Chương 31: Học cách suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
---------------------------

Phía dưới là rất nhiều chữ nhỏ, giải thích đi chung là cái gì, thì ra là sự huấn luyện ở nơi này duy trì trong một thời gian nhất định sẽ bắt đầu nhóm thành nhóm hai người đi chung, bốn người đi chung, thậm chí có thể hợp tác huấn luyện giữa hai nhóm đi chung.

Trong hệ thống huấn luyện này, nam nữ có mục tiêu không giống nhau, vì vấn đề tư chất của bản thân Lê Thốc, nó đã biết trước mình không thể trở thành lực lượng nòng cốt trong nhóm đi chung, tổ chức chắc sẽ phân cho nó đi cùng một bọn con trai có năng lực hành động cao.

Thế nhưng không biết vì sao, Uông Tiểu Viện muốn đi chung với nó, cô bé muốn khi Lê Thốc chọn người đi chung sẽ chọn cô, vì kỳ kiểm tra của Lê Thốc nhất định bao gồm tính tư duy và nắm bắt tình hình. Bọn họ sẽ tôn trọng phương thức của Lê Thốc, xem phương thức suy tính của Lê Thốc đối với nhiệm vụ có chỗ nào xuất sắc và đáng ngạc nhiên hay không.

Đương nhiên, còn quá sớm để nhắc đến việc chọn nhóm của Lê Thốc, nó còn rất nhiều chương trình học, tuy nhiên Uông Tiểu Viện đã hứa hẹn trong tờ giấy, chỉ cần nó chọn cô, cô có thể làm bất cứ chuyện gì cho nó, học thêm, lén trộm bài thi đều không thành vấn đề.

Lê Thốc đem tờ giấy cuốn chặt thành một ống giấy nhỏ xíu, ngậm trong miệng cho bở nát ra rồi nhổ xuống bồn cầu. Sau đó trở về giường nằm, bắt đầu nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Uông Tiểu Viện.

Ý kiến của cô bé này rất kỳ quái, nhưng nó tin là có nguyên nhân, từ chuyện hôm nay cô nói đến, hẳn là vì cái mũi của mình.

Cô bé còn nhỏ như vậy, chắc tâm kế cũng không quá nhiều, chung quy cũng không thể là vì gần mình có thể có quyền lợi gì đó, nó cảm giác cô bé cố làm chuyện này nguyên nhân hẳn là rất đơn thuần.

Cứ yên lặng theo dõi tình hình, nó thầm nghĩ, nếu như đến lúc đó không có biến cố kỳ lạ nào xảy ra thì nó vẫn thích ở chung với cô bé xinh đẹp như thế hơn.

Có thể làm một chuyện gì đó vì mình, Lê Thốc hơi mất tập trung, nó cố gắng tỉnh táo lại, nhưng trong lòng nó vẫn xuất hiện một ý nghĩ không tốt, nội tâm nó đấu tranh, nghĩ có thật sự nên làm như vậy hay không.

Cả buổi tối Lê Thốc đều giãy dụa trong những giấc mơ kỳ quái, hộp vân rồng, những đứa trẻ sơ sinh quái đản và rất nhiều thứ nó không rõ là gì, hơi giống đồng hồ, lại hơi giống con rối gỗ, còn có gương mặt Uông Tiểu Viện xen kẽ trong đó. Đến sáng tỉnh lại, mắt sưng như chơi lưu tinh cầu bị quả cầu nện vào.

Sau khi ăn sáng xong, nó phát hiện bao Trung Nam Hải đã ở trên bệ cửa sổ của mình, hơn nữa đã được sách che lại, đặt cẩn thận dưới bậu cửa sổ, bên trong đã bị rút hai điếu thuốc, bên cạnh thì đặt một cái bật lửa.

Một loại cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong đầu nó, lần đầu tiên nó cảm giác được cô bé này rất chu đáo và thông minh, nhưng mà cô ấy vì mình.

Cho dù nó cũng biết, mục đích của cô bé này rất đặc biệt, nhưng nó vẫn hơi cảm thấy không hẳn thế, nó thích loại cảm giác này.

Nó không hút thuốc mà nhân lúc người trung niên vẫn chưa tới, nó định làm bài tập, kết quả là nó ngẩn ngơ ngồi dưới ánh mặt trời nửa giờ vẫn không nhớ được đề bài là gì, đành phải thôi.

Người trung niên tới đúng giờ, giống như khi tới phòng bệnh của nó, vẫn kéo theo máy chiếu, làm cho Lê Thốc thở phào nhẹ nhõm là, ông ta không kiểm tra bài tập của Lê Thốc, thì ra bài tập ở đây không cần viết ra, chỉ cần nói được là được rồi.

Lê Thốc chém gió loạn xạ một hồi, người trung niên nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép lại một chút, vẻ mặt không mừng không giận.

Điều này làm Lê Thốc rất yên tâm, nó biết thầy giáo giống như vậy sẽ không nổi giận, hoặc là mượn cớ mỉa mai nó.

Nghe Lê Thốc giải thích xong, người trung niên xoa mặt mình, nói: "Căn bản đều là nói liều."

Lê Thốc mỉm cười, quả thực nó đang nói liều, tuy nhiên nó thích cách cho điểm như vậy, so với mặt lạnh như băng thì dễ chịu hơn nhiều.

Người trung niên thở dài, đóng laptop lại: "Nếu kết quả như vậy, tôi phải dạy chương trình ngày hôm qua cho cậu một lần nữa, như vậy cậu mệt tôi cũng mệt. Xem ra phải dạy lại từ căn bản cho cậu một lần nữa." Ông ta hỏi nó: "Đầu tiên cậu trả lời tôi một câu, cậu có tin những gì tôi giảng hôm qua không?"

Lê Thốc gật đầu, người trung niên nói: "Người có tư duy bị cố hóa từ nhỏ, khi nghe xong chương trình học như hôm qua tôi giảng, sẽ có vài loại phản ứng, loại thứ nhất là hoàn toàn không tin, nghĩ đây chỉ là truyền thuyết, loại phản ứng thứ hai là tin tưởng hoàn toàn, từ những gì cậu nói thì cậu chính là loại như vậy, còn có một loại thì hoàn toàn không quan tâm đến tính chân thực của câu chuyện này, nghĩ những tin tức này căn bản không có giá trị. Cậu là loại thứ hai, trên thực tế, nói theo bản chất thì ba loại phản ứng này đều giống nhau, đều chứng minh suy nghĩ của người nghe đã hoàn toàn bị cố hóa, đã mất đi phản xạ có điều kiện nên có đối với một vấn đề."

Người trung niên cho Lê Thốc nhìn laptop trong tay, trên laptop có một dòng chữ: "Con người nên suy nghĩ như thế nào?"

"Suy nghĩ là một phản xạ có điều kiện, đặc biệt là suy nghĩ logic, trước khi cậu được giáo dục thì tính cường điệu là đáp án duy nhất, nhưng cậu phải nhớ kỹ, trong hiện thực xã hội không thể có đáp án duy nhất, bất kỳ một vấn đề gì đều có vô số đáp án chính xác hoặc là vô số khả năng, vì vậy, khi cậu suy xét một vấn đề, đôi khi không cần tự hỏi đáp án là gì, mà phải tự hỏi bản thân logic của chuyện này sẽ dẫn đến những đáp án chính xác nào.

Đơn giản mà nói là tất cả những đáp án chính xác nhất định đều sẽ có một logic duy nhất." Người trung niên bảo Lê Thốc nhắm mắt lại, "Cậu không cần trừng mắt giả bộ rất chăm chú, tôi biết mấy câu tôi vừa nói cậu chẳng hiểu câu nào, tôi sẽ lấy ví dụ cho cậu hiểu."

Lê Thốc lúng túng nhắm mắt lại, người trung niên nói: "Chuyện hôm qua cậu nghe, có giống một câu chuyện thần thoại hay không?"

Lê Thốc gật đầu, người trung niên nói: "Nếu cậu từng nghiên cứu lịch sử thì cậu sẽ phát hiện trong rất nhiều tà giáo và tôn giáo dân gian dều có cách nói tương tự, giống như sống nghìn năm trong Bạch Liên giáo, Thái Bình Thiên Quốc thì bái thượng đế, bất kỳ yếu tố gì có liên quan đến tính chính trị và kinh tế sẽ tạo ra giáo phái sẽ có những biểu tượng tôn giáo xuất hiện, như thần nam, thánh nữ. Những tôn giáo này đều có truyền thuyết thần thoại ly kỳ như vậy."

Lê Thốc không biết Bạch Liên Giáo, nhưng Thái Bình Thiên Quốc và một ít lịch sử Trung Quốc thì nó vẫn biết, đương nhiên là nhờ xem ti vi, nó không biết cái này không tính là hiểu lịch sử, nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ.

"Như vậy, câu chuyện tôi giảng cho cậu hôm qua cậu có cảm thấy rất giống như sự ra đời của một biểu tượng tôn giáo?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net