Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Lần đầu tiên gần anh đến thế.

Edit: Xiao Yi.

Giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau, Dư Triết Nhã kể sơ qua chuyện hổm rồi cho Khúc Lâm nghe, đương nhiên cô vẫn giấu đi tình tiết bản thân mặt đỏ tim đập khi nhìn thấy anh.

Nếu như Khúc Lâm không phải là một trùm cuối trong việc gom tin tức thì cô nàng cũng chỉ có thể mơ hồ hình dung một chút. Nhưng bây giờ, Khúc Lâm đã biết người Dư Triết Nhã nói là ai.

"Anh ấy tên là Trương Tinh Thần, cao 1m88, là nam thần học bá [1] của khối trong lòng nữ sinh. Bình thường anh ấy hay trốn học với nam sinh quậy phá, còn đánh nhau nữa, nhưng vì thành tích mỗi năm đều đạt hạng Nhất và gia cảnh có tiền của anh ấy nên toàn bộ giáo viên trong trường đều mắt nhắm mắt mở cho qua."

"Cậu nói xem, anh ấy hư như vậy sao thành tích lại tốt đến thế chứ? Đúng rồi, nhà anh ấy hình như rất có tiền, mình nghe nói ba mẹ anh ấy đều ở nước ngoài, không có ai từng gặp họ cả. Dù sao mỗi khi họp phụ huynh cũng là quản gia trong nhà đến họp cho anh ấy."

Dư Triết Nhã nghe xong liền khiếp sợ không ít. Cô không ngờ rằng anh lại học giỏi như thế, vậy thành tích môn Toán cũng rất tốt đi? Rốt cục, cô suy nghĩ đến một điều gì đó...

Thấy cô không nói câu nào, Khúc Lâm cười hì hì thò đầu qua, "Bạn Dư xinh đẹp, cậu đây là vừa gặp đã yêu anh ấy rồi đúng không?"

Dư Triết Nhã vừa nghe thấy lời cô nàng nói liền cảm thấy khó thở, làm bộ muốn cù lét cô nàng, "Cậu nói mò cái gì đó? Mình chỉ thấy anh ấy và nhóm nam sinh kia đi cùng nhau, có hơi lạ nên mới hỏi một chút thôi. Không được hả? Cậu mới thích anh ấy đó!"

Khúc Lâm bật cười ha hả, "Vị Phật gia kia chỉ thích chứ không với nổi nha. Cậu không biết được đã có bao nhiêu nữ sinh bị anh ấy từ chối tình cảm đâu, cho nên mình không nghĩ đến chuyện trèo cao."

Thì ra anh ấy đều từ chối tất cả lời tỏ tình của nữ sinh khác. – Không hiểu vì sao, trong lòng Dư Triết Nhã đột nhiên có hơi vui vẻ.

"Tụi mình đi căn – tin ăn trưa đi, mình đói chết rồi."

Khúc Lâm vừa nghe đến từ 'ăn', đôi mắt lập tức sáng lên, lập tức không trêu chọc Dư Triết Nhã nữa. Cô nàng vô cùng cao hứng cùng Dư Triết Nhã tới căn – tin.

"Dì ơi, cháu lấy một phần thịt kho tàu, trứng sủi cảo, còn có cánh gà với đùi gà này nữa ạ." Khúc Lâm nháy mắt biến đĩa ăn thành một hòn núi, mỹ mãn đứng bên cạnh.

Dư Triết Nhã chỉ lấy một dĩa rau và thịt xào ớt xanh, "Cậu lấy nhiều vậy có ăn nổi không thế?"

"Nổi nổi nổi, cậu phải hỏi là mình có đủ ăn không mới đúng." Khúc Lâm đắc ý nói.

Dư Triết Nhã thật sự bội phục cô nàng.

Khúc Lâm không cao hơn cô bao nhiêu, ngoại trừ bắp tay có nhiều thịt hơn thì Dư Triết Nhã không hiểu được tại sao cô nàng lại có thể ăn nhiều hơn cô dữ vậy.

Sau khi mua cơm xong, Dư Triết Nhã và Khúc Lâm đến khu vực bàn ăn tìm chỗ trống. Vào giờ ăn trưa, trường nhất trung Tân Thánh gần như bị nửa phong toả, dù tan học nhưng học sinh cũng không thể ra khỏi trường.

Vừa nãy, hai người đã nán lại lớp một chút, cho nên bây giờ nhà ăn đã sớm đông nghịt, muốn tìm được bàn trống cũng không mấy dễ dàng.

Vào lúc hai người phát sầu vì chuyện tìm chỗ ngồi, chợt có giọng nam vang lên, "Khúc Lâm, bên này!"

Có người gọi Khúc Lâm lại, Dư Triết Nhã đưa mắt nhìn sang, là một nam sinh cao lớn, đeo kính mắt gọng mạ vàng. Ánh mắt anh ta khi nhìn Khúc Lâm vừa có vui sướng, vừa có dịu dàng.

Đi theo sau lưng Khúc Lâm đến bàn của nam sinh kia, Dư Triết Nhã mới phát hiện anh ta còn ngồi với bốn năm bạn học khác. Vào thời điểm ăn trưa chen chúc này, dù họ bá chiếm hai bàn sáu người, nhưng xung quanh lại không có ai dám tới đây ngồi xuống.

Vốn dĩ cô đang cảm thấy kỳ lạ, tới khi lại gần mới phát hiện thì ra họ là nhóm người hôm qua, khó trách...

Chỉ bằng tính chất bè phái của họ, những người khác hẳn là không dám oán hận câu nào.

Khúc Lâm cao hứng gọi nam sinh đeo kính kia một tiếng 'anh Cẩn'. Sau đó, cô nàng ngồi xuống đối diện anh ta, vẫy tay với Dư Triết Nhã, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh.

Mà người ngồi ngay kế bên vị trí đó... chính là Trương Tinh Thần.

Nhịp tim của Dư Triết Nhã tức khắc lỡ mất một nhịp.

Hôm nay anh cũng giống như cô, mặc đồng phục áo trắng quần đen, nhưng không hiểu vì sao, Dư Triết Nhã lại cảm thấy chỉ có anh mặc chúng mới hợp. Khi từ xa nhìn đến, cô liền cảm thấy so với người khác, quanh thân anh có nhiều hơn một tầng hào quang.

"Tiểu Nhã, giới thiệu với cậu một chút, đây là Tống Cẩn Lệ, anh trai hàng xóm với nhà mình, học lớp mười hai, là trúc mã cùng nhau trưởng thành của mình đó." Khúc Lâm vẫn tuỳ ý như thường, ít khi xấu hổ nói cái gì.

Dư Triết Nhã đang cảm thấy mới lạ với sự phát hiện của mình về Trương Tinh Thần, cô chợt thu hồi tầm mắt, nhìn qua nam sinh đối diện, "Xin chào, em tên là Dư Triết Nhã, bạn của Khúc Lâm."

"Xin chào, bình thường vẫn nhờ đến em quan tâm Khúc Lâm rồi."

Dư Triết Nhã vừa muốn đáp lời, không biết ai bên cạnh chợt nói: "Em gái này không phải là người mà Khương Diệc tỏ tình thất bại sao? Hôm qua ồn ào nên không nhìn rõ, bây giờ ngắm kỹ mới thấy em cũng rất đẹp nha."

Dư Triết Nhã nghe thấy câu này liền thoáng nhìn qua bên cạnh. Không ngờ lại chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm của Trương Tinh Thần nhìn sang, cô hoảng hốt dời mắt đi.

Ngồi bên cạnh Trương Tinh Thần đã đủ khiến cô căng thẳng. Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi hương như ngày hôm qua ấy, nó tươi mát chỉ thuộc về anh. Toàn bộ nửa trên cơ thể của cô bởi vì cảm giác ấm áp trên người Trương Tinh Thần mà bắt đầu có hơi mê loạn.

"Ái chà, em còn ngại gì nữa. Đừng ngại, em gái nhỏ, nếu đã không thích Khương Diệc, vậy em thấy anh thế nào?"

Dư Triết Nhã ngẩng đầu, đang muốn từ chối vài câu thì nghe được bên cạnh truyền tới thanh âm trầm thấp, "Tưởng Xuyên, một vừa hai phải thôi."

Nói xong, Trương Tinh Thần tiếp tục thong thả ung dung ăn phần cơm trước mặt.

Người được gọi là Tưởng Xuyên vừa nghe thấy lời anh nói, lập tức nghiêm túc lại, sau đó ăn cơm.

"Mà Tưởng Xuyên này, anh đừng có đánh chủ ý lên Tiểu Nhã nhà chúng tôi đấy. Người ta mới chướng mắt anh thì có!" Ngồi ở một bên, Khúc Lâm làm mặt quỷ với Tần Xuyên.

"Được rồi, Khúc Lâm ngoan nào, đừng để ý tới Tưởng Xuyên. Em không thấy cậu ta bị Thiên Tinh [2] răn dạy cho ra biết bao nhiêu thành thật rồi sao? Mau ăn cơm đi, em ăn đủ không? Nếu không đủ thì anh lại mua thêm cho."

Tống Cẩn Lệ ôn nhu nhìn Khúc Lâm, hoàn toàn mặc kệ biểu tình trên mặt Tưởng Xuyên bên cạnh đã không chịu nổi.

"Anh Cẩn, em không ăn quá nhiều được, em muốn giảm béo nữa."

"Không cần, em đâu có béo, con bé ngốc này."

Khúc Lâm nghe xong thì cười 'hắc hắc', có hơi xấu hổ, tiếp tục ăn đùi gà trong tay. Tống Cẩn Lệ đôi khi nhẹ xoa khoé miệng dầu mỡ của cô nàng.

Mấy nam sinh khác dường như đã tập mãi thành quen, có lẽ vì Khúc Lâm có giao tình với Tống Cẩn Lệ nên họ đối với cô nàng cũng khá quen thuộc.

Dư Triết Nhã không ngờ tới Khúc Lâm lại có giao tình với nhóm nam sinh này, dù sao trước đây cô nàng chưa từng quá phận nói ra cái gì về họ cho cô nghe.

...

Lời tác giả:

Lần đầu tiên viết thường văn, tôi đọc mấy chương đầu thật sự cảm thấy rất khô khốc.

Chỉ là hậu kỳ của truyện không ít, tôi không có cách nào không đem chi tiết chương viết thành thịt văn cực ngon nha~

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/

_____

[1] Học bá: từ dùng để chỉ người học giỏi, học rất giỏi, học quá giỏi. :v

[2] Convert: sao trời | Edit: Thiên Tinh (chữ 'Tinh' trong tên của nam chính có nghĩa là 'ngôi sao').


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net