Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hung khí?" Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên đối với kết luận củaTriển Chiêu đều có chút không thể lý giải.

"Miêu nhi." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Hung khí gì?"

Triển Chiêu nhẹ nhàng mà giơ lên cái chân đang bị thương, gác ở trên chân kia, nhẹ nhàng vỗ, nói: "Trong vụ án này, tôi vẫn rất nghi hoặc một việc."

"Cái gì?"

"Còn nhớ hay không, tôi vài lần đều muốn bỏ viết sách." Triển Chiêu hỏi.

"Ừ." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Lần kia lúc Tiễn Minh Nguyệt tìm người chụp ảnh cậu, sau đó lúc sách lại bị đài truyền hình loạn dùng... Đương nhiên, còn có lúc lười biếng không muốn viết."

"Hứ..." Triển Chiêu liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nghiêm túc nói, "Tôi sở dĩ không muốn viết, là bởi vì có người dùng sách của tôi học gì đó, lại làm xằng làm bậy!"

"Ừ, sau đó?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Mọi người đều xem qua sách của tôi rồi chứ." Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên.

"Ừm." Hai người đều gật đầu.

Triển Chiêu lại hỏi Lạc Thiên: "Lúc đọc, có cảm giác gì?"

Lạc Thiên có chút không rõ vì sao Triển Chiêu đột nhiên lại chuyển trọng tâm câu chuyện, suy nghĩ một lúc, trả lời, "À, nói thật tôi cũng xem không hiểu nhiều lắm, chỉ là có thể nắm được ý tứ và tình tiết, cảm giác không khác lắm với tiểu thuyết suy luận, hành văn tốt."

Triển Chiêu nghe xong gật đầu, hỏi, "Sau khi xem xong, có cảm thấy tâm lý học rất thần kỳ hay không?"

Lạc Thiên gật đầu: "Đúng, dùng làm phương pháp để phá án, quả thực quá tuyệt vời."

"Vậy... Sau khi xem xong, có nghĩ tới vận dụng theo như lời phương pháp tâm lý học đi phạm tội hay không?" Triển Chiêu hỏi.

"A?" Lạc Thiên nghiêng cúi đầu nửa ngày, lắc đầu, "Hiện tại suy nghĩ một chút, kỳ thực bên trong không có phương pháp tâm lý học gì đặc biệt... Hơn nữa, giải thích chủ yếu là phá án, căn bản không có gây..."

"Đây là trọng điểm." Triển Chiêu cắt đứt Lạc Thiên nói, cười nhạt, "Bất luận là trong nghề hay người thường, đều không có khả năng học được tính chất kỹ năng gì đó từ trong sách của tôi, càng không thể đọc xong sách liền muốn gây án!"

"Ý của cậu là... Tuy rằng tên biến thái kia nói là mê sách của cậu, nhưng kỳ thực cũng không thể từ sách của cậu học được cái gì." Bạch Ngọc Đường cau mày, "Đúng là có lý, nhưng mà nói rõ cái gì? Bọn họ là từ nơi khác học được sao? Từ trên trường hay từ sách?"

"Sách học thuật của tôi cậu đều xem qua rồi chứ?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Xem qua." Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Học được cái gì?" Triển Chiêu cười hỏi.

"Có thể học được cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại, "Mở ra một lần xem thì là chữ Trung, nhưng câu tạo thành lại không giống tiếng Trung... A, tôi hiểu rồi!"

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thông suốt, thì mỉm cười, nhưng Lạc Thiên phía sau lại nóng nảy, hỏi: "Hiểu được cái gì? Tôi sao cái gì cũng không hiểu?"

Bạch Ngọc Đường nói, "Nói trắng ra là, tâm lý học không phải là chương trình học có thể tùy tiện tự học, người thường căn bản ngay cả giáo trình cũng đọc không hiểu, thế nhưng cho tới bây giờ tất cả mấy tên biến thái đều nói cậu là giỏi nhất trong phương diện tâm lý học, vậy chứng tỏ bọn chúng cũng là một loại trong nghề rất đặc biệt!"

"Không sai." Triển Chiêu gật đầu, "Bọn chúng rất đặc biệt, hiểu rõ dùng tâm lý học giết người thế nào, đồng thời đều rất cảm thấy hứng thú với dùng tâm lý học hại người!"

"Miêu nhi, hung khí cậu nói không phải là..." Bạch Ngọc Đường giật mình.

"Đúng." Triển Chiêu nghiêm túc đứng lên, "Chúng ta có lý do hoài nghi, trên thế giới này tồn tại một cái gì đó, vừa có thể dạy người ta dùng tâm lý học giết người, vừa khiến cho người ta muốn dùng tâm lý học giết người gì đó."

Lúc này, xe đã đứng ở cổng trường tiểu học của Dương Dương, tan học mới có mười phút, ba người đang trong xe vừa trò chuyện vừa chờ.

Bạch Ngọc Đường cởi đây an toàn, ngẩng mặt suy nghĩ một chút, nói: "Miêu nhi, tôi nghĩ đến một vài thứ."

"Cái gì?" Triển Chiêu cười nhìn anh.

"Còn nhớ vụ án hung thủ số lần trước kia hay không... Giáo sư Hứa, Trương Bác Nghĩa, còn có lão Tôn, bọn họ đều nắm được kỹ năng tâm lý học nhất định, mà hết thảy này đều có nguồn gốc từ tài liệu nghiên cứu của Triệu Tước năm đó chưa bị hủy. Mặt khác, bản thân Triệu Tước cũng bởi vì thiêu hủy tài liệu nghiên cứu mà bị phát hiện... Có phải có liên hệ nào đó hay không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu thoả mãn gật đầu, "Tiểu Bạch, suy một ra ba, thật thông minh a."

Lạc Thiên tuy rằng không phải hiểu hết Triệu Tước mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói cụ thể là dạng người gì, nhưng nghe cũng hiểu đối thoại của hai người, cau mày nói: "Tiến sĩ Triển... Tôi biết chút tình huống, không biết cùng với những gì các anh nói ... Có vấn đề gì hay không."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu lại nhìn, hỏi: "Tình huống gì? Nói nghe một chút."

"Dương Dương là Edgar Allan Poe quyết liệt ép buộc tôi... ừm, chế tạo ra, hắn làm như vậy, cũng là bởi vì thấy được vài tờ tài liệu." Lạc Thiên nói.

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc mở to mắt nhìn Lạc Thiên, "Là tài liệu gì?"

Lạc Thiên lắc đầu, "Cụ thể tôi cũng không biết... Nhưng mà chỉ biết Edgar Allan Poe sau khi xem xong giống như phát điên, còn nói cái gì thì ra là thế..."

Triển Chiêu quay đầu lại, cả người hình như đều căng thẳng lên, Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt lấy tay anh, phát hiện đúng là lạnh lẽo, liền lo lắng hỏi: "Miêu nhi, làm sao vậy? Có phải khó chịu hay không?"

Triển Chiêu có chút hoảng hốt lắc đầu, nói: "Nếu như quả thực là như vậy... Chuyện này có khả năng liên lụy rất lớn..."

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên nhìn nhau, đều không rõ Triển Chiêu đến tột cùng nghĩ tới cái gì, nhưng mà thấy biểu cảm trên mặt anh, thật sự là nghiêm trọng.

Chính lúc này, cửa sổ xe đột nhiên bị "cốc cốc" gõ vài cái, mọi người xoay mặt, thấy Dương Dương trên lưng đeo túi sách đứng ở ngoài cửa xe cười với mọi người, vẻ tươi cười đến là xán lạn a, xán lạn đến mức bầu không khí vốn quỷ dị bên trong xe đều trong nháy mắt tiêu biến.

Lạc Thiên nhanh chóng mở cửa, đưa tay đỡ Dương Dương vào, giúp cậu bé cầm túi sách.

"Mọi người tới đón con a?" Dương Dương cười hì hì hỏi, "Ngày hôm nay rảnh rỗi sao?"

Bạch Ngọc Đường cười, cài đây an toàn khởi động xe, hỏi: "Dương Dương, có đói bụng không?"

"Không đói." Lạc Dương lấy ra một cái hộp dùng liền đẹp mắt từ túi sách, nói, "Ngày hôm nay có người cho con bánh kem."

"Ai a?" Lạc Thiên có chút căng thẳng, nhìn hộp kia.

Lạc Dương cười ha hả, "Một bạn nữ trong lớp nha."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau —— tiểu quỷ này rất được hoan nghênh nha.

Lạc Dương cầm cái bánh kem nhét vào trong miệng Lạc Thiên, "Ba, ba nếm thử, rất ngon nha!"

Lạc Thiên vừa nhai vừa gật đầu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lần thứ hai nhìn nhau, hai người bắt đầu tự kiểm điểm lại chính mình khi còn bé là bất hiếu cỡ nào...

"Dương Dương, một hồi nữa ăn có được không?" Triển Chiêu ghé vào trên lưng ghế đùa cậu bé, "Trước tiên theo các chú đi làm một chuyện."

Dương Dương đảo mắt, nói, "Đi a, các chú muốn đến chỗ Tĩnh Tĩnh chứ gì?"

Triển Chiêu giật mình: "Cháu làm sao biết?"

Dương Dương chớp mắt mấy cái, "Hiện tại là trong giờ làm việc của các chú, tự nhiên tới tìm con là công việc còn gì, con có thể giúp đỡ cái gì nữa? Không phải là chuyện Tĩnh Tĩnh sao" Lạc Dương lấy khăn tay lau lau miệng cho Lạc Thiên, vươn người úp sấp lên lưng ghế trước hỏi Bạch Ngọc Đường, "Chú Bạch, chú biết người huấn luyện viên karate nào lợi hại không?"

Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, hỏi Lạc Dương: "Cần huấn luyện viên để làm gì?"

"Con muốn học karate." Lạc Dương rất đắc ý nói, "Chờ con luyện đến hai mươi tuổi, là có thể lợi hại hơn chú!" Nói rồi, học dáng vẻ người bề trên, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường.

Mọi người nhịn không được cười, Triển Chiêu sau khi cười xong tựa lưng vào ghế ngồi xuất thần, như là nhớ tới cái gì.

"Miêu nhi, nghĩ cái gì vậy?" Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu đang đờ ra, liền hỏi anh.

"Ừm... không." Triển Chiêu lắc đầu, nhưng lại có vẻ tâm sự rất nhiều.

Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi nhiều, tiếp tục lái xe, đến bệnh viện.

...

Tình trạng của Triệu Tĩnh có chút kỳ quái, bác sĩ chính của cô bé nói cho Bạch Ngọc Đường bọn họ, nếu lúc không có bất luận cái gì kích thích, tình trạng Triệu Tĩnh và những cô bé bình thường không sai biệt lắm, chỉ là tính cách tương đối hướng nội không thích nói, thế nhưng một khi đã bị kích thích, sẽ trở nên cổ quái.

"Cổ quái thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi bác sĩ, "Cụ thể biểu hiện gì?"

"Cô bé sẽ đem tất cả có thể xếp được đều xếp thành hình I LOVE YOU." Bác sĩ nhìn Triển Chiêu, nói, "Cảm giác giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

Triển Chiêu gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút, hỏi bác sĩ, "Triệu Tĩnh lúc nằm viện, có khóc không?"

Bác sĩ lắc đầu, nói: "Không có, đứa trẻ này rất ngoan."

"Như vậy cô bé có cười không?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

Bác sĩ cười khổ lắc đầu, "Cũng không có, đứa trẻ này rất quái lạ."

Bạch Ngọc Đường cười: "Vừa ngoan vừa kỳ quái, có đúng hay không?"

Lạc Dương đột nhiên nói, "Lại nói, Tĩnh Tĩnh hình như cho tới bây giờ chưa từng nói nhớ mẹ gì cả... Hình như không có tình cảm."

"Không có tình cảm..." Triển Chiêu sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nhún vai, "Cái này thuộc về phạm trù tâm lý, tôi chỉ phụ trách phạm trù sinh lý." Nói xong, cười ha ha xoay người đi.

"Miêu nhi, bác sĩ này rất biết đùa a." Bạch Ngọc Đường khán Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, thấp giọng nói: "Cậu còn nói giỡn với chú ấy, bác sĩ ấy là Nghê Tường, là chuyên gia quốc khoa nhi nổi danh nhất trong nước."

"A..." Bạch Ngọc Đường nhìn bác sĩ kia quẹo vào góc đường, bóng dáng dần dần khuất nơi đầu hàng lang, nói, "Thấy tuổi cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi ba... Tuổi còn trẻ như vậy đã quyền uy như vậy a, Miêu nhi, xem ra quái vật như cậu không chỉ có một người a."

Nghe xong Bạch Ngọc Đường nói, Triển Chiêu trầm mặc không nói, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Quái vật..."

Bạch Ngọc Đường nghe ngữ khí anh khác thường, liền đảo mắt nhìn, hỏi: "Làm sao vậy Miêu nhi?"

"Không." Triển Chiêu lắc đầu, nói với Dương Dương, "Dương Dương, các chú ở bên ngoài nghe, cháu một mình đi vào gặp Triệu Tĩnh."

"Vâng." Dương Dương gật đầu, hỏi Triển Chiêu, "Cháu nói cái gì với bạn ấy?"

"Hỏi cô bé về cha mẹ cô bé." Triển Chiêu nói.

"Lần trước hỏi qua rồi." Lạc Dương trả lời, "Bạn ấy đối với nghề nghiệp của cha mẹ gì đó, đều không biết, ngay cả tên đầy đủ cũng đều không thể nói rõ."

Triển Chiêu gật đầu, nói: "Vậy cháu hãy hỏi bạn ấy một chút, cha mẹ có bạn bè gì đặc biệt thân không... Bình thường có việc gì đặc biệt thích làm không, có bệnh, hay uống thuốc các loại rải rác gì đó."

"Rải rác?" Lạc Dương suy nghĩ một chút, gật đầu: "A... Cháu biết rồi, nội dung hỏi của cháu lần trước quá cụ thể, thuộc loại tìm hiểu chính xác, nên khả năng tìm hiểu rất nhỏ; nhưng nếu như hỏi đến một điểm không rõ ràng, sẽ thuộc loại đồng nghĩa với tìm hiểu cao cấp, vậy phạm vi sẽ mở rộng , có đúng hay không?"

Triển Chiêu liên tục gật đầu, ôm Dương Dương gặm một ngụm, "Cháu sao lại thông minh như vậy?"

Lạc Thiên lại là dở khóc dở cười, nói: "Dương Dương gần đây đang học vi tính, cũng là vừa học đã mê."

Lạc Dương trở vào, ngồi xuống nói chuyện phiếm với Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh hiển nhiên đã rất quen thuộc với Dương Dương, hai đứa rất nhanh đã bắt đầu trò chuyện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài lẳng lặng nghe, Lạc Dương thật là một đứa trẻ rất thông minh, cậu bé hỏi rất nhiều vấn đề xảo diệu, tuy rằng vấn đề cậu bé hỏi rất hay, nhưng câu trả lời của Triệu Tĩnh lại không cách nào cung cấp đầu mối.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng có chút nghe không nổi nữa, hỏi Triển Chiêu: "Miêu nhi... Sao lại có đứa trẻ với chính cha mẹ mình lại không biết như thế? Chung quy không phải có thể là bình thường hoàn toàn không tiếp xúc, không giao lưu chứ?!"

Triển Chiêu trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi Lạc Thiên, "Trước anh nói qua, lúc Dương Dương sinh ra, là Poe nuôi dưỡng ... Có đúng hay không?"

"Đúng vậy." Lạc Thiên gật đầu.

"Có đúng nuôi dưỡng trong phòng vô khuẩn, cách ly người đời hay không?" Triển Chiêu hỏi.

"Đúng." Lạc Thiên gật đầu, nói tiếp: "Nhưng mà cũng không thể nói là ngăn cách hay gì cả, ngược lại đứa trẻ mới ra sinh biết cái gì nha, vốn là trống rỗng."

Triển Chiêu bỗng sửng sốt, lẩm bẩm: "Ngăn cách... Trống rỗng..." Nói rồi, ngẩng mặt liếc Ngọc Đường.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt có chút trắng, ôm lấy Triển Chiêu đi ra xa vài bước, nói: "Miêu nhi... Đại ca cũng là nằm ngăn cách trong phòng vô khuẩn một năm... Anh ấy tuy rằng là người lớn, nhưng mà ký ức quá khứ cũng không có ... Lúc đó chẳng phải trống rỗng?"

Trầm mặc một lúc lâu, Triển Chiêu đột nhiên nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Bạch, cậu không cảm thấy gen của hai người chúng ta đặc biệt ưu tú?"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, dở khóc dở cười: "Cậu nói cái gì vậy?"

Triển Chiêu nghiêm túc nhìn anh: "Cậu dám nói không phải không? Tôi chỉ số thông minh gần hai trăm, năng lực vận động của cậu căn bản không giống với người bình thường, hơn nữa cậu tuy rằng chưa có kiểm tra qua, thế nhưng chỉ số thông minh của cậu tuyệt đối cao so với người bình thường!"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, có chút nói không ra lời.

Đang ở đối diện, chợt nghe Lạc Thiên tại xa xa nhẹ nhàng mà vỗ tay, thấy hai người xoay mặt qua, liền vẫy vẫy tay, như là nói —— có tình huống.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm lấy Triển Chiêu, đi qua.

Để Triển Chiêu trên một cái ghế đặt ở cửa, Bạch Ngọc Đường hỏi Lạc Thiên, "Tình huống gì?"

"Dương Dương vừa hỏi Triệu Tĩnh, có nằm mơ hay không vân vân, Triệu Tĩnh nói có, còn nói nằm mơ thì bình thường thấy một người." Lạc Thiên trả lời, "Nhưng mà cô bé nhớ không được tên."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, xoay mặt xem tình hình trong phòng, chỉ thấy Lạc Dương đang nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu vai Triệu Tĩnh, như là đang trấn an cô bé, thấp giọng nói, "Bạn nhắm mắt lại!"

Triệu Tĩnh gật đầu, nhắm mắt lại.

"Chậm rãi, đừng nghĩ gì hết... Hiện tại thời gian đã là buổi tối mười hai giờ... Bạn mệt muốn chết mệt muốn chết..." Lạc Dương thả chậm ngữ tốc, nói với Triệu Tĩnh, "Sau đó, bạn giống như bình thường, tiến nhập mộng đẹp, người kia... Lại xuất hiện, hắn là đang ... Là đang ở cùng với ba mẹ?"

Triệu Tĩnh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ở cùng ba mẹ."

Dương Dương hỏi tiếp: "Ba mẹ và hắn đang nói chuyện, có đúng hay không?"

"Đúng."

"Vậy ba mẹ, gọi người kia là gì?" Dương Dương hỏi, đưa tay lại vỗ nhẹ nhẹ vai Triệu Tĩnh.

"Gọi... Lục... Lục Lương..." Triệu Tĩnh nhẹ giọng trả lời.

"Lục Lương?" Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, xoay mặt muốn hỏi Triển Chiêu sao lại là hắn, đã thấy Triển Chiêu sắc mặt tái nhợt.

"Miêu..." Bạch Ngọc Đường nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu bỗng đứng lên đẩy cửa ra một cái vọt vào, thế nhưng anh quá vội, quên trên đùi còn có vết thương, đau đến thân thể loạng choạng, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tiến lên đỡ lấy anh, hỏi: "Miêu nhi, cậu làm gì vậy?"

Hành động của Triển Chiêu không ngừng dọa Bạch Ngọc Đường, còn khiến hai đứa trẻ bên trong kinh ngạc, Lạc Dương sửng sốt một hồi đã chạy tới, hỏi Triển Chiêu: "Chú Triển, làm sao vậy?"

Triển Chiêu bất chấp chân đang bị thương, đưa tay nắm lấy cánh tay Dương Dương, hỏi: "Ai dạy cháu?"

... Lạc Dương có chút chân tay luống cuống, Triển Chiêu luôn luôn thái độ ôn hòa với người khác và lại rất yêu thương nó, thế nào đột nhiên lại hung dữ, cảm giác như là chính mình đã làm sai chuyện, thế nhưng lại không rõ, ngửa mặt nhìn Lạc Thiên cũng vẻ mặt mờ mịt bên cạnh, dáng như là muốn khóc.

Bạch Ngọc Đường sốt ruột, "Miêu nhi, cậu làm sao vậy, đừng dọa trẻ con."

Nhưng Triển Chiêu như là không có nghe thấy, anh nắm lấy Dương Dương không tha, nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm khắc hỏi: "Cháu sao lại biết thôi miên?!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei #sci