó tình cờ thấy, cảm thấy hợp nên mua......"

Nói rồi lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, đưa Lý Tương Hách, "Tôi...... Tôi còn mua cả dây chuyền nữa...... Nếu cậu không muốn đeo trên tay, có thể đeo ở......"

Nói còn chưa hết thì Lý Tương Hách đã vươn tay cầm lấy nhẫn, hỏi: "Hai chiếc đều như nhau sao?"

"Ừ, như nhau." Trịnh Chí Huân gật đầu, đã thấy Lý Tương Hách cầm tay anh, đeo nhẫn vào vào ngón giữa tay trái, sau đó lấy chiếc còn lại, đeo vào ngón giữa tay mình.

Trịnh Chí Huân có chút chấn động nhìn hành động của Lý Tương Hách, "Miêu Nhi...... dây chuyền......"

Lý Tương Hách nhận lấy dây chuyền, cầm trong tay, hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ chú ý đến việc người khác biết chúng ta..... Vì thế không muốn đeo nhẫn ở tay, nhưng vẫn muốn tôi lúc nào cũng mang theo...... cho dù là đeo trên cổ?"



Gật đầu, Trịnh Chí Huân nhìn chăm chú Lý Tương Hách, chỉ thấy anh cười, xoay người, vung tay ném sợi dây chuyền đi, sợi dây bay theo đường vòng cung, rớt xuống biển.

"Miêu...... Ách......" Trịnh Chí Huân nhìn sợi dây bị ném đi xa, đang giật mình thì Lý Tương Hách đã đưa tay ôm mặt anh, ghé tới, hôn......

Nụ hôn nồng nàn kết thúc, Lý Tương Hách cười xòa, xoa đầu Trịnh Chí Huân đang đầy kinh hỉ, nói: "Chí Huân, cậu thật đáng yêu......"

Sửng sốt một hồi lâu, Trịnh Chí Huân cười vô lực, "Miêu Nhi, cậu đùa giỡn tôi......"

Đưa tay kéo Lý Tương Hách lại, ôm lấy, "Miêu Nhi, chúng ta cứ từ từ đi, giống như những lần trước vậy...... Đầu tiên đi tìm đầu mối, sau đó phân tích từng bậc, kéo bẫy dụ con mồi, tội phạm hung ác cỡ nào cũng sẽ bị chúng ta bắt!"

Lý Tương Hách ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt Trịnh Chí Huân, mơ hồ có tia sáng lóe lên, "Miêu Nhi, chúng ta là trung khu thần kinh của S.C.I.! Cậu hiểu chứ?"

"Ừ." Lý Tương Hách gật đầu, "Chúng ta không được rối...... Phải tự tin, bình tĩnh."

"Đúng......" Trịnh Chí Huân nhìn chăm chú vào mắt Lý Tương Hách, "Đặc biệt là cậu, Miêu Nhi, cậu là điểm tựa của mọi người, cũng như vậy, tất cả mọi người là điểm tựa của cậu...... Bất luận cái gì độc ác cũng không thể tới gần cậu...... Đặc biệt còn có cái vỉ đập ruồi là tôi ở đây."

Lý Tương Hách cười, gật đầu.

Trịnh Chí Huân siết chặt vòng tay, ôm Lý Tương Hách chặt hơn, nói: "Cậu nhất định phải tin tưởng chính mình...... Bất cứ thứ gì độc ác, cũng không có khả năng thắng được chính nghĩa của cậu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

Lý Tương Hách ôm lấy cổ Trịnh Chí Huân, cảm nhận hơi ấm, sức mạnh, sinh mệnh sục sôi mà người kia tiếp ình...... Nghiêm túc gật đầu, "Ừ!"

Vai tia nắng ló ra khỏi đường chân trời, vầng thái dương từng chút một phủ xuống nhân gian.... Màu xanh của nước biển cùng màu hồng của ánh bình minh, nhuộm đường chân trời đang tảng sáng thành một màu tím huyền ảo...... Rạng đông, ánh sáng như đang hợp tấu, màu sắc pha trộn vào nhau như một bản nhạc, khó có thể phân biệt... Chúng ta chỉ có thể cảm nhận hoặc là bi thương, hoặc là rung động.

Thế nhưng, khi mặt trời mọc lên...... ánh sáng sẽ phân chia rạch ròi ngày và đêm, mỗi thứ trở về nơi của nó...... mãi mãi không thay đổi.

Hai người chỉnh lại tâm tình, về nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó sắm tinh thần thật tốt đi vào S.C.I.

Mới vừa vào phòng, đã nghe thấy tiếng ngáy như sấm, Thôi Hữu Tề ở một bên chỉ chỉ Lý Minh Hùng đang nằm trên sô pha.

Xem ra Lý Minh Hùng vất vả cả một đêm, không biết tối qua cậu theo dõi Khổng Lệ Bình có thu hoạch được gì không.

Tuy rằng rất không muốn, Trịnh Chí Huân nhẹ nhàng lay tỉnh cậu.

"Ưm!...... A! Sếp!" Nhận ra người trước mặt là Trịnh Chí Huân. Lý Minh Hùng bật dậy: "Tôi có phát hiện! Phát hiện lớn!"

Quay mặt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người trong S.C.I. đều cười cười nhìn mình, nhức đầu ngờ vực, "Gì chứ?" Hoàn toàn không phát hiện ra đầu mình đang rối như tổ quạ, mép còn đang chảy dãi

"Đi rửa mặt đã, nói xong thì về nhà ngủ một giấc." Trịnh Chí Huân ra lệnh thật ngắn gọn.

"A...... Được!" Lý Minh Hùng chạy ra ngoài rửa mặt, nửa phút sau đã chạy về, "Sếp, tối qua Khổng Lệ Bình có gặp một người."

"Là ai?"

"Tôi tối hôm qua đi tới cửa nhà cô ta đã thấy một chiếc xe màu đen chờ dưới lầu, cô ta đi ra, nói thì thầm vài câu với người trong xe, sau đấy từ trong xe ôm một đứa bé ra."

"Đứa bé?" Lý Tương Hách nghi hoặc, "Con của cô ta?"

Lý Minh Hùng gật đầu nói, "Tôi xem chắc là không sai."

"Trong xe có ai?" Trịnh Chí Huân hỏi.

"Tôi nhìn thấy một người đàn ông, nhìn rất quen mắt...... Tôi nghĩ mãi mới nhớ ra, chính là người ngày hôm qua còn đến văn phòng chúng ta!"

Trịnh Chí Huân cùng Lý Tương Hách liếc nhau, tới ngày hôm qua - "Thẩm Tiềm??"

"Đúng!" Lý Minh Hùng gật đầu, "Chính là hắn!"

Trịnh Chí Huân trầm ngâm một lát, "Xem ra, hắn tới S.C.I. ngày hôm qua cũng không phải là hướng về Kim Hách Khuê......"

Lý Tương Hách gật đầu: "Kim Hách Khuê có khả năng chỉ là ngụy trang, hắn còn mục đích khác."

"Còn cả Lý Tự kia nữa!" Thôi Hữu Tề nói, "Tôi đã điều tra, cô ta khi còn nhỏ chính xác có học tại trường múa."

"...... Là cùng một người?!" Trịnh Chí Huân hỏi.

"Chắc là đúng." Thôi Hữu Tề đưa các tư liệu kiếm được, ảnh chụp, thật ngạc nhiên là của Lý Tự.

......

"Được rồi, Lý Nhuế Xán đâu?" Lý Tương Hách đột nhiên hỏi.

"A ~~" Liễu Mẫn Tích nói, "Sáng sớm nay cậu nhóc và Triệu Lễ Kiệt cùng tới, Triệu Lễ Kiệt bảo cậu ta có một buổi diễn...... Lễ khai mạc sòng bạc của tập đoàn Thẩm thị."

"Tôi có lén nói cho Tiểu Nhuế Xán chuyện của Thẩm Tiềm tối hôm qua, sau đó bảo cậu nhóc đi theo Triệu Lễ Kiệt, nói hỏi thăm một chút tình hình." Lý Minh Hùng bổ sung, "Triệu Lễ Kiệt hình như rất nguyện ý mang theo cậu nhóc, chỉ là sáng nay cậu nhóc mặt lại xụ một đống......"

Trịnh Chí Huân cùng Lý Tương Hách cười khổ, tình hình Triệu Lễ Kiệt như vậy, dự đoán được tha thứ cũng không phải dễ......

"Chỉ có một mình cậu nhóc đi à?" Lý Tương Hách hỏi.

"Không,Phác Đáo Hiền cũng theo." Thôi Hữu Tề nói.

Trịnh Chí Huân gật đầu, phân công mọi người hành động xong, cùng Lý Tương Hách ra khỏi cục cảnh sát, hai người quyết định đi đến nhà đám Tề Nhạc để tìm Lý Tự.

Xe vừa mới khởi hành không bao lâu thì di động của Trịnh Chí Huân vang lên, một tin nhắn được gửi tới.

Không thấy tên người gửi.

Mở ra chỉ thấy bốn chữ - "Cứu mạng Tề Nhạc".

Lý Tương Hách nhăn mày, "Chí Huân......"

"Biết rồi!" Trịnh Chí Huân thắt dây an toàn, đạp mạnh lên chân ga.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net