|2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng lưng Diệp Du Đông lẫn trong phi hành đoàn, Biên Bá Hiền bỗng cảm thấy thực nặng nề, rất lâu về trước cậu còn cho rằng đứng từ xa nhìn người mình yêu là một loại tư vị hạnh phúc. Nhưng giờ có lẽ tư tưởng đó sớm đã bị vứt đi rồi, không phải vì nó sai mà là Biên Bá Hiền sai, cậu sai khi nhận định tình cảm của bản thân.

Bá Hiền cũng từng nghĩ, yêu đương là cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của đối phương, sau đó dùng tấm lòng chân thành của mình mà đối xử tốt với người ấy giống như người ấy đã làm với mình, thế nhưng rồi cậu hiểu ra cái đó chưa chắc đã là tình yêu, vậy tình yêu là gì ư?
Tôi không biết, tiếp viên Biên lại càng không.

Nhưng có một điều mà Biên Bá Hiền rất chắc chắn, cậu chắc chắn rằng Diệp Du Đông, y đã đem cậu đặt sâu trong lòng mặc dù y đã có vợ. Phải, Du Đông có vợ, y và cậu, là mối quan hệ bất chính.

"Cơ trưởng Diệp, nhanh nhanh đi, cần phải kiểm tra máy bay nữa a."

Diệp Du Đông khoát tay ý bảo đồng nghiệp đi trước, sau đó y chậm lại chờ đi chung với Bá Hiền.

"Nhìn em rất mệt mỏi."

"Ân? Có sao? Về nhà nghỉ là được rồi, dù gì xong chuyến này em cũng được nghỉ hai ngày."

Diệp Du Đông muốn đưa tay lên xoa đầu cậu nhưng Bá Hiền ý tứ nghiêng người tránh đi, cánh tay lơ lửng trên không của Diệp Du Đông cũng ngại ngùng mà thu lại.

Nhìn bảo bối tâm can tiều tuỵ như vậy, hắn thực đau lòng, nhưng hắn không thể công khai chăm sóc, yêu thương cậu. Trước mặt mọi người chỉ là quan hệ cơ trưởng và tiếp viên, hoặc bất đắc dĩ là cấp trên và cấp dưới vì Diệp Du Đông có cổ phần trong C-Fire airlines. Du Đông hắn, không có Biên pháp.

Điện thoại Bá Hiền chợt vang lên, cậu vẫn nét mặt uể oải ấy mà lôi điện thoại ra ngoài nhưng khi nhìn đến dãy số hiển thị trên màn hình, tâm tình bỗng tốt hơn rât nhiều.

Là Nam tinh anh tốt bụng đang gọi đến.

"Ân."

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy sức sống.

"Cậu không quên hẹn đấy chứ."

"Dĩ nhiên rồi." Bá Hiền cười cười. "Tôi đang trên đường bay về Bắc Kinh a."

"Ồ hoá ra thứ bảy cậu không được nghỉ sao." Giọng bỗng có chút ngập ngừng. "Sợ rằng sẽ mệt đó, trở về nên hảo hảo nghỉ ngơi trước đi."

Bá Hiền xua tay. "Không có mệt, tôi làm nghề này đã hơn ba năm còn sợ không quen sao, áo của anh tôi đã giặctủi hết rồi, không được trễ hẹn đó."

Hai người lại luyên thuyên một hồi, Bá Hiền cảm thấy nói chuyện với Phác Xán Liệt thú vị chết đi được. Lúc sắp gác máy, âm thanh trầm khàn kia đột nhiên đi sâu vào đại não cậu, hắn nói.

"Thật sự rất nhớ cậu, muốn mau chóng gặp lại a."

Nghe như câu nói đùa bâng quơ, nhưng Biên Bá Hiền lại đem nó khắc sâu trong lòng, miệng lại khẽ nâng lên, một cảm giác không tên bất giác nảy nở từ tận đáy lòng, bất chấp Diệp Du Đông một bên đứng nhìn cậu thực kì quái.

"Ân, tôi cũng thực nhớ anh."

*

"Cơ trưởng Du, bà xã đại nhân đến nha, chậc, tình cảm thật khiến lũ độc thân chúng tôi một phen ghen tị."

Nghe cấp dưới luyên thuyên, Diệp Du Đông khẽ chau mày.

Cẩm Tú đến làm gì?

Lại khẽ liếc mắt sang Biên Bá Hiền, sắc mặt cậu vẫn vậy, trầm ổn không có gì khác lạ. Bao nhiêu năm rồi, Diệp Du Đông thở dài, hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ghen tuông của Bá Hiền.

Nhưng Biên Bá Hiền có tư cách ghen sao, cậu chính là khiến cho một người đã có vợ mê muội mình, điều này có gì đáng tự hào? Hơn nữa, Biên Bá Hiền không biết yêu, dĩ nhiên sẽ không biết ghen nốt.

Cậu không yêu? Vậy quan hệ với Diệp Du Đông là gì? Chính là mối quan hệ giữa một sinh viên trường làng vừa tốt nghiệp gặp vạn điều khó khăn trong cuộc sống, tình cờ quen biết một vị cơ trưởng vừa vặn nâng đỡ mình vào C-Frie Airlines, giúp mình tìm nhà trọ, ra mặt khi mình bị khách bay ức hiếp. Là loại quan hệ vô cùng cảm kích, cảm kích đến mức khi người ấy ôm mình vào lòng cũng không có Biên pháp đẩy ra.

Loại quan hệ khó xử như vậy, Bá Hiền vốn nên tránh xa Lương Cẩm Tú kia một chút nhưng buồn cười thay, họ Lương kia dường như rất thích Bá Hiền, luôn tìm cậu trò chuyện, còn gửi gắm Diệp Du Đông nhờ cậu chăm sóc. Hôm nay cũng vậy, Lương Cẩm Tú đến tìm Diệp Du Đông sau đó tranh thủ lại muốn cùng Biên Bá Hiền hàn huyên vài câu nhưng cậu sớm đã vội vàng rời sân bay từ lâu.

Tại vì sao a? Tại vì muốn trốn tránh cặp vợ chồng kia. Tại vì hôm nay Bá Hiền có hẹn.

*

Bá Hiền đến nhà hàng sớm hơn mười phút, tâm trạng nhộn nhạo không yên. Cậu thắc mắc không hiểu tâm trạng này từ đâu mà có, bất quá chỉ là đi trả áo thôi mà.

Nghĩ người kia một lát nữa mới đến, Bá Hiền đứng dậy đi vệ sinh, vừa xoay người thì bắt gặp bàn ăn hai người của Diệp Du Đông và vợ hắn.

Đúng lúc đụng phải tầm mắt của Lương Cẩm Tú, thật xui xẻo mà!

"Bá Hiền, còn tưởng em đi đâu, hóa ra là đi dùng cơm, thế nào, hẹn bạn gái hả?"

Nghe hai từ 'bạn gái' sắc mặt Diệp Du Đông bỗng méo mó kì lạ, Bá Hiền cũng chỉ cười phất tay.

"Chị Cẩm Tú đừng trêu em, chỉ là hẹn một người bạn thôi."

"Có thể cùng ngồi ăn với vợ chồng chị không? Đông người thêm vui mà."

Cậu khéo léo từ chối, thật không hiểu Lương Cẩm Tú vì sao lại thích thân thiết với mình đến vậy.

"Để dịp khác đi ạ."

Lương Cẩm Tú cũng không làm khó cậu, cười cười nói mình đi vào nhà vệ sinh, Bá Hiền vốn cũng định đi nhưng bị Diệp Du Đông ra dấu bảo cậu ở lại có việc nên đành thôi.

"Tại sao khi nãy rời đi mà không nói gì với anh?"

"Em chỉ muốn đi ăn với bạn cũng không được?"

"Anh không có ý đó." Diệp Du Đông thở dài. "Nhìn em lạ lắm, Bá Hiền em...."

Biên Bá Hiền cũng biết mình hiện tại có bao nhiêu điểm kỳ lạ, bất quá, cậu không muốn nhiều lời với Diệp Du Đông, đoạn đường này thật sự mệt mỏi quá rồi.

A đột nhiên có cảm giác bản thân mình thật tệ, như một kẻ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván.

Diệp Du Đông tiến lên nắm lấy tay cậu.

"Em có thể nói cho anh biết em có tâm sự gì không?"

"Giữ khoảng cách một chút, chị Cẩm Tú còn đang ở đây." Bá Hiền gạt tay Diệp Du Đông ra nhưng hắn kiên quyết không buông.

"Anh mau buông, mau.."

Diệp Du Đông nghiến răng.

"Bá Hiền nói cho anh biết."

Hai người mải giăng co không để ý đến bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người.

"Thật ngại quá, vị tiên sinh này, cảm phiền ngài bỏ tay bạn tôi ra."

Là thanh âm trầm khàn ấy, một lần nữa giải vây cho Biên Bá Hiền.

Thật nhiều năm về sau Biên Bá Hiền nói với hắn rằng.

"Anh lúc đó thật sự đẹp trai muốn chết, Xán Liệt a."

i

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net