Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Anh... thật đáng hận (H).

Edit: Xiao Yi.

Dư Triết Nhã rất nhanh đã bị Trương Tinh Thần làm tới mức lời nói không rõ, chỉ có thể vừa khổ vừa sướng không ngừng ngâm nga, đôi tay nắm chặt cánh tay của anh mà rùng mình.

Bị anh mạnh mẽ đẩy một hồi, Dư Triết Nhã kêu: "Em... em muốn tới~ Ah!"

Cảm giác hệt như chơi tàu lượn siêu tốc vậy, một luồng sáng trắng xẹt qua đại não của cô, để cho khoái cảm nhấn chìm tri giác. Đầu óc của cô bị bao vây trong sự choáng váng khó tả bằng lời, cơ thể vô thức run lên.

Hạ thân nhỏ bé bất ngờ run rẩy với tần suất lớn, phun ra một luồng khí nóng, hút tới mức Trương Tinh Thần cực kỳ thoải mái. Anh không tiếp tục ra vào nữa, chỉ hưởng thụ khoái cảm mà cô mang lại khi đạt cao trào.

Sau khi Dư Triết Nhã lên đỉnh xong thì vô lực ngã lên người Trương Tinh Thần.

"Em không sao chứ?" Anh vừa vuốt ve mái tóc dài của cô, vừa hôn từ mặt xuống cổ của cô, kiên nhẫn đợi cô hồi phục lí trí.

"Vâng, em không sao, anh tiếp tục đi." Dư Triết Nhã biết anh vẫn chưa tới cực hạn.

Dù muốn anh có thể đạt cao trào giống như mình vậy, nhưng lần nào cũng là cô chịu không nổi trước...

Trương Tinh Thần thuận tay vỗ về cô gái trên người mình, sau đó nghiêng đầu hôn môi cô, hạ thân cũng mạnh mẽ ra vào 'bé con' bên dưới cực nhanh.

Dư Triết Nhã ôm lấy bả vai của anh, cặp ngực của cô dán lại gần, vì tần suất ra vào nhanh chóng nên nhũ hoa bị ma sát tới đỏ lên, dù mông mình bị Trương Tinh Thần siết chặt nhưng cô vẫn không thấy đau.

Rõ ràng bản thân mới lên đỉnh một lần, lúc này nghe thấy hơi thở thô suyễn và động tác không biết mệt mỏi của anh, cả người Dư Triết Nhã lại dần bay lên trời.

Trương Tinh Thần không hề kìm chế bản thân, vào lúc Dư Triết Nhã muốn đạt cực khoái, anh cũng phóng thích chính mình.

"Ưm~" Cả hai đều thở ra một hơi dài, sau đó trầm luân trong dục vọng thật lâu.

Mãi tới khi Trương Tinh Thần đốt một điếu thuốc, Dư Triết Nhã mới hồi thần từ trong cơn mê. Cô bò tới gần, nằm lên người anh, hỏi: "Ăn tối anh muốn ăn gì?"

Dư Triết Nhã ngẩng đầu nhìn chàng trai đang dựa nửa người lên đầu giường. Ánh đèn trên đó phủ xuống sườn mặt của anh làm cho các đường nét ngũ quan thêm nổi bật, nhìn anh mê người như tác phẩm được điêu khắc một cách tỉ mỉ vậy.

"Anh ăn rồi đó thôi." Trương Tinh Thần vừa hút thuốc, vừa nhẹ vuốt tấm lưng của cô, cất giọng trầm thấp.

"Đáng ghét!" Dư Triết Nhã đấm vài cái vào ngực anh, hờn dỗi, nhưng cảm xúc của cô rất tốt.

"Mười một giờ tối anh phải lên máy bay rồi, bây giờ ở bên em thêm một chút, có thể lát nữa sẽ đi." Trương Tinh Thần tắt thuốc, ôm cô vào lòng.

Bất ngờ chia xa khiến Dư Triết Nhã không biết đối diện thế nào.

Ngày này... cuối cùng cũng tới.

Im lặng thật lâu, Trương Tinh Thần vẫn thở dài, nói: "Lần này có thể sẽ gặp vài chuyện phiền phức. Trong lúc anh chưa về, em phải nhớ kỹ người trong lòng anh luôn là em."

Dư Triết Nhã kinh sợ, mấy chữ 'Anh nói rõ cho em nghe' còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã bắt gặp ánh mắt tối mịt của người trước mặt.

Trương Tinh Thần có hơi bực dọc vò tóc, "Rất lâu trước kia, anh đã thi đỗ một trường Kinh tế bên Anh nhưng cậu anh kiên trì giữ anh trong nước, cho anh học xong cấp ba, cho anh... một quá trình trưởng thành bình thường như bao người khác."

"Nhưng việc em bất ngờ xuất hiện trong đời anh đã khiến ba mẹ của anh cảm thấy em sẽ phá hỏng kế hoạch của họ. Cho nên bây giờ họ liền không chờ nổi, muốn bắt anh sang Anh quốc để khống chế anh một cách sát sao."

Dư Triết Nhã trăm ngàn lần cũng không ngờ tới mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như vậy.

Nhất thời, đầu óc của cô trống rỗng, "Nếu... anh không thể trở về Trung Quốc nữa thì sao? Em phải... làm sao bây giờ? Chúng ta cứ chia tay như thế sao?"

"Không đúng, giữa chúng ta cũng chẳng tồn tại cái gì để chia tay, lại chẳng hề quen nhau, đúng không? Ha ha..." Thật lạ, rõ là cô muốn cười nhưng cớ sao lại rơi nhiều nước mắt tới thế?

Thấy Dư Triết Nhã như vậy, Trương Tinh Thần không nhịn được nhíu mày, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, "Em đừng nói lời ngu ngốc như vậy, anh chỉ cần em."

Nhưng Dư Triết Nhã vẫn không kìm được nước mắt, "Vậy khi anh không có ở đây, em nhớ anh thì phải làm sao bây giờ? Có người khác thích em thì em phải làm sao bây giờ? Em muốn gặp anh thì phải làm sao bây giờ?"

Trương Tinh Thần hôn xuống trán cô, dịu giọng trấn an, "Em chỉ có thể thuộc về anh!"

"Anh... thật đáng hận!" Dư Triết Nhã chụp một bàn tay của anh rồi cắn mạnh.

"Ừm, anh đáng hận." Trương Tinh Thần không hề né tránh, mặc cho cô cắn. Anh cũng không kêu đau, chỉ yên lặng ôm cô, khẽ hôn đi nước mắt trên mặt cô.

Dư Triết Nhã cắn tới mệt, lại nhìn dấu răng ẩn ẩn tơ máu trên tay anh, hốc mắt cô càng ướt.

Đối với người mình thích, tới hận cô cũng không hận nổi, chỉ có thể trách vì sao bản thân lại vô dụng như vậy...

Cô ôm ghì lấy Trương Tinh Thần như muốn khắc sâu cơ thể của anh vào người mình, hơi thở của anh, độ ấm nơi đầu ngón tay của anh, khoé miệng khẽ cười của anh, toàn bộ những gì của anh, cô đều muốn giữ lại cho riêng mình.

Bởi vì Dư Triết Nhã biết, mình sẽ không bao giờ yêu ai được nữa.

Nơi vũ trụ mênh mông, Trương Tinh Thần chính là ngôi sao duy nhất mà cô nhìn thấy.

Trước khi anh đi, hai người lại làm tình thêm một lần. Đã rất lâu rồi, cả hai mới điên cuồng như vậy, ai cũng không nói gì, chỉ muốn khảm đối phương vào trong cơ thể mình, triền miên tưởng đã chết.

...

Dư Triết Nhã nhìn anh đóng cửa rời đi, sau khi chắc rằng anh đã vào thang máy, cô mới bật khóc thật to.

Tất cả những ký ức khi họ vẫn còn bên nhau như tua ngược ngay trước mắt, cô muốn giữ lấy chúng, nhưng đôi tay chỉ có thể rơi xuống giữa không trung.

Rõ ràng là sức lực của anh hãy còn đọng lại trong cơ thể, nhưng mà anh đã tới nơi xa xôi ngàn dặm mất rồi, nơi mà hai người không thể nhìn thấy nhau.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net