Ch­ương 3 (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG BA

HỌA ĐÊM

(tiếp)

"Cám ơn," Luce nói, thật sự cảm kích khi quay người đổi hướng. Roland có vẻ chân thành, cậu vẫy tay và lướt môi thổi vài nhịp kèn lúc cô rời đi. Có lẽ việc cô nơm nớp sợ cậu ta lúc trước là vì cô nghĩ cậu là bạn của Daniel. Nhưng với tất cả những gì cô biết bây giờ, Roland xem ra rất tốt. Cô thấy phấn khởi hơn khi đi dọc xuống dãy hành lang. Đầu tiên mẩu giấy nhắn của Arriane đầy cáu bẳn và chế nhạo cậu ta nhưng sau đó cô lại có một cuộc chạm trán hết sức tự nhiên với chính Roland Sparks; thêm vào đó, kỳ thực cô rất muốn vào thư viện tra cứu. Mọi thứ trở nên phơi phới.

Tới gần cuối hành lang, từ chỗ ký túc vòng xuống phía thư viện, Luce chỉ đi qua một cánh cửa he hé duy nhất. Cánh cửa không trang trí gì nhưng ai đó đã sơn lại nó thành một khối đen kịt. Khi tiến lại gần, Luce nghe thấy tiếng nhạc heavy metal đầy giận dữ phát ra từ bên trong. Cô thậm chí còn chẳng cần nhìn tấm bảng tên. Đích thị là phòng của Molly.

Luce bước nhanh chân hơn, bất chợt nghe thấy từng tiếng lộp cộp mà đôi bốt ống của cô gõ xuống lớp lót sàn. Cô không hề nhận ra mình nín thở cho đến khi chạm tới cánh cửa đầy vân gỗ của thư viện, cô mới dám thở hắt ra.

Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người khiến Luce đưa mắt nhìn một lượt thư viện. Cô vẫn luôn thích cái mùi ẩm mốc ngòn ngọt nhàn nhạt mà chỉ những không gian chứa đầy sách mới có. Cô thả lỏng người trong tiếng lật trang nhẹ nhàng không đều đặn. Thư viện Dover luôn là nơi thoát thân của cô, cảm giác nhẹ nhõm áp đảo của nơi này như dâng tặng cô một nơi trú ẩn như thế. Cô lấy làm khó tin nơi này lại thuộc về Kiếm và Thánh Giá. Nó gần như . . . nó thực sự . . . mời gọi.

Những bức tường làm bằng gỗ gụ dày với trần nhà cao vời vợi. Lò sưởi bằng gạch chiếm trọn một bức tưởng. Chiếc bàn gỗ dài được thắp sáng bởi một cây đèn xanh kiểu cổ và lối đi giữa các kệ sách trải dài đến ngút mắt. Tấm thảm Ba tư dày ngăn những âm thanh phát ra từ đôi bốt khi Luce thả bộ giữa hàng lối đi.

Có vài người đang ngồi học, Luce chẳng biết tên người nào trong số đó nhưng bề ngoài dữ dội của họ dường như tỷ lệ nghịch với dáng vẻ lúc họ ngồi chúi đầu vào đống sách. Luce đến gần chiếc bàn hướng dẫn chính, quây thành một vòng tròn lớn giữa căn phòng. Trên mặt bàn rải rác đủ loại giấy tờ với hàng chồng sách và có một mớ hỗn tạp những thứ bình dân lẫn học thuật, chúng khiến Luce nhớ lại nhà mình. Đống sách chất quá cao khiến Luce gần như không nhìn thấy người quản thư lấp ló sau chúng. Quản thư đang cần mẫn xử lý đống giấy tờ với một nguồn năng lượng mãnh liệt. Đầu cô quản thư bất ngờ ngẩng lên khi Luce tiến đến.

"Xin chào!" Cô quản thư mỉm cười—cười thật sự—với Luce. Tóc cô không phải màu xám mà là bạc với độ bóng ánh lên lấp lánh dù dưới thứ ánh sáng mờ nhạt của thư viện. Cô ấy có gương mặt vừa già lại vừa trẻ, làn da xanh sáng gần như rực lên, đôi mắt đen láy tinh anh và chiếc mũi nhọn, nhỏ xíu. Khi cất giọng hỏi Luce, cô nâng hai ống tay chiếc áo len casơmia màu trắng lên, để lộ ra những tràng hạt ngọc trai đeo ở cả hai bên cổ tay. "Tôi có thể giúp em tìm gì nào?" cô quản thư hỏi Luce bằng giọng thì thầm vui vẻ.

Luce tức thì thấy dễ chịu với người quản thư này và liếc xuống nhìn bảng tên đặt trên mặt bàn cô quản thư. Sophia Bliss. Luce ước mình có cuốn sách nào cần tìm. Cô quản thư này là nhân vật có thẩm quyền đầu tiên Luce gặp trong ngày hôm nay tự nguyện giúp cô tìm thứ cô muốn. Nhưng cô cứ đứng ngẩn ra ở đó . . . rồi mãi mới nhớ tới những điều Roland Sparks nói.

"Em mới đến đây," cô giải thích. "Tên em là Lucinda Price. Cô có thể chỉ cho em chái phía đông ở đâu không ạ?"

Quản thư trao cho Luce một nụ cười một-con-mọt-sách mà Luce luôn nhận được từ những quản thư trước đây. "Đi bên này," quản thư nói, chỉ về phía một hàng cửa sổ cao bên kia căn phòng. "Gọi tôi là cô Sophia và nếu lịch công tác của tôi đúng thì em sẽ học lớp nghiên cứu tôn giáo của tôi vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần. Chà, sẽ vui lắm đấy!" Cô Sophia nháy mắt. "Ngoài giờ trên lớp, nếu em cần bất cứ điều gì thì tôi luôn ở đây. Rất vui được biết em, Luce."

Luce mỉm cười cảm ơn, hẹn gặp lại cô Sophia vào giờ lên lớp ngày mai một cách hạnh phúc và quay gót đi tới dãy cửa sổ. Chỉ sau khi rời đi, cô mới ngẫm lại về cái cách người quản thư gọi mình bằng nickname, kỳ lạ và thật thân thiết.

Nằm lòng khu tự học rồi, cô bước qua những kệ sách cao, tao nhã đúng lúc có thứ gì đó tăm tối, rùng rợn lướt qua đầu cô. Cô ngước lên.

Không. Không phải ở đây. Làm ơn. Để lại nơi này cho tôi.

Khi những cái bóng đến rồi đi, Luce chưa từng biết đích xác nơi nào chúng biến mất—hay mất bao lâu chúng mới biến đi.

Cô không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có gì đó khang khác. Đúng là cô thấy khiếp sợ nhưng cô không cảm thấy lạnh. Ngược lại còn cảm thấy có chút hưng phấn. Phòng thư viện có ấm thật nhưng không phải cái cảm giác ấm áp đó. Và rồi, ánh mắt cô đụng trúng Daniel.

Cậu ta đang nhìn ra cửa sổ, quay lưng về phía cô, người ngả vào cái bục đề dòng chữ màu trắng KHU VỰC ĐẶC BIỆT. Hai bên tay áo của cậu xắn lên đến tận khuỷu và mái tóc màu hoàng kim sáng rực dưới ánh đèn. Hai vai cậu khom lại và lại lần nữa, bản năng như mách bảo Luce nhào vào vòng tay ấy. Cô lắc lắc đầu như muốn vẩy bay hết những liên tưởng đó rồi kiễng chân lên để nhìn rõ hơn. Đứng từ đấy, cô không dám chắc lắm nhưng có vẻ như cậu ấy đang vẽ gì đó.

Khi dõi theo từng cử động nhẹ nhàng của cậu lúc phác họa, trong Luce dấy lên thứ xúc cảm như thiêu đốt, giống như vừa nuốt thứ gì đó nóng ấm. Không biết làm sao, đảo lộn mọi thứ lý lẽ thế nhưng cô lại có một linh cảm mãnh liệt rằng, Daniel đang vẽ cô.

Cô không nên đi tới cậu ta. Sau cùng, cô thậm chí còn chẳng biết cậu ta, cũng chưa từng nói chuyện cho ra nói chuyện với cậu ta. Những lần được gọi là 'tiếp xúc' của họ cũng chỉ dừng lại ở ngón tay giữa và cái nhìn chế giễu. Nhưng lại vì một vài lý do chẳng rõ ràng, cô cảm thấy việc tìm hiểu xem có gì trong cuốn phác thảo kia là vô cùng quan trọng.

Đúng lúc đó, nó dội lại, vào đầu cô. Giấc mơ đêm hôm trước của cô. Một luồng sáng thình lình lóe lên mang lại cho cô ký ức đó. Trong giấc mơ, dường như vào lúc đêm rất khuya—không khí ẩm ướt và se lạnh, cô mặc thứ gì đó dài và thướt tha. Cô ngả người dựa vào cửa sổ che rèm trong một căn phòng xa lạ. Còn một người khác nữa cũng ở đó, một người đàn ông . . . hay một thiếu niên—cô không thể thấy mặt người đó. Anh ta đang phác họa một người giống hệt cô lên một tập giấy dày. Mái tóc cô. Chiếc cổ cô. Những đường nét giống cô đến từng chi tiết. Cô đứng ngay sau người ấy, vừa sợ hãi không dám để anh biết cô đang nhìn anh lại vừa hiếu kỳ không muốn quay đầu bỏ đi.

Luce giật mình chồm về phía trước khi cảm thấy có gì đó va mạnh vào phía sau vai rồi lướt qua đầu mình. Những cái bóng lại trỗi dậy. Nó đen đặc cuộn thành một tấm màn dày.

Tiếng trống ngực đập loạn ngày càng to, lùng bùng bên tai cô, lan ra lấn át tiềng xì xào của những cái bóng trong đêm, át cả tiếng bước chân của cô. Daniel dứt mắt khỏi tập vẽ, ngước mắt nhìn đúng vào nơi những cái bóng đang lượn lờ nhưng cậu lại không biểu hiện giống cô.

Tất nhiên rồi, cậu không thể thấy chúng được. Cậu điềm tĩnh tập trung nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cái nóng bên trong cô càng như thiêu đốt mãnh liệt hơn. Cô cảm thấy mình đến đủ gần để khiến cậu cảm nhận được sức nóng đang tỏa ra từ làn da cô.

Yên lặng hết sức có thể, Luce cố nhòm lén cuốn phác họa qua vai cậu. Chỉ trong một khoảnh khắc, tâm trí cô nhìn thấy đường cong tạo nên chiếc cổ trần của mình được phác bằng bút chì trên trang giấy. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng khi mắt cô dính vào tập giấy kia, cô thấy mình nuốt khan thật nặng nề.

Đó là một bức phong cảnh. Daniel đang vẽ khu nghĩa địa bên ngoài cửa sổ chỉ tiết đến hoàn hảo. Luce chưa bao giờ thấy điều gì khiến cô buồn bã thất vọng đến vậy.

Cô không hiểu tại sao. Thật điên rồ—thậm chí với chính bản thân cô—khi hy vọng trực giác kỳ dị của mình trở thành sự thật. Daniel chẳng có lý do gì để vẽ cô cả. Cô biết vậy. Giống như việc cô biết cậu ta chẳng có lý do gì để giơ ngón giữa lên với cô sáng nay cả. Nhưng cậu ta đã làm thế.

"Cậu làm cái gì ở đây thế?" cậu ta hỏi. Cậu gập cuốn phác họa lại và nghiêm mặt nhìn cô. Đôi môi đầy đặn của cậu mím lại thành một đường thẳng, cặp mắt xám đầy vẻ u ám. Cậu không có vẻ giận dữ, đúng ra là, trông cậu như kiệt sức vậy.

"Tôi đến tra vài cuốn sách thuộc Khu Đặc biệt," cô giải thích bằng giọng run run. Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh cô nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Khu Đặc biệt không phải khu lưu trữ sách—nó là một khu vực mở của thư viện trưng bày những hiện vật từ thời Nội Chiến. Cô và Daniel đang đứng trong cái bảo tàng bé tí tẹo đầy những bức tượng bán thân bằng đồng của những vị anh hùng chiến tranh, trong những hộp kính đầy những bản hiệp ước cũ kỹ và bản đồ các Bang ly khai. Đây là khu vực duy nhất của thư viện không có lấy một cuốn sách nào.

"Vậy thì chúc may mắn nhé," Daniel nói, lại mở cuốn phác họa ra, như thể thay cho lời chào tạm biệt.

Lưỡi Luce líu cả lại, xấu hổ không để đâu cho hết và thường những lúc thế này, cô chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng rồi, những cái bóng lại hiện ra, lởn vởn quanh đó và không rõ vì lý do gì, Luce không còn thấy sợ chúng khi ở cạnh Daniel. Điều này chẳng có nghĩa lý gì—như thể cậu ta có thể làm gì bảo vệ cô vậy.

Cô nghẹn ngào, đứng như chôn chân xuống đất. Cậu ngẩng lên nhìn cô rồi thở dài.

"Để tôi hỏi cậu một câu nhé, cậu có thích bị lén lút theo dõi không?"

Luce lại nghĩ về những cái bóng và những gì chúng đang làm với cô. Nên không do dự, cô lắc đầu quầy quậy.

"Được rồi, hai chúng ta là như thế đấy." Cậu ta hắng giọng, nhìn cô chằm chằm, đi thẳng vào vấn đề muốn nói, cô là khách không mời.

Có lẽ cô phải giải thích rằng cô hơi choáng và cần ngồi nghỉ một chút. Cô khó khăn mở lời, "Này, tôi có thể—"

Nhưng Daniel cầm cuốn phác họa lên và đứng dậy. "Tôi tới đây vì muốn được yên tĩnh," cậu ta nói, cắt ngang lời cô. "Nếu cậu không đi thì để tôi."

Cậu nhét cuốn phác họa vào balô. Khi quăng balô qua vai, vai cậu chạm vào cô. Cho dù chỉ là cái chạm rất khẽ và tính đến cả tầng tầng lớp lớp quần áo, Luce vẫn cảm thấy một cơn chấn động đến độ . . . bất động.

Trong vài giây, Daniel cũng đứng lặng đi như vậy. Họ ngoảnh đầu nhìn nhau và Luce mở miệng định nói gì. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, Daniel đã quay gót, hướng cánh cửa ra vào, bước đi thật nhanh. Luce dõi mắt nhìn những cái bóng luẩn khuất trên đầu cậu, cuộn xoáy thành vòng tròn rồi vút ra ngoài cửa sổ hòa vào màn đêm đen thẫm.

Cô rùng mình trong cái lạnh tỉnh người và phải mãi sau đó, đứng trong khu trưng bày đặc biệt, cô mới chạm vào vai nơi Daniel đụng phải, cảm nhận cái nóng nguội dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dqqwed