Chương 2 (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                   ĐỤNG ĐỘ NẢY LỬA

                                                                                                  (tiếp)

Cô sẽ không khóc trước mặt bất kỳ kẻ nào trong cái đám quái vật này. Cô cố nuốt mọi chuyện xuống, gượng đứng dậy và bước đi. Lao ngay đến cánh cửa gần nhất, tha thiết một làn khí lạnh dội lên khuôn mặt mình.

Nhưng trời quả nhiên phụ người hiền, cái ẩm ướt tháng Chín của phương Nam choàng lấy cô, bóp nghẹt khí quản cô ngay khi cô vừa đặt chân ra ngoài. Bầu trời không sắc màu, một mảng xám xịt ai oán vô vị chỉ chực đè chết người thế này sớm đã bị mặt trời bỏ rơi. Luce bước chậm lại nhưng tận khi tới khu để xe, cô mới dừng hẳn.

Cô nóng lòng được nhìn thấy chiếc xe cũ kỹ te tua của mình ở đó, được lún sâu trong cái ghế ngồi bọc vải sờn rách, nổ máy, mở nhạc và phóng ngay ra khỏi cái ổ quỷ này. Nhưng khi đứng trên con đường rải đá đen ngột ngạt đó, hiện thực trải ra trước mắt cô: Cô bị chôn sống ở đây và hai cánh cổng sắt cao ngồn ngộn kia đã tách cô khỏi thế giới bên ngoài ngôi trường Kiếm và Thánh Giá này. Hơn thế nữa, kể cả nếu cô có thoát khỏi nơi này thì rồi . . . cô sẽ đi đâu về đâu đây?

Cái cảm giác buồn nôn cuộn lên trong ruột gan đã nói lên hết những gì cô cần biết. Cô đã đến bước đường cùng rồi, mọi chuyện cứ vậy thật quá nghiệt ngã.

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, cũng biết đã tới lúc phải quay lại. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn những thứ dính trong tay lại nhắc cô nhớ ra trên người mình còn đầy dấu tích đám thịt hun khói của Molly. Khiếp quá! Trước mắt phải kiếm cái phòng vệ sinh nào gần nhất đã.

Quay vào bên trong, Luce bổ nhào vào phòng vệ sinh nữ khi cánh cửa đang đung đưa chuẩn bị mở. Gabbe hiện ra tại đó, với mái tóc vàng óng ả và dáng vẻ càng hoàn mỹ hơn khiến Luce trông như thể vừa đi lượm rác về, như một kẻ có quá khứ nát bấy.

"Ôi chao, xin lỗi, cô bạn thân mến," cô ta nói. Chất giọng mang đậm ngữ điệu miền Nam thật ngọt ngào nhưng gương mặt cô ta lại nhăn nhó nhìn Luce. "Ôi Chúa ơi, nhìn bạn khủng khiếp quá. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chuyện gì ấy à? Hỏi cứ như cả trường này chẳng biết gì không bằng. Cô nàng này định chơi trò giả ngu chắc, vậy là Luce nhớ lại toàn bộ khung cảnh nhục nhã lúc đó.

"Chờ đó năm phút đi," Luce đáp lại, giọng nghe cáu bẳn hơn dự tính. "Chắc mấy chuyện dở hơi quanh đây lan còn hơn cả bệnh truyền nhiễm đấy."

"Muốn mượn kem nền của mình không?" Gabbe hỏi, tay cầm một hộp mỹ phẩm màu lam nhạt. "Bạn còn chưa thấy bộ dạng ấy của bạn nhưng mà rồi—"

"Cám ơn nhưng không cần đâu." Luce cắt ngang lời cô ta, đẩy cửa đi vào trong phòng vệ sinh. Chẳng thèm nhìn lại mình trong gương mà mở luôn vòi nước. Cô táp nước lạnh lên mặt rồi cuối cùng để kệ cho nước chảy. Nước mắt trào ra, cô liên tục ấn bơm xà bông ra tay rồi cố dùng thứ dung dịch màu hồng rẻ tiền đó cọ thật sạch đám thịt hun khói. Nhưng mái tóc cô mới là vấn đề. Quần áo trông đã đỡ hơn nhiều, mùi cũng khá hơn. Giờ thì cô chẳng cần lo về chuyện tạo dựng một ấn tượng tốt lần đầu nữa rồi.

Cửa phòng vệ sinh nữ mở ra, Luce liền nép sát vào tường như một con thú bị bẫy. Khi kẻ lạ mặt đó bước vào, bộ dạng Luce trở nên cứng nhắc chờ đợi những gì tệ hại nhất.

Đứa con gái mới bước vào có dáng người mập lùn, nổi bật với tầng tầng lớp lớp quần áo dị thường. Khuôn mặt to bầu bĩnh bao quanh bởi mái tóc ngắn màu hạt dẻ, cặp kính hồng tím rung rinh theo từng nhịp khịt mũi của cô ta. Trông cô ta có vẻ khá khiêm nhường nhưng, bề ngoài cũng có thể đánh lừa lắm chứ. Hai tay cô ta giấu đằng sau lưng theo cái kiểu mà Luce, sau một ngày như thế này, đã không thể tin tưởng được nữa.

"Biết gì không, vào đây rồi đương nhiên phải chịu sát hạch," đứa con gái nói, âm điệu có vẻ nghiêm túc.

"Tôi biết." Ánh mắt đứa con gái xác nhận mối nghi ngờ trong lòng Luce, rằng, không thể tìm nổi chút bình yên ở cái nơi này đâu. Cô bắt đầu nhìn với vẻ nhún nhường. "Tôi chỉ—"

"Tớ đùa ấy mà." Đứa con gái bật cười to, đảo mắt và điệu bộ cũng thoải mái hơn. "Tớ khoắng được một ít dầu gội từ phòng thay đồ cho cậu," cô ta nói, chìa hai tay khoe ra hai chai nhựa đựng dầu gội và dầu xả xem ra hết sức vô tội. "Nào, lại đây," cô nhỏ nói, kéo lại phía họ một chiếc ghế xếp mòn vẹt. "Gội cho sạch đi đã. Ngồi xuống đây nào."

Quả thật trước nay Luce chưa từng nghe chính miệng mình lại bật ra thanh âm nửa thút thít nửa cười như thế. Như thể, sự nhẹ lòng lên tiếng. Cô gái này thực sự đối tốt với cô—không phải đối tốt như những học viên trường cải huấn với nhau mà là giữa người với người. Không vì một lý do cụ thể gì. Cơn bàng hoàng gần như vắt kiệt sức khiến Luce còn không gượng nổi dậy. "Cám ơn ư?" Hai từ đó hiện lên nhưng Luce vẫn giữ lại chút cảnh giác.

"Ôi, cậu còn cần thay quần áo nữa đấy," cô gái nói, nhìn xuống chiếc áo len đen của mình rồi cởi nó ra, để lộ một chiếc áo len đen y hệt bên trong.

Ngó thấy vẻ sửng sốt trên mặt Luce, cô nàng bảo, "Sao thế? Đây là hệ thống miễn dịch của tớ đấy. Tớ phải mặc thật nhiều lớp áo."

"Ồ, vậy không có cái này cậu vẫn ổn đấy chứ?" Luce bắt cơ mồm vận động dù rằng cô sắp bất cứ cái gì để giũ sạch cái đống thịt đang phủ trên người.

"Tất nhiên rồi," cô gái kia nói, phẩy tay. "Dưới cái áo này còn ba cái nữa cơ và còn hai cái nữa trong tủ đựng đồ. Cứ tự nhiên đi. Thật đáng đau lòng khi nhìn thấy một người chay tịnh phủ đầy thịt thế này. Tớ là người rất dễ thương cảm."

Luce tự hỏi không hiểu cô nàng lạ hoắc này sao lại biết đến chế độ ăn uống của mình nhưng hơn thế, cô cần biết một điều: "Này, sao cậu lại tốt thế?"

Cô gái kia cười váng lên, thở dài rồi lắc lắc đầu, "Không phải ai ở trường Kiếm và Thánh Giá này cũng là điếm hay quân chó má đâu."

"Gì?" Luce ngỡ ngàng.

"Kiếm và Thánh Giá . . . Điếm và Chó Má là biệt danh lái đi mà người trong thị trấn đặt cho cái trường này. Hẳn nhiên là ở đây chẳng có con chó nào. Tớ sẽ không tra tấn lỗ tai cậu bằng những biệt hiệu còn thô bỉ hơn dành cho nơi này nữa."

Luce bật cười.

"Những gì tớ muốn nói là không phải tất cả mọi người ở đây đều tệ thế đâu."

"Chỉ là phần đông thôi chứ gì?" Luce hỏi, cảm thấy ghét chính mình khi nghĩ tiêu cực như vậy. Nhưng sáng nay quả thật dài thê lương và cô cũng bị hành không ít, biết đâu cô bạn này sẽ không đánh giá cô chỉ bởi chút cộc cằn đó.

Đáp lại vẻ ngạc nhiên của Luce, cô nàng mỉm cười. "Chính xác. Và bọn họ khiến số còn lại như chúng ta phải chịu tiếng xấu." Cô nàng chìa tay ra. "Tớ là Pennyweather Van Syckle-Lockwood. Cứ gọi là Penn."

"Rõ rồi," Luce đáp lại, quá mệt để nhận ra rằng, nếu là trước đây, cô hẳn phải cố mà nín cười trước cái tên đó. Nghe như cô nàng cứ thế lôi thẳng cái tên đó từ trong cuốn tiểu thuyết của Dickens vậy. Lại một lần nữa, có điều gì đó đáng tin cậy nơi cô gái mang cái tên mà ai có cũng chẳng dám tự giới thiệu với cái đầu ngẩng cao như vậy. "Còn tớ là Lucinda Price."

"Và mọi người gọi cậu là Luce," Penn nói. "Cậu chuyển tới từ trường trung học Dover ở New Hampshire."

"Làm sao cậu lại biết?" Luce hỏi chầm chậm.

"Ăn may đoán ra đấy." Penn nhún vai. "Đùa tí thôi. Tớ đã đọc hồ sơ của cậu, chậc. Đó là một thú vui nho nhỏ."

Luce ngây ra dán mắt vào cô nàng. Có thể nào cô đã quá vội vàng khi quyết định tin tưởng cô gái này chăng. Làm thế nào Penn có thể rớ đến hồ sơ của cô được chứ?

Penn chỉnh vòi nước chảy. Khi nước đã âm ấm, cô nàng ra hiệu bảo Luce cúi đầu xuống bồn nước.

"Chuyện là," cô nàng giải thích, "tớ vốn không phải một đứa cần cải tạo." Cô nàng nâng cái đầu ướt của Luce lên. "Không điêu đâu." Rồi lại hạ đầu Luce xuống. "Tớ chỉ sống trong cái trường này chứ không bị tòa án đẩy đến. Có lẽ cậu không cho là thế nhưng một kẻ bình thường hợp pháp có cái lợi của nó. Thí dụ, tớ luôn là đứa duy nhất được thầy cô tin tưởng giao phó những việc mà họ không muốn làm. Và tớ được động đến rất nhiều thứ tuyệt mật."

"Nhưng nếu không nhất thiết phải ở đây thì việc gì cậu—"

"Khi bố cậu là người quản vườn ở đây, họ sẽ tử tế cho cậu tự do hơn trong trường. Vậy nên . . ." giọng Penn trầm dần xuống.

Bố của Penn là người quản vườn sao? Cứ nhìn cái nơi này, đầu óc Luce không thể tưởng tượng nổi họ còn có người làm vườn.

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì," Penn nói khi đang giúp Luce gội sạch chỗ mảng thịt cuối cùng bám trên tóc. "Rằng thì là sân vườn ở đây không thực sự được chăm chút cho lắm."

"Không," Luce nói dối. Cô tha thiết níu giữ thiện cảm của cô gái này và muốn bày tỏ nỗi lòng làm-bạn-tôi-đi hơn là ra vẻ quan tâm tới chuyện sân cỏ ở cái trường Kiếm và Thánh Giá có thường được cắt tỉa hay không. "Nó, ừm, đẹp mà."

"Bố đã mất hai năm trước rồi." Penn trầm mặc nói. "Họ có hơi quá tay khi giao cho lão hiệu trưởng già nua mốc meo Udell làm người giám hộ hợp pháp của tôi nhưng, ừm, kỳ thực họ chưa bao giờ kiếm bất cứ ai thế chỗ bố cả."

"Tớ rất tiếc," Luce nói, giọng nói hạ xuống mức líu ríu. Vậy là cũng có người biết cảm giác mất đi một người quan trọng là như thế nào.

"Không sao," Penn nói, bóp dầu xả vào lòng bàn tay mình. "Đây thực ra là một ngôi trường rất tốt. Tớ thích nơi này lắm."

Tức thì Luce ngẩng phắt đầu lên khiến nước bắn tung tóe ra đầy phòng. "Cậu chắc là cậu không điên đấy chứ?" cô giở giọng bỡn cợt.

"Lừa cậu thôi. Tớ ghét nơi này. Không thể ngửi nổi."

"Nhưng cậu vẫn không thể tự rời khỏi đây," Luce nghiêng đầu hỏi vẻ hiếu kỳ.

Penn cắn môi. "Tớ biết vậy không hay nhưng kể cả nếu không bị vướng vào lão Udell thì tớ cũng không thể đi. Bố tớ đang nằm đây." Cô nàng chỉ về phía khu nghĩa địa, không thể trông thấy được từ chỗ họ. "Ông là tất cả nhừng gì tớ có."

"Vậy thì những gì cậu có còn nhiều hơn một số người ở đây đấy," Luce buột miệng khi lan man nghĩ về Arriane. Tâm trí cô đảo lại cái cách Arriane nắm chặt tay mình ở sân trường sáng nay, vẻ háo hức trong mắt cô nàng lúc bắt Luce hứa sẽ đến phòng cô nàng tối nay.

"Cô ấy không sao đâu," Penn lên tiếng. "Hôm nay sẽ chẳng phải thứ Hai nếu như Arriane không bị áp giải đến bệnh xá sau khi lên cơn."

"Nhưng đó không phải lên cơn," Luce cãi lại. "Đó là tại chiếc vòng tay. Tớ đã thấy. Nó giật Arriane."

"Ở cái trường này thì 'lên cơn' được hiểu theo nghĩa rộng lắm. Kẻ thù mới của cậu là Molly đúng không? Cô ta từng có không ít vụ lên cơn huyền thoại đâu. Nhà trường vẫn luôn miệng bảo sẽ phải đổi phương cách cải tạo cô ta. Hy vọng cậu được ít nhất một lần vinh hạnh chứng kiến trận lên cơn điên đú của cô ta trước khi nhà trường ra tay."

Penn quả thật biết rất nhiều. Điều này khiến đầu óc Luce nghĩ ngay tới việc hỏi cô nàng về chuyện của Daniel nhưng cái cảm giác quan tâm rất đỗi mãnh liệt mà đầy phức tạp của cô tới cậu ta mới là điều căn bản cần-phải-biết trước hết. Ít nhất cho tới khi cô tự tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Cô cảm thấy tay Penn đang vắt tóc cho mình.

"Cuối cùng cũng xong," Penn nói. "Cậu thoát khỏi đống thịt rồi đấy."

Luce nhìn vào gương và luồn tay vào tóc. Penn nói đúng. Ngoài cảm giác sợ hãi và đau đớn từ chân phải ra thì chẳng còn dấu vết gì từ vụ va chạm với Molly ở nhà ăn nữa.

"Thật mừng vì tóc cậu ngắn," Penn nói. "Nếu nó mà dài như bức ảnh trong hồ sơ của cậu thì chưa biết lúc nào mới xử lý xong nổi."

Luce trố ra nhìn Penn. "Liệu tớ có phải đề cao cảnh giác với cậu không đây?"

Penn vòng vào cánh tay Luce và lôi cô ra ngoài. "Cứ giữ lấy thiện cảm của tớ thế là chẳng ai làm sao hết."

Luce bắn một cái nhìn lo âu về phía Penn nhưng mặt Penn lại chẳng hề lộ ra chút phản ứng gì. "Cậu đang đùa phải không?" Luce hỏi.

Penn cười cười rồi thình lình cao giọng. "Thôi nào, chúng ta phải vào lớp rồi. Chẳng phải được học chung lớp buổi chiều với tớ là điều đáng mừng sao?"

Luce bật cười. "Khi nào cậu mới thôi cái trò biết mọi thứ về tớ đi thế?"

"Chỉ không tiên đoán được tương lai thôi," Penn đáp, kéo mạnh cô xuống sảnh hướng quay về khu lớp học xám xịt màu xỉ. "Cậu sẽ thấy thích ngay thôi, tớ hứa đấy. Tớ là một người bạn quyền năng rất đáng có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dqqwed