1_Tôi đã tự đứng lên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lúc tôi thực sự rất mệt mỏi và muốn đỗ gục trước tất cả mọi thứ hay chỉ muốn tìm một cái hố nào đó nhảy xuống lẫn tránh mọi chuyện mà thôi. Nhưng rồi thì sao chứ? Bước qua bao nhiêu khó khăn tôi vẫn phải gồng mình để đứng dậy mà chẳng cần ai nâng đỡ. Một thân một mình để chống chọi. Tôi không khẳng định rằng mình là một con người rất mạnh mẽ hay đã chai sạn vì có những lúc bất lực quá tôi đã phải vỡ òa ra như đứa trẻ đánh rơi đồ chơi vậy nhưng rồi kết quả của một trận khóc nhè đó chính là tự lau nước mắt gạt bỏ mọi chuyện sẵn sàng đương đầu với những chuyện sẽ và đang đến. Có người hỏi tại sao tôi lại không chia sẽ cho mọi người biết?  Có đấy! Tôi có nói cho mẹ tôi nghe vì bà ấy luôn là người để tôi có thể vững lòng tin tưởng để khóc lóc kể lể. Còn tại sao tôi lại không chia sẽ cho người bên ngoài? Đơn giản thôi họ có cuộc sống riêng của họ. Bận bịu biết bao là chuyện đâu ai rãnh rỗi đến nỗi suốt ngày cứ ngồi đấy đợi tôi mắt đỏ hoe chạy đến rồi phàn nàn.
......
Càng trưởng thành tôi càng ý thức được mình nên mạnh mẽ hay yếu đuối lúc nào.
......
Càng trưởng thành tôi càng nhận ra cuộc sống này lắm chông gai chứ không phải toàn màu hồng như suy nghĩ hồi bé.
......
Và càng trưởng thành tôi càng nhận ra cho dù có té đau và máu có chảy nhiều như thế nào thì cũng phải tự đứng lên bằng chính sức lực còn lại của bản thân mình.
......

thanhnhi 💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net