Q3 - C17 - Tưởng tiên sinh xin ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nếu thực sự có xảy ra tình huống gì không tốt...... Anh cũng sẽ giúp em."

Trong mắt cô chợt nổi lên sự đề phòng. Hứa Tình Thâm ăn mặc mỏng manh, bây giờ lại là buổi tối, người thì gầy yếu như vậy, đứng trong gió lạnh có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi mất.

Tưởng Viễn Chu cau mày lại, trong mắt rõ ràng là không vui, "Tại sao luôn không chịu mặc thêm quần áo?"

"Ở trong bệnh viện có điều hoà......" Cô liền trả lời lại anh theo bản năng.

Khoé miệng của Tưởng Viễn Chu lơ đãng cong lên, "Vào đi, trong đó ấm áp."

"Vâng." Hứa Tình Thâm nhét hai tay vào trong túi. Đi được hai bước, cô chợt quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông khẽ nhướng mày lên, "Sao vậy?"

Cô lắc đầu, sau đó bước nhanh vào trong bệnh viện.

Nếu đổi lại là người khác, Hứa Tình Thâm chắc chắn sẽ không chút do dự mà nói tiếng cám ơn. Thế nhưng khi đối mặt với Tưởng Viễn Chu, câu nói kia lại bị nghẹn ở trong cổ họng mãi không phát ra được.

Cô nhanh chóng đi thẳng vào bên trong. Đến trước phòng bệnh của Đinh Nguyệt, Hứa Tình Thâm lại không hề gõ cửa đi vào.

Không bao lâu sau, bác sĩ bước ra ngoài, còn có mẹ của Đinh Nguyệt đi theo nữa.

     Hứa Tình Thâm bước tới. Đối phương nhìn thấy cô liền cười nói, "Bác sĩ Hứa, đừng lo lắng, màng trinh vẫn còn nguyên."

     Đây chính là lời nói có trọng lượng nhất. Mẹ của Đinh Nguyệt thở hắt ra một hơi thật dài, đưa tay vỗ vỗ ngực, "Thật may quá, thật may quá."

     Vẻ mặt của Hứa Tình Thâm cũng thả lỏng xuống, "Cám ơn nha."

     "Cô bé này bị thương rất nặng, xem ra còn phải ở lại bệnh viện một khoảng thời gian khá dài đấy. Tuy nhiên bệnh viện cũng đã nhận được thông báo rồi. Mặc dù thẻ bảo hiểm y tế của cô bé không thể chi trả được, nhưng chúng tôi vẫn sẽ chỉ tính theo giá của bảo hiểm thôi." Bác sĩ quay sang nói với mẹ của Đinh Nguyệt, "Chẳng phải hôm nay mọi người đi nộp tiền sao? Sau này bệnh viện sẽ chịu một nửa chi phí. Còn mấy vạn tệ thì cứ để đó đi, coi như ứng trước tiền viện phí, khi nào xuất viện thì sẽ tính toán hoàn trả lại."

     "Thật vậy sao?" Trên khuôn mặt của mẹ Đinh Nguyệt cuối cùng cũng đã có chút ý cười, "Thật sự rất cám ơn, mọi người đã cứu mạng của con gái tôi rồi mà lại còn ưu đãi cho chúng tôi như thế nữa......"

     Bác sĩ rời đi. Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, "Thím, thím cứ lo chăm sóc tốt Nguyệt Nguyệt đi. Bây giờ tâm tình của em ấy vẫn còn chưa hồi phục ổn định. Cháu cũng không vào nữa đâu, ngày mai cháu lại tới."

     "Tình Thâm, làm phiền cháu rồi."

     "Thím đừng ngại mà."

     Lúc Hứa Tình Thâm bước ra khỏi Tinh Cảng, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang đậu ở trước cổng. Cô vừa định giả vờ như không nhìn thấy thì tài xế đã ấn vang kèn rồi.

     Lão Bạch hạ kính cửa sổ xuống, "Hứa tiểu thư."

     Hứa Tình Thâm vẫn đứng yên ở tại chỗ, "Uhm."

     Cô phản ứng như vậy, lão Bạch lại rất khó để tiếp lời. Anh ta ho nhẹ một tiếng, "Lên xe đi, chúng tôi đưa cô về."

     "Không cần đâu, tôi gọi taxi là được rồi."

     Lời này truyền vào trong xe, Tưởng Viễn Chu liền hạ kính cửa sổ xuống, "Đã khuya lắm rồi, chẳng lẽ em cũng muốn gặp phải chuyện tương tự như em gái của mình sao?"

     Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng cũng thực sự nổi lên sợ hãi. Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn còn đang do dự liền nói, "Đưa em về đến cổng chính của Bảo Lệ Cư Thượng thôi, không chạy xe vào nữa đâu."

     Cô nghe vào trong tai, sau đó bước tới.

     Sau khi ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu hỏi, "Ăn tối chưa?"

     "Không đói, trong nhà có người giúp việc, đã làm xong hết rồi."

   Tưởng Viễn Chu nghe vậy, cũng giữ lời. Sau khi đưa Hứa Tình Thâm chạy thẳng đến Bảo Lệ Cư Thượng, anh liền để cho cô xuống xe.

     Về đến nhà, bảo mẫu đang chơi đùa với Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm bước vào, lại không trông thấy bóng dáng của Phó Kinh Sanh đâu cả. "Phó tiên sinh đi ra ngoài rồi à?"

     "Không có, ngài ấy đang ở trên lầu."

     Hứa Tình Thâm bước vào nhà bếp rửa tay sạch sẽ trước, "Để tôi đi lên gọi anh ấy, chuẩn bị ăn cơm thôi."

     "Vâng."

     Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ của Phó Kinh Sanh. Cửa đang mở nhưng bên trong lại không có người. Cô lại bước tới trước cửa phòng làm việc, gõ nhẹ hai tiếng.

     "Ai đó?"

     "Là em, ăn tối thôi."

     "Được." Giọng nói của người đàn ông từ bên trong truyền ra.

     Bàn tay của Hứa Tình Thâm đặt trên then cửa, lại phát hiện ra rằng nó đã bị khóa trái rồi. Không bao lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Phó Kinh Sanh mở cửa bước ra. Hứa Tình Thâm cười khẽ, "Làm gì vậy, trông thật bí hiểm."

     "Anh chỉ không muốn bị phân tâm trong lúc làm việc mà thôi." Phó Kinh Sanh tiện tay đóng cửa lại.

     Bước xuống dưới lầu, Phó Kinh Sanh thậm chí còn không thèm hỏi Hứa Tình Thâm một câu tại sao lại về trễ như thế. Ngược lại không phải là anh không quan tâm, nhưng bởi vì đã ngồi trong phòng làm việc suốt cả một ngày trời nên anh đã quên mất khái niệm thời gian rồi.

     Ăn tối xong, Lâm Lâm liền ầm ĩ đòi chơi với Phó Kinh Sanh. Người đàn ông chiều bé một lát, chờ đến khi Hứa Tình Thâm dọn dẹp xong xuôi thì anh lại đi lên lầu.

     Hôm sau, Hứa Tình Thâm lại đến bệnh viện thăm Đinh Nguyệt. Ban ngày cô còn phải đi làm nên chỉ có thể ghé qua vào lúc chiều tối.

     Cảnh sát đã tới, nhưng vẫn không hỏi ra được một câu nào cả. Cô bé bị thương rất nghiêm trọng nên bọn họ đành phải chờ đến khi sức khoẻ của em hồi phục lại thì mới nói tiếp.

     Lúc bước ra khỏi bệnh viện, bụng của Hứa Tình Thâm đã kêu réo inh ỏi. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy lão Bạch đang ngồi ở trong xe, vẫy vẫy tay với cô.

     Lần này thì tốt rồi, trong nhà có người ở Tinh Cảng, thật đúng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy mà.

Tưởng Viễn Chu mở cửa ra, "Tới đây."

Hứa Tình Thâm lắc đầu, "Không cần phải đưa tôi về nữa đâu, tôi tự gọi xe được rồi."

"Đi ăn tối."

"Tôi không ăn."

Người đàn ông dứt khoát bước xuống xe, "Hứa Tình Thâm, anh tốt xấu gì cũng đã giúp em không ít việc rồi, đến tận bây giờ vẫn còn chưa nghe thấy em nói một câu cám ơn thì cũng bỏ đi, chẳng lẽ người như em còn có thể không hiểu được phép tắc cư xử hay sao? Có phải nên mời anh ăn một bữa cơm không?"

"Tưởng tiên sinh, anh đang xin cơm với tôi đấy à?"

"Anh vẫn luôn đợi em chủ động mời anh, nhưng em thì lại keo kiệt như vậy."

Hứa Tình Thâm cau mày lại, "Thôi được rồi, mời anh ăn một bữa cơm, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn một chút, đỡ phải cảm thấy mắc nợ anh cái gì đó."

Hai người ngồi vào trong xe. Hứa Tình Thâm đặt túi xách xuống, "Ăn cái gì?"

"Mãn Giang Yến."

Tài xế nghe vậy, liền chạy thẳng về phía nơi đó. Dù sao thì Hứa Tình Thâm cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Sau khi chạy tới Mãn Giang Yến, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước xuống. Thì ra nó nằm ở ven hồ. Liếc mắt nhìn quanh, hành lang thuỷ tinh nối dài ra thật xa, bên trong đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, mỗi căn phòng đều được xây dựng bằng kính, bên trong gần như không có ai cả. Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm bước vào, "Nơi này làm thức ăn khuya đặc biệt rất ngon, vì vậy giờ này có khá ít khách khứa."

Hứa Tình Thâm ' à ' lên một tiếng rồi cùng Tưởng Viễn Chu chọn chỗ để ngồi xuống.

Trên một cái bàn ở cách đó không xa, có năm sáu cậu nhóc trẻ tuổi đang ngồi vây quanh. Vỏ chai rượu bày đầy trên mặt bàn, xem ra đã uống không ít rồi.

Hứa Tình Thâm bảo Tưởng Viễn Chu gọi món. Người đàn ông cũng không chút ngại ngùng, cầm thực đơn lên cẩn thận nghiên cứu.

"Tao nói cho chúng mày nghe. Tao đây không sợ trời không sợ đất, có chuyện gì mà không dám làm chứ? Người mà tao còn dám giết, sau này sẽ không có kẻ nào dám chọc vào tao nữa. Nếu không...... Tao, tao thấy một thì giết một."

Hứa Tình Thâm cau mày lại. Mấy thằng nhóc thối tha này, vừa nhìn một cái liền biết ngay là được người nhà chiều hư, mạnh mồm khoác lác như vậy cũng không sợ có ngày rước hoạ vào thân.

"Được rồi được rồi," Người bạn ngồi bên cạnh đè lại bả vai của cậu ta, "Đây là nơi công cộng đó."

"Nơi công cộng thì sao?" Cậu trai trẻ tuổi kia hất tay của đối phương ra, "Cái con Tô Sướng đó, giả vờ giả vịt cái gì chứ? Tao đây theo đuổi nó, là vì để mắt đến nó, vậy mà nó còn bày đặt ra vẻ này nọ với tao, đến cuối cùng còn không phải bị tao trừng trị rồi sao? Nó quỳ xuống trước mặt tao cầu xin tha thứ cũng vô ích. Ha ha ha ha, tao đã lấy một cái bao nylon chụp vào đầu của nó, không ngờ rằng cứ như thế liền lăn ra chết......"

Hứa Tình Thâm đang cầm ly trà lên uống, vừa nghe thấy thế, tay liền đột nhiên run rẩy. Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu cũng nâng lên.

Người ngồi bên cạnh liền giơ tay ra muốn bịt miệng của tên kia lại, "Mày uống say quá rồi đó, nói bậy bạ cái gì vậy?"

"Tránh ra, mày mới con mẹ nó nói bậy ấy!" Tên kia đang nói hăng say, dứt khoát đẩy người ở bên cạnh ra, "Còn cả cái con bé nữ sinh đi cùng Tô Sướng nữa chứ, chắc cũng ở trung học Hoa Phú luôn nhỉ? Cười chết tao, lúc ấy cũng bị dọa đến mức tè ra quần, bị tao đánh cho một trận. Thật đáng tiếc nha, cuối cùng vẫn còn chưa kịp cho nó một cái bao nylon."

Cái ly trong tay Hứa Tình Thâm chợt ' cạch ' một tiếng rơi xuống mặt bàn, hơn nửa phần nước trà đã bị đổ ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu nắm chặt lấy bàn tay của cô, lại phát hiện ra rằng cái tay ấy đã sớm lạnh như băng rồi.

Đôi môi của Hứa Tình Thâm hơi run rẩy, nhìn về phía anh rồi nói, "Đinh Nguyệt chính là học sinh của trường trung học Hoa Phú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net