Quyển 5-Chương 1: Kẻ trừng phạt trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án thứ 5: Bóng ma ám ảnh

Con chó nhỏ nằm chết trong ngõ hẹp

Anh trai cầm tay em nhỏ đi qua.

Nhìn con chó bị chặt thành từng mảnh

Cậu em trai nức nở vì chó con.

Anh trai hỏi sơn tước bay ngang

"Mi có thấy kẻ giết con chó nhỏ?"

Sơn tước vụt qua, hót rằng: "Ta không biết"

Anh trai bèn hỏi chuột trong kho

"Kẻ giết nó, mi có biết là ai?"

Chuột kho kêu lên, ý nói: "Ta không biết"

Anh trai gặp đi qua một con kiến

"Kẻ giết chó, mi có biết là ai?"

Kiến đáp lại: "Mi phải hỏi ánh trăng"

Anh trai ngẩng đầu nhìn trăng sáng

"Mi có biết?" Gật đầu "Ta có thấy

Kẻ giết nó – em trai nhỏ của mi"

Anh trai cúi đầu nhìn em trai nhỏ

Đứng bên xác chó, bờ vai run run

Không phải khóc, mà là cười nói

Ngẩng đầu nhìn anh trai nó:

...

"Là con chó nhỏ tự giết mình thôi"

Tháng ba, tiết xuân dần hiện rõ, mọi người trong SCI phá xong đại án, đang chờ đón ba ngày nghỉ ngơi hiếm có.

"Miêu Nhi? Cậu làm gì thế?" Trịnh Chí Huân thấy Lý Tương Hách trải ra một đống văn kiện thư từ tài liệu trong phòng ngủ, khó hiểu hỏi.

Lý Tương Hách ngẩng đầu nhìn anh, "Tìm tư liệu."

"Tìm tư liệu gì?" Trịnh Chí Huân đẩy đống sách vở ra mà tiến lại, "Cậu lại muốn viết sách à?"

"Ừ ~~" Lý Tương Hách lăn lăn lăn, cuối cùng tìm được một tập giấy, đưa ra: "Tiểu Huân, đây là vụ án cuối cùng cậu nhận trước khi rời khỏi đội Hình sự à?"

Trịnh Chí Huân nhận lấy rồi nhìn qua, "Đúng vậy, vụ án lúc đầu do tôi phụ trách, sau rồi vì tôi chuyển qua SCI nên vụ này giao lại cho Kim Kiện Phu." Vừa nói, vừa lật tư liệu xem... "Án chưa phá?" Trịnh Chí Huân giật mình, "Vụ này đã nửa năm rồi còn chưa phá?!"

Lý Tương Hách gật gật đầu: "Tên hung thủ kia được giới truyền thông gọi là 'Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm'."

"Cái gì mà 'kẻ trừng phạt'..." Trịnh Chí Huân khó chịu nhướng mày, "Mấy tên côn đồ bị giết toàn là trộm vặt, không thì cũng là ẩu đả gì gì đó, không đáng tội chết."

"Vụ án này thật kỳ lạ." Lý Tương Hách nói, "Không hề có động cơ, người bị hại cũng không có điểm nào giống nhau, cuối cùng 'Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm' này còn vô duyên vô cớ mà biến mất."

Trịnh Chí Huân ngồi sát bên Lý Tương Hách, nhéo mũi anh, "Cái con mèo này, khó được dịp nghỉ ngơi, đừng nói đến hung thủ với xác chết nữa có được không?"

Lý Tương Hách vuốt ve tay anh, "Đúng rồi, vừa rồi cậu làm cái gì mà bận bịu ngoài kia thế?"

"Tôi giặt sạch quần áo cho cậu!" Trịnh Chí Huân cười ha hả, "Chăm chỉ không?"

"Cái gì?" Lý Tương Hách lao tới giật mạnh cửa tủ quần áo, phát hiện cái tủ trống trơn, quay ra ban công, một đống quần áo chỉnh tề phơi thành hàng, "Con chuột bạch kia, tại sao lại đem giặt sạch hết đồ của tôi thế hả?!"

"Lần trước cậu còn dám để mẩu da xác chết vào túi áo!" Trịnh Chí Huân lý lẽ hùng hồn, "Ai biết cậu còn cho cái khỉ gì vào nữa? Hôm nay trời cũng nắng đẹp, giặt sạch hết cho đấy."

"Con chuột chết! Cậu mắc bệnh sạch sẽ trầm trọng rồi!" Lý Tương Hách phẫn nộ, "Tối nay tôi phải làm sao? Chúng ta còn phải đi xem Tề Nhạc biểu diễn cơ mà!"

.........

Tối đến, cổng sân vận động thành phố S, Trịnh Chí Huân một bộ trắng từ đầu đến chân cùng với Lý Tương Hách, cũng một bộ trắng từ chân lên đầu, cùng nhau xuống xe.

Nhìn đến đám đông fan ca nhạc bu kín trước mắt, Trịnh Chí Huân kinh ngạc há hốc mồm, "Sao lắm người thế này? Con nhóc đó nổi tiếng thế ư?"

Lý Tương Hách liếc mắt nhìn anh: "Đây chính show diễn tại sân vận động sức chứa vạn người. Hiện giờ nhóm nhạc của Tề Nhạc rất được giới trẻ hâm mộ." Vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ áo trắng đang mặc trên người, tức điên lên được! Quần áo Trịnh Chí Huân mặc từ hồi đi học mà giờ anh vẫn mặc vừa —— Tức chết đi mà!

"Con nhóc Tề Nhạc không phải có tình yêu tình đương gì đó với Ngọc Đường sao?" Trịnh Chí Huân vừa nói dứt miệng đã bị Lý Tương Hách bịt chặn miệng, "Ở đây chỗ nào cũng có phóng viên, bị nghe thấy là xong đó." Nói xong, kéo Trịnh Chí Huân đi vào.

"Miêu Nhi, cậu càng ngày càng bạo lực..." Trịnh Chí Huân bị kéo tay lôi đi, cảm thấy bộ dạng Lý Tương Hách đằng đằng sát khí nhảy vào đám người thật sự là rất đáng yêu. Cũng lúc này, một người cúi đầu, rảo chân đi ngược hướng bọn họ. Những người khác đều đi vào trong, chỉ có hắn là đi ra ngoài, có vẻ hơi lạc lõng. Hắn cúi đầu, không phát hiện ra Trịnh Chí Huân, tốc độ đi cũng đặc biệt nhanh, đột nhiên nhận ra trước mặt có người thì đã thấy bóng trắng lọt tràn tầm mắt.

Người nọ vừa ngẩng đầu, đối mặt với Trịnh Chí Huân.

"Cẩn thận!" Lý Tương Hách quay đầu lại nhìn thấy, túm lấy Trịnh Chí Huân.

Linh hoạt lách mình tránh đi, nhưng bả vai vẫn bị đụng một chút, Trịnh Chí Huân thấy người nọ mặt mày râu ria, tuổi hình như không nhỏ, vội cười, nói "Sorry~~", rồi quay thân theo dòng người vào sân vận động.

Người nọ dừng bước, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm bóng trắng đang rời xa, tựa như bị đóng đinh tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Lúc sau, ai đi qua cũng cảm thấy hắn là kẻ điên —— Bởi vì hắn luôn miệng khẽ lặp đi lặp lại: "Bạch... đẹp, Bạch quả nhiên luôn đẹp hơn Hắc..."

Buổi diễn kéo dài đến hơn bốn giờ đồng hồ. Lúc ra ngoài, Trịnh Chí Huân choáng váng ù tai, xem ra còn mệt hơn cả đi bắt trộm, thế nhưng Lý Tương Hách đi bên cạnh lại rất hưng phấn.

Theo lời giảng của song sinh họ Đinh, vẻ ngoài con người rất chi lừa tình nhau: Nói thí dụ như Trịnh Chí Huân, lần đầu mới gặp có thể thấy anh là công tử hào hoa, nhưng thật ra từ nhỏ đã chịu gia giáo cực nghiêm. Uống rượu, nhuộm tóc, tán gái, ăn mặc hở hang,... Đừng nói là làm, ngay cả nghĩ còn không dám nghĩ, thêm bệnh sạch sẽ hơi bị thái quá. Nếu nói Trịnh Chí Huân vì ngoại hình phong lưu hơn người mà chịu vô số thiệt thòi, thì Lý Tương Hách lại vì ngoại hình thuần lương trăm phần trăm làm người khác chịu vô số thiệt thòi.

Ngồi vào trong xe, Trịnh Chí Huân xoa xoa thái dương, "Ồn ào kinh ~~ "

"Tiểu Huân, kia có phải là người vừa rồi đụng cậu không?" Lý Tương Hách đột đưa tay chỉ theo hướng vừa nói.

"A?" Trịnh Chí Huân nhìn theo hướng chỉ của Lý Tương Hách, quả nhiên, thấy người lúc trước đụng vào anh vẫn đứng nguyên vị trí đó, nhưng vì lúc ra khỏi sân vận động, bọn họ lại đi cửa khác nên không phát hiện.

"Không phải anh ta đứng nguyên từ đó tới bây giờ chứ?" Trịnh Chí Huân mở cửa xe, lại bị Lý Tương Hách giữ chặt, "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi đi xem." Trịnh Chí Huân thấy tên kia vẫn đứng đó không nhúc nhích như trước, có chút nghi hoặc.

"Tôi cũng đi, người nọ xem ra rất không bình thường!" Lý Tương Hách hơi lo lắng, cũng muốn xuống xe.

Chính lúc này, chỉ thấy một đám thiếu niên ào ra từ sân vận động, tay cầm đuốc lửa, tay cầm đèn huỳnh quang cỡ lớn, vừa hát vừa nhảy. Đám người lao ra khuất cả dáng người kia. Khi họ đi qua rồi, nhìn lại...

Người kia, đã mất dạng.

Trịnh Chí Huân khó tin dụi mắt, quay đầu lại nhìn Lý Tương Hách, thấy anh cũng có vẻ giật mình. Hai người đến vị trí kia, nhìn xung quanh, không phát hiện người nọ... Cứ như đã bốc hơi mất dạng.

"Quỷ quái!" Trở lại trong xe, Trịnh Chí Huân thắt dây an toàn, "Miêu Nhi, vừa rồi cậu có nhìn rõ tên đó không?"

Lý Tương Hách nhún vai, "Không, chỉ thấy dáng người thôi. Mà chẳng phải cậu đã đối mặt với hắn sao? Không nhớ rõ mặt à?"

"... Là nam, nhưng mặt đầy râu... Tôi còn tưởng là một lão già..." Trịnh Chí Huân khởi động xe, "Nhưng vừa rồi nhìn dáng đứng đó, không giống lão già."

"Nói không chừng người giống người, nhìn lầm thôi..." Lý Tương Hách nháy mắt mấy cái, "Hay là một fan cuồng nhiệt, không có tiền mua vé, vào không được chỉ đành đứng ngoài nghe đến hết."

Trịnh Chí Huân cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ nhiều nữa. Xe chạy được nửa đường, ngang qua khu phía Đông, thấy ven đường đỗ không ít xe cảnh sát, một đám người dựa vào tường ôm đầu, trên mặt đất đều là dao chặt dưa với cả đống hung khí khác.

Tạt xe qua, Trịnh Chí Huân hạ cửa xe hỏi một nhân viên cảnh sát, "Xảy ra chuyện gì?"

Nhân viên cảnh sát trẻ kể lại đầu đuôi cho Trịnh Chí Huân xong, khẩn trương đến mức lắp bắp: "Ưm... Trịnh đội trưởng... chuyện này, lũ đầu gấu khu Đông với khu Tây quyết đấu sống còn với nhau."

Trịnh Chí Huân khẽ chau mày, "Khu Đông – Tây không phải rất yên bình hay sao? Thế nào lại đánh nhau?"

Viên cảnh sát cúi đầu nhỏ giọng, đáp: "Mấy hôm trước, lão đại khu Tây là Hắc Ngư đã chết, người của khu Tây nói là khu Đông làm, muốn báo thù. Hôm qua Nhị đương gia khu Đông là lão Hồng cũng lăn ra chết, cái chết của hai người có điểm tương tự, cho nên người khu Đông nói là khu Tây làm, hôm nay liền tụ tập chém giết lẫn nhau."

Trịnh Chí Huân gật gù, "Hắc Ngư và lão Hồng đều chết? Chết như thế nào?"

"Nghe nói đều chết ở nhà." Viên cảnh sát thủ thế cầm súng, "Đều là đầu nát bươm, súng lục còn bị đóng lại trên tường, xem ra là thanh toán xã hội đen."

"Súng bị đóng lại trên tường?" Lý Tương Hách thắc mắc, "Dùng đinh đóng í hả?"

"Cụ thể tôi không rõ lắm." Viên cảnh sát trẻ gãi gãi đầu, "Tôi cũng chỉ nghe người ta đồn thôi."

Đang nói, chợt nghe một cảnh sát hét lên: "ĐỨNG LẠI!"

Trịnh Chí Huân và Lý Tương Hách nhìn theo hướng tiếng hét, một tên bộ dạng dơ dáy, đại khái là thừa dịp cảnh sát không chú ý chuồn mất. Hắn quẹo vào một ngõ nhỏ, mất dạng.

Trịnh Chí Huân cảm ơn viên cảnh sát trẻ, lái ô tô rời đi.

"Súng đóng trên tường?" Lý Tương Hách khó hiểu, "Thế này nghĩa là sao?"

Trịnh Chí Huân cũng cau mày nhún vai, "Hai người kia chết cũng kỳ quái... Trong nhà Hắc Ngư và lão Hồng ít nhất cũng phải mấy chục tay anh chị canh gác, làm sao bị thanh trừng mà không bị ai phát hiện, nghe giống sát thủ chuyên nghiệp làm."

"A!" Lý Tương Hách chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, nói: "Tên côn đồ vừa rồi đào tẩu kìa."

Trịnh Chí Huân giảm ga, xoay sang nhìn lại, ở đầu ngõ bên kia đường, một thanh niên tóc vàng đứng đó, hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng ngậm thuốc.

"A..." Trịnh Chí Huân đánh tay lái, quẹo xe đi.

"Cậu không bắt nó à?" Lý Tương Hách cười, hỏi.

"Thằng bé này mới mười mấy tuổi, chưa lăn lộn đường đời nhiều, tính tình cũng không quá xấu, kiếm tiền cho em gái ăn học." Trịnh Chí Huân thở dài, "Bất đắc dĩ thôi, ba mẹ chết sớm, nó lại không nỡ gả em gái cho người ta."

"Cậu biết nó à?" Lý Tương Hách có chút ngạc nhiên.

"Trước kia có gặp trong một vụ đặc biệt." Trịnh Chí Huân nhẹ nhàng bâng quơ đáp, "Tôi thấy tay cảnh sát vừa rồi là cố ý thả nó, cả đội tuần tra này cũng không làm khó nó..."

Trịnh Chí Huân vừa dứt lời, phía sau liền truyền tới một âm thanh vang vọng, như là lốp nổ, hoặc là nổ pháo trúc, nhưng bản năng nghề nghiệp của cả hai đều nói cho họ biết —— Là tiếng súng!

"Từ phía sau." Lý Tương Hách xuống xe, chỉ về hướng phố vừa rồi nơi con ngõ nhỏ.

Sau đó, nghe được tiếng thét chói tai.

Hai người nhanh như chớp vụt qua chỗ rẽ, người đi bộ đang tụ tập hai bên đường, từ xa tò mò nhìn vào ngõ. Súng sẵn trên tay, trong lòng hai người lập tức nảy lên dự cảm không hay.

Đi về phía đường cái, Trịnh Chí Huân lại gần, chỉ thấy thằng bé vừa rồi nằm trên đất, thẳng tắp, mắt trợn tròn, hình như đã tắt thở, máu từ cái lỗ trên trán vẫn tràn ra ngoài.

"Súng nổ từ đâu?" Trịnh Chí Huân hỏi một người qua đường đứng gần nhất.

"Là... Trong hẻm..." Người này cũng sợ ngây người, nơm nớp chỉ vào trong ngõ. Trịnh Chí Huân không nói hai lời, liền chạy theo hướng chỉ.

Lý Tương Hách gọi điện thoại báo cho cảnh cục, rồi cúi người kiểm tra thi thể ngay lập tức... Để ý, chàng trai thực sự rất trẻ, cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy. Túi áo căng phồng, Lý Tương Hách mở miệng túi ra, nhấc cái bao ni lông, bên trong là một chiếc khăn lụa rất xinh xắn, vẫn còn mới... Chắc là mua tặng em gái...

Khẽ thở dài, Lý Tương Hách đứng lên, cảm thấy thực khó chịu. Lúc này, Trịnh Chí Huân chạy ra khỏi con ngõ.

"Thế nào?"

Trịnh Chí Huân lắc đầu, "Không phát hiện ai." Cúi đầu nhìn thi thể cứng ngắc, cũng thở dài không nói gì.

Rất nhanh, xe cảnh sát đến, hai người báo lại sự tình cho cảnh sát xong cũng đi ngay.

Lên xe, Lý Tương Hách đột nhiên nói: "Tiểu Huân... Rất giống."

"Giống?" Trịnh Chí Huân lúc đầu chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó lập tức cả kinh, "Ý cậu là Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia á?"

Lý Tương Hách gật gật đầu: "Thời điểm là đêm khuya, một phát súng nát đầu, không có lý do gì, đều giết côn đồ, xuất quỷ nhập thần..."

"Ngày mai đến cảnh cục xem tư liệu điều tra. Tôi thực sự muốn tiếp nhận lại vụ này." Trịnh Chí Huân khởi động xe, "Đủ cấp bậc rồi."

Bánh xe chậm rãi lăn xa, hiện trường bị vây ruy băng vàng. Bốn phía từ trên lầu, rất nhiều hộ gia đình mở cửa sổ nhô đầu ra xem. Có một cửa sổ cũng mở toang, nhưng lại không có ánh đèn. Một kẻ đứng trước cửa sổ, miệng thở dốc từng hồi, vừa thở vừa cười, cứ như đang rất hưng phấn, "Nhìn đi... Bạch nhìn rõ chứ? Bạch thực ra luôn đẹp hơn Hắc... Nhìn xem."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net