Diệu Thích Bồ Tát (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi từng tu hành ở Đại Chiêu Tự, một tăng viện của Thổ Phồn, tuy nhiên từ trước đó tôi đã rất hứng thú với Mật giáo, nên mới tới Trường An để học Mật." Phụng Minh nói.

"Nhân tiện xin cho hỏi, thầy Phụng Minh sang Tây Minh Tự này là có việc gì?" Không Hải hỏi.

"Sáng ngày mai tôi phải có việc sang bên Thái Bình Phường..."

Nói đoạn, Phụng Minh dừng lời như để dò xét Không Hải.

"Vâng."

"Tuy nhiên đi từ Tân Xương Phường nơi có Thanh Long Tự thì khí mất thời gian nên tôi mới sang Tây Minh Tự để nghỉ lại trước một đêm."

Diên Khang Phường nơi có Tây Minh Tự cách Thái Bình Phường chừng một phường rưỡi. Có thể coi là gần như sát nách nếu so với việc phải đi từ Tân Xương Phường nằm ở mép Đông thành Trường An.

"Thầy đến đâu của Thái Bình Phường?"

"Nhà của Lữ Gia Tường."

"Ồ..."

"Tôi chắc là thầy cũng biết, hiện nay có một người tên là Lưu Vân Tiêu đang ở trong nhà của Lữ Gia Tường."

"Rồi sau đó?"

Không Hải không trả lời là biết hay không.

Có tiếng Dật Thế nuốt nước bọt đánh ực.

"Sau đó có vẻ sẽ rất thú vị đấy." Phụng Minh nói rồi nhìn Không Hải.

"Ngày mai, nếu tôi mời thầy đi cùng, thầy có đi không?"

Phụng Minh bất ngờ hỏi.

Dặt Thế nhìn sang Không Hải với ánh mắt như muốn nói: Thôi nào...

"Chắc chắn." Không Hải đáp.

"Vây ta sẽ khởi hành vào cuối giờ Thìn sang Tị*."

Tức khoảng 9 giờ sáng.

"Được."

Đoạn trao đổi giữa Không Hải và Phụng Minh về vụ việc của Lưu Vân Tiêu chỉ có vậy.

Sau đó hai người lại nói chuyện về Thổ Phồn một lúc.

Cuối cùng, Không Hải kết thúc câu chuyện: "Vậy thôi, cũng đã muộn rồi."

Không Hải chuẩn bị đứng dậy thì Phụng Minh cất tiếng: "Xin hãy chờ chút đã."

"Trên mặt thầy có tượng gì đó như sắp xảy ra rất nhiều chuyện nguy hiểm cho thầy..."

"Vậy sao?" Không Hải nhìn Phụng Minh với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Tôi xin tặng món này sẽ có ích cho thầy."

Phụng Minh nói rồi nhắm mắt và bắt đầu lầm rầm niệm chú.

"Om vajra ratna hum..."

Vừa niệm, Phụng Minh vừa nâng hai bàn tay đang xòe ra vè phía trước, rồi từ từ chắp lại trước ngực.

"Namo akasa-garbhaya om alika mali mull svaha."

Khi niệm xong thì hai bàn tay Phụng Minh đa chắp vào nhau.

Phụng Minh mở mắt.

"Chân ngôn Hư Không Tạng Bồ Tát?" Không Hải cất tiếng.

"Đúng vậy." Vừa nói, Phụng Minh vừa chậm rãi mở hai bàn tay ra.

"Nhìn kìa..." Dật Thế khẽ gọi.

Giữa hai bàn tay xòe ra của Phụng Minh có một viên ngọc đang tỏa ra ánh hoàng kim nhạt.

"Tôn ngọc ư?" Không Hải chăm chú nhìn viên ngọc lấp lánh.

"Đây là tôn ngọc của Hư Không Tạng Bồ Tát." Phụng Minh nói. "Xin tặng thầy viên ngọc này. Có nó, thì đêm nay thầy dẫu có ngủ say đến đâu cũng không loài ma quỷ nào dám đến gần thầy..."

"Tạ ơn thầy." Không Hải đưa hai tay ra, đỡ lấy viên ngọc đang tỏa ánh hoàng kim nhạt từ tay Phụng Minh.

Khum các đầu ngón tay lại như để bao bọc lấy viên ngọc, Không Hải đưa lên áp vào trán. Viên ngọc tỏa ánh hoàng kim nhạt bỗng chui tọt vào bên trong trán Không Hải.

"Vậy thì tôi cũng xin đáp lễ thầy bằng một món gì đó." Không Hải nói rồi nhắm mắt lại.

Câu thần chú lầm rầm phát ra từ môi Không Hải.

"Namah sarvatathagatebhyah sarvamukhebhyah sarvatha trat candamaharosana kham khahi khahi sarvavighanam hum trat ham mam..."

Đó là Hỏa Giới Chú nằm trong chú Bất Động Minh Vương.

Trong lúc niệm chân ngôn, Không Hải xòe lòng bàn tay trái, đưa cao ngang ngực rồi ngửa lên trời, sau đó úp lòng bàn tay phải lên trên. Vừa tiếp tục niệm, Không Hải vừa chậm rãi nhấc bàn tay phải lên khỏi lòng bàn tay trái.

"Không Hải..." Dật Thế ngồi bên cạnh khẽ kêu lên.

Cùng với đà đưa lên của bàn tay phải, giữa lòng bàn tay phải và lòng bàn tay trái dần hiện ra một vật. Một cọng cây mảnh màu hoàng kim mọc ra từ lòng bàn tay trái, rồi lớn dần theo đà đưa lên của bàn tay phải. Khi lòng bàn tay phải của Không Hải rời hẳn ra khỏi lòng bàn tay trái thì vật ấy đã mọc lên rõ ràng. Một bông hoa màu hoàng kim nhạt nở ra trên đầu cọng thân mảnh màu hoàng kim. Không những thế, bông hoa đó còn mang hình ngọn lửa và đang rung rinh trên đầu cọng.

"Đây là hoa cát tường của Bất Động Minh Vương." Không Hải nói. "Xin tặng lại thầy bông hoa này."

"Xin nhận của thầy." Phụng Minh nói, rồi đưa hai tay ra.

Bông hoa cát tường trên lòng bàn tay trái của Không Hải chuyển sang tay Phụng Minh. Phụng Minh áp bông hoa có màu hoàng kim nhạt vào cổ họng mình. Bông hoa liền chui tọt vào trong họng Phụng Minh.

Không Hải và Phụng Minh đưa mắt nhìn nhau.

"Vậy thôi..."

"Vậy thôi..."

Cả hai cùng đồng thời cất tiếng, rồi Không Hải thết yên đứng dậy.

"Giỏi thật..." Từ nãy tới giờ vẫn ngồi khoanh tay theo dõi cuộc thù tạc giữa hai người, Đại Hầu chỉ lẩm bẩm thốt ra được như thế rồi đứng dậy.

Còn Dật Thế thì đã đứng lên từ bao giờ.

"Xin cáo từ." Không Hải nói xong liền bỏ lại căn phòng sau lưng.

Một ngày dài đối với cả Không Hầi lẫn Dật Thế đã khép lại như vậy.

4

Mặc dù đã về đến phòng nhưng Dật Thế còn chưa hết hưng phấn, hai mắt vẫn sáng lấp lánh.

"Ui chà chà, tớ sướng quá Không Hải ơi!"

"Sướng gì cơ?" Không Hải hỏi.

"Thì về việc cậu không hề kém cạnh cái gã Phụng Minh người Thổ Phồn ấy."

"Kém cạnh?"

"Chứ sao. Lúc sang bên đó, thấy hắn ta lơ lửng trong không trung, tớ lạnh toát hết cả người."

"Tưởng gì chứ chuyện đó hả?"

"'Tưởng gì chứ chuyện đó hả', cậu đùa chắc, một người bằng xương bằng thịt ngồi lơ lủng trong không trung đấy. Chẳng phải một việc phi thường sao..."

"Ừ thì phi thường thật, nhưng sao nào?"

"Nhưng sao nào, ý cậu bảo việc đó chẳng có gì ghê gớm chứ gì?"

"Tớ không nói thế."

"Nhưng cái kiểu nói của cậu thì rõ là vậy. Nếu không nghĩ rằng mình cũng làm được điều đó thì cậu đã không nói cái kiểu ấy."

"Cũng không phải là tớ không làm được..."

"Cậu bảo sao!?" Dật Thế kêu lên thảng thốt trước giọng điệu ráo hoảnh của Không Hải.

"Thật hả Không Hải? Cậu làm được hả? Ôi trời..." Giọng Dật Thế cao vống lên.

"Tớ chỉ nói rằng, không phải là tớ không làm được thôi mà."

"Nhưng tóm lại là cậu làm được phải không?"

"Tớ làm đưọc."

"Tớ yên tâm rồi." Dật Thế nói.

"Yên tâm cái gì?"

"Vì nếu có gì gã Phụng Minh đó làm được mà cậu lại không làm được thì tớ sẽ cảm thấy không cam lòng chứ sao..."

"Tại sao lại không cam lòng?"

"Vì tớ yêu quý cậu, Không Hải à. Nếu cậu lép vế trước gã đó thì chính là Nhật Bản bị lép vế."

"Nhật Bản cơ à..." Không Hải lẩm nhẩm với chính mình như thể vừa nghe thấy một câu nói không ngờ tới bật ra từ miệng Dật Thế.

Không Hải nhìn Dật Thế với ánh mắt như muốn nói "không ngờ những lời lẽ ấy lại được thốt ra từ miệng Dật Thế" khi Dật Thế bảo rằng "Nhật Bản chỉ là một xó nhà quê nhỏ bé nếu đem so với Đại Đường".

"Không Hải này, tớ tự biết rất rõ tính cách của mình. Chỉ chực so sánh người này vói người kia. Luôn có xu hướng so mình với người khác, từ đó mà phân cao thấp..." Dật Thế thành thật giãi bày.

"Đúng là ở cậu có cái tính cách đó."

"Không Hải à, thú thật là hồi còn ở Nhật Bản, tớ cứ nghĩ tớ là thiên tài. Quan lại chỉ toàn một lũ phàm phu tục tử, chẳng ai ở cái xứ này đánh giá đúng tài năng của tớ. Tớ từng nghĩ rằng, Trường An là nơi anh tài bốn phương hội tụ, nên nếu sang đó thì biết đâu sẽ có kẻ thật sự hiểu được tài năng của mình..."

"Ừm."

"Tớ đã nghĩ rằng mình sẽ ra vào vương cung nhà Đường như đi chợ, giao hảo với những người tài ấy, châm rượu cho nhau, đàm đạo những chuyện cao sang, rồi được tán dương rằng, nói đến Oa quốc thì phải nói đến Quất Dật Thế. Ây dà, tớ đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế..."

Dật Thế quay sang nhìn Không Hải.

"Nhưng Không Hải ơi, khi tớ gặp cậu, rồi tới Trường An này, tớ mới thấm thía một điều. Dù tớ có được gọi là thiên tài này nọ đi chăng nữa, thì cũng chỉ ở trong ranh giới nước Nhật mà thôi."

Dật Thế nói bằng một giọng ngậm ngùi.

"Thật may là tớ có cậu làm bạn. Nếu không có cậu thì ở Trường An này, hẳn là tớ đã trở nên một kẻ rúm ró mất rồi."

"Hừm."

"Không Hải ạ, tớ kém xa cậu. Nhưng thật lạ lùng là tớ lại không cảm thấy ấm ức khi mình kém xa cậu."

"Tớ nghĩ rằng, vì cậu thật sự phi thường." Dật Thế nói tiếp bằng một giọng vẫn còn dư âm của sự hưng phấn.

Trường An, kinh đô nhà Đường lúc này chỉ thu gọn trong một căn phòng ở Tây Minh Tự, Dật Thế ngắm nhìn ánh lửa trên đĩa đèn dầu đang cháy trong căn phòng đó.

"Tớ thấy nhớ da diết cái nước Oa nhỏ bé ấy..." Dật Thế nói.

Và rồi, ánh lửa sau chót của một ngày dài được thổi tắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net