Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Trước khi chia xa – đầu.

Edit: Xiao Yi.

Một ngày căng thẳng trôi qua, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Không khí sân trường nhộn nhịp hẳn lên, mọi người nhiệt tình bàn tán làm sao để nghỉ xả hơi.

Giáo viên các khoa bắt đầu phân bài chấm thi, chỉ còn học sinh phải ngo ngoe cam chịu những lời lải nhải của giáo viên chủ nhiệm lớp mình.

Cuối cùng, sau khi nghe hết từng đợt căn dặn, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố tan học.

Dư Triết Nhã thu dọn sách vở xong liền chờ không nổi, kéo Khúc Lâm xuống lầu, cô muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh.

Vừa xuống dưới lầu, hai người đã nhìn thấy Trương Tinh Thần và Tống Cẩn Lệ đứng trước dãy phòng học. Bề ngoài của cả hai đều rất hút mắt, nữ sinh đi qua luôn nhịn không được lén nhìn nhưng không ai dám tự ý tiếp cận, chỉ là nhỏ giọng bàn tán sôi nổi.

So với Dư Triết Nhã vẫn đang xấu hổ thì Khúc Lâm to gan hơn nhiều. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Cẩn Lệ, cô nàng liền tót qua đó, cả người nhào tới.

Tống Cẩn Lệ dịu dàng đón nhận cái ôm của Khúc Lâm, thuận tay quải cặp giúp cô nàng, sau đó, anh xoa xoa má Khúc Lâm vài cái rồi thấp giọng thì thầm bên tai cô nàng cái gì đó.

Dư Triết Nhã nhất thời nhìn tới ngẩn người, tới lúc hoàn hồn mới phát hiện ra Trương Tinh Thần đã đi tới trước mặt mình, nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, không làm gì, cũng không nói gì.

Sau ngày ăn trái cấm kia, Dư Triết Nhã dần hình thành thói quen gần gũi với anh ở trường, chỉ là cô vẫn vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu.

Trương Tinh Thần rất tự nhiên nắm tay cô, "Em thi sao rồi?"

"Em cũng không biết... nhưng chắc là không tệ lắm." Bởi vì xấu hổ nên mạch não của Dư Triết Nhã hơi thẳng đuột. Mặt cô đỏ ửng, anh định nắm tay cô ra khỏi trường thật đấy à?

Tống Cẩn Lệ biết dự tính của Trương Tinh Thần nên sau khi bốn người ra khỏi cổng trường liền từ biệt họ. Anh hoàn toàn ngó lơ ham muốn cùng ăn tối mãnh liệt của Khúc Lâm.

Sau khi lên xe, Trương Tinh Thần chỉ lẳng lặng nắm tay cô, vuốt ve vài cái. Dư Triết Nhã vô cùng hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi này, cứ như vậy, suốt đường về không ai nói chuyện.

"Tối nay anh sang Anh quốc rồi." Lúc xe sắp đi vào cổng tiểu khu nhà Dư Triết Nhã, Trương Tinh Thần đột nhiên nói.

Trong lòng Dư Triết Nhã 'lộp bộp' vài cái, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng thời khắc này tới đột ngột như vậy, cô vẫn không kịp lường trước.

Trương Tinh Thần hôn mu bàn tay của cô, xúc cảm phức tạp.

"Vậy anh đi cẩn thận nhé, cả thi đấu cũng phải cẩn thận." Dư Triết Nhã xuống xe trước.

Trương Tinh Thần theo cô xuống xe, "Trước khi đi, anh muốn ở bên cạnh em."

Đôi mắt thâm thuý của anh có loại cảm xúc mà Dư Triết Nhã không hiểu được. Vì trong nhà cũng không có ai, ba mẹ cô phải tới 28 mới trở về nên Dư Triết Nhã mời anh vào trong rồi đơn giản gọi cơm hộp tới.

Chỉ là mới bước vào cửa, cơm hộp còn chưa giao tới thì cô đã bị Trương Tinh Thần mạnh mẽ bế lên. Anh thuận tay đóng cửa lại rồi nâng mông cô tì lên trên cửa.

"Phòng em ở đâu?" Hơi thở của Trương Tinh Thần có hơi hỗn loạn.

Dư Triết Nhã không ngờ tới anh lại vội như thế này, dù cô cũng vội không kém gì anh.

Cô xấu hổ vùi mặt vào hõm cổ của Trương Tinh Thần, bẹp miệng nói vị trí phòng. Lập tức, cả người cô liền bị anh nhẹ nhàng ôm vào phòng ngủ.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net