Q3 - C17 - Tưởng tiên sinh xin ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy, "Anh làm gì đó?"

"Nhìn thử xem em có ngủ thật hay không."

"Tôi chỉ chợp mắt một chút thôi."

Tưởng Viễn Chu đưa ly trà sữa trong tay cho cô một cách hết sức tự nhiên, "Uống đi cho nóng."

Hứa Tình Thâm bưng trong tay, đầu ngón tay dần dần trở nên ấm áp. Cô uống hai ngụm, sự lạnh lẽo trong cơ thể liền bị xua tan đi hết sạch, thoải mái hơn rất nhiều.

Rất nhanh, lão Bạch cũng đã quay trở lại, hai tay nhét vào trong túi quần. Ngồi vào chỗ phụ lái, anh ta đóng sầm cửa lại, sau đó lôi từ trong túi ra một món đồ.

Hứa Tình Thâm đang ăn trân châu, hút từng ngụm một, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão Bạch, nhưng lại không hề giơ tay ra nhận lấy.

Lão Bạch đem đồ ném vào bên cạnh ghế ngồi của cô, "Hứa tiểu thư, đây là thứ ngài cần."

"Lão Bạch, nhân viên thu ngân có nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ không?"

"Không có."

Hứa Tình Thâm cười khẽ, "Đúng vậy, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, đàn ông đi mua những thứ này cũng rất bình thường mà."

Khuôn mặt ửng hồng của lão Bạch vẫn còn chưa tan hết. Anh ta biết rõ là Hứa Tình Thâm cố ý. Lão Bạch ngồi một lát rồi đột nhiên quay đầu lại nói, "Tưởng tiên sinh, tìm một chỗ cho Hứa tiểu thư sửa soạn lại nhé, để vậy mà về cũng quá khó coi đi?"

Hứa Tình Thâm đang nhai đầy một miệng trân châu, liếc nhìn về phía anh ta. Tưởng Viễn Chu gật đầu, "Đi khách sạn."

Cô vội vàng nuốt xuống, "tôi không đi, tôi muốn về nhà."

"Hứa tiểu thư, tôi cũng không ngại đi mua quần áo cho cô thêm lần nữa đâu."

"Về tới nhà rồi thì sẽ không còn gì khó coi nữa."

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu thì lại có chút khó coi, "Em không sợ bị anh ta nhìn thấy à?"

"Bị ai cơ?"

"Biết rõ còn cố hỏi."

"Vậy thì sao?" Hứa Tình Thâm giả vờ bày ra vẻ mặt khó hiểu, "Giữa vợ chồng với nhau không có gì là không thể nhìn được."

Tưởng Viễn Chu cau mày lại, tầm mắt đột nhiên rơi về phía Hứa Tình Thâm. Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh, "Nếu anh muốn đưa tôi về nhà, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm kích, nhưng những chuyện còn lại thì quên đi."

Hứa Tình Thâm quay về phía tài xế đọc một địa chỉ.

Tưởng Viễn Chu thấy sắc mặt của cô trắng bệch, nhất định là trong người không thoải mái. Anh bảo tài xế lái xe cẩn thận, sau đó dựa người vào lưng ghế.

Đến nơi ở của Hứa Tình Thâm, chiếc xe chậm rãi chạy tới phía trước. Ngoài cổng có bảo vệ. Hứa Tình Thâm nói, "Dừng xe ở đây đi."

"Bên ngoài trời đang mưa, em muốn đi bộ vào à?"

"Không sao, mưa cũng không to lắm."

Bọn họ không có thẻ ra vào, bảo vệ bước tới. Hứa Tình Thâm đang định mở cửa ra thì liền bị Tưởng Viễn Chu giữ chặt lại. Lão Bạch hạ kính cửa sổ xuống. Bảo vệ biết mặt Hứa Tình Thâm, thấy cô đang ngồi ở ghế sau liền mở cổng cho đi qua.

Chiếc xe tiếp tục chạy vào trong. Hứa Tình Thâm cởi áo khoác ở trên vai xuống.

"Cứ mặc đi."

"Không cần đâu," Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra bên ngoài, "Lát nữa đừng chạy tới trước cửa nhà tôi đấy."

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong nháy mắt lồng ngực liền tựa như bị nhét đầy thứ gì đó, "Em sợ anh ta à?"

"Không phải vậy, chỉ là không muốn anh ấy cảm thấy khó chịu trong lòng mà thôi." Hứa Tình Thâm quay sang người đàn ông mỉm cười nói, "Anh hẳn cũng hiểu rõ mà. Lòng dạ của Phó Kinh Sanh rất hẹp hòi. Tuy nhiên, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nhỏ mọn như thế thôi."

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu rất căng thẳng, tựa như một sợi dây cung đang bị kéo căng ra đến cực hạn. Chiếc xe vẫn còn đang tiếp tục chạy về phía trước. Hứa Tình Thâm gõ gõ vào kính cửa sổ, "Dừng lại đi."

Tưởng Viễn Chu không lên tiếng, tài xế cũng chỉ có thể lái xe chạy tiếp. Đến trước cửa nhà Phó Kinh Sanh, lão Bạch nói, "Dừng xe."

Hứa Tình Thâm đưa áo khoác cho Tưởng Viễn Chu, "Trả cho anh."

"Mặc lại đi."

"Anh muốn gây mâu thuẫn cho gia đình tôi sao?"

Hứa Tình Thâm với lấy túi xách của mình, đeo chéo lên vai rồi điều chỉnh lại cho chiếc túi vừa khéo che được đằng sau, tiếp theo liền dứt khoát đẩy cửa xe ra bước xuống.

Mới vừa đi tới trước hàng rào màu trắng, cô liền trông thấy Phó Kinh Sanh che ô bước ra, một tay ẵm con gái. Hứa Tình Thâm mở cổng ra đi vào. Phó Kinh Sanh liền cầm ô nghiêng về phía cô.

"Mẹ ——" Lâm Lâm ngoan ngoãn nhào về phía cô.

Hứa Tình Thâm giơ tay ra đón lấy bé, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Tầm mắt của Phó Kinh Sanh lướt qua đầu của Hứa Tình Thâm, nhìn về phía chiếc xe đang đậu trước cổng.

"Trong xe là ai vậy?"

Hứa Tình Thâm nhìn anh nói, "Tưởng Viễn Chu. Em đi ra ngoài với Mẫn tổng. Anh ta cứ kiên quyết đòi đưa em về."

Phó Kinh Sanh vươn tay ra khoác lên bả vai của Hứa Tình Thâm, sau đó ôm cô đi vào trong nhà, "Sau này đừng để cho anh ta đưa về nữa, anh sẽ ghen đấy."

"Ghen với ai? Em sao?"

"Chẳng lẽ anh còn có thể thích Tưởng Viễn Chu được sao?"

Khoé miệng của Hứa Tình Thâm nở ra một nụ cười, "Không chắc được đâu nha, Tưởng tiên sinh cũng có ngoại hình được lắm đấy."

Phó Kinh Sanh vỗ vỗ lên đầu vai của cô, "Cũng đã nói với em rồi cơ mà, anh thích phụ nữ......"

Hai người anh một câu em một câu, rất nhanh liền đi vào trong biệt thự. Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm ra ngoài. Lão Bạch quay sang nháy mắt với tài xế, tài xế liền vội vàng khởi động xe.

Bệnh viện Tinh Cảng.

Màn đêm đã sớm buông xuống khi kim đồng hồ còn chưa chỉ đến 6 giờ. Lúc này, trên tháp đồng hồ lớn cách Tinh Cảng không xa, thời gian đã điểm qua mười giờ tối.

Trong bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, nhưng ở ngoài cổng thì chỉ thỉnh thoảng mới có vài người đi ngang qua mà thôi. Đèn đường mờ tối, dường như cũng đang mơ màng buồn ngủ.

Trên đường, một chiếc Jinbei (một hãng chuyên sản xuất ô tô 7 chỗ của TQ) đang lao nhanh vào trong bóng đêm,  thoắt ẩn thoắt hiện nhìn không rõ. Tài xế đột ngột đạp phanh một cái, cửa xe màu đen lập tức được kéo ra, một bóng đen bị đẩy ra bên ngoài.

Một tiếng ' phịch' nặng nề truyền tới. Người trong xe nhanh chóng kéo cửa lại, "Lái xe!"

Tài xế tăng tốc. Chiếc xe vang lên một âm thanh chói tai, sau đó liền nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm. Bảo vệ của Tinh Cảnh còn chưa kịp hoàn hồn. Anh ta bước ra khỏi trong phòng trực, đi vài bước tới trước bóng đen kia. Anh ta cúi đầu xuống nhìn kỹ, lập tức bị doạ sợ đến mức thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất.

Hôm sau.

Tưởng Viễn Chu mới vừa đến phòng làm việc của Tinh Cảng thì lão Bạch đã đẩy cửa ra bước vào, "Tưởng tiên sinh!"

Người đàn ông cũng không buồn ngẩng đầu lên, "Có việc gì mà khẩn trương vậy?"

"Tối qua trước cổng bệnh viện đã phát hiện ra một bệnh nhân, là một cô bé còn khá trẻ tuổi, bị thương rất nghiêm trọng, trước mắt vẫn còn đang cấp cứu."

"Thương tích thế nào?"

Lão Bạch đi tới hai bước, "Bị người ta đánh đập, mặt mũi cũng sưng vù lên, đã không còn nhận ra được dáng vẻ lúc ban đầu nữa rồi. Lá lách và thận đều bị tổn thương theo mức độ nhất định, xương lồng ngực còn bị gãy mấy cái......"

Tưởng Viễn Chu nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi. Lão Bạch tiếp tục nói, "Trước mắt vẫn còn chưa liên lạc được với người nhà của cô bé, nhưng cần phải giải phẫu gấp, hơn nữa chi phí điều trị......"

Người đàn ông nhướng mày, "Tôi không thiếu tiền. Mạng người thì đương nhiên là phải cứu rồi, nhớ bảo ekip mổ dốc hết toàn lực."

"Dạ."

"Báo cảnh sát chưa?"

"Rồi."

Tưởng Viễn Chu ngồi lại xuống ghế. Đã có cảnh sát vào cuộc rồi, tin rằng sự việc này sẽ có thể nhanh chóng sáng tỏ.

Một ngày sau khi xảy ra chuyện.

Hứa Tình Thâm mới vừa bắt đầu nhận khám bệnh thì điện thoại của Hứa Vượng liền gọi tới.

"Alo, ba?"

"Tình Thâm, gần đây Đinh Nguyệt có liên lạc với con không?"

Hứa Tình Thâm xoay xoay cây bút trong tay, "Không có, sao vậy ba?"

"Hai hôm rồi con bé vẫn chưa về nhà. Thím của con gọi điện thoại tới. Trước kia hai đứa con chơi với nhau rất thân nên thím ấy muốn hỏi thử xem con bé có đến tìm con hay không."

"Không có, bên trường cũng có không tin tức gì sao?"

"Không, gọi vào di động của nó thì tắt máy."

Trong lòng Hứa Tình Thâm liền quýnh lên, "Báo cảnh sát chưa? Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

"Bây giờ chú thím của con đang chạy tới đồn công an, vậy chờ có tin tức rồi hẵng nói sau đi......"

Sau khi cúp máy, Hứa Tình Thâm không khỏi ngây ngẩn. Năm nay Đinh Nguyệt chỉ mới mười mấy tuổi. Hai nhà các cô cứ tạm gọi là bà con xa đi, cũng không phải thực sự có quan hệ huyết thống với nhau, chỉ là hai nhà cách nhau khá gần. Lúc còn nhỏ, mối quan hệ giữa cô bé và Hứa Tình Thâm cũng không tệ lắm.

Đến chiều, điện thoại của Hứa Vượng lại gọi tới lần nữa.

Thật khó khăn mới lê lết được đến giờ tan tầm, Hứa Tình Thâm bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Cô đứng ở bên ngoài gọi xe taxi. Sau khi ngồi vào trong xe, cô liền gấp gáp không kịp chờ đợi mà nói ngay với tài xế, "Bệnh viện Tinh Cảng!"

     Chạy đến Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm đã bất chấp luôn cả mối quan hệ giữa nó và Tưởng Viễn Chu, cô nhanh chóng đi tới khu nội trú. Mới vừa bước vào phòng bệnh, cô liền nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong, "Nguyệt Nguyệt, là ai vậy, ai đánh con ra nông nỗi này?"

     Hứa Tình Thâm đi tới, trông thấy một cô bé đang nằm trên giường bệnh, những vết thương trên khuôn mặt đã được dán đầy băng gạc, sống mũi bầm tím nặng nề, hai bên gò má cũng bị sưng lên một cách bất thường. Bác sĩ đang đứng ở mép giường, vừa trông thấy cô liền giật mình kinh ngạc mà khẽ kêu lên một tiếng, "Bác sĩ Hứa?"

     Cô gật đầu chào đối phương, sau đó bước tới, "Đây là em gái của tôi, vết thương thế nào?"

     "Rất nghiêm trọng, nếu không cấp cứu kịp thời thì đã......"

     Sắc mặt của Hứa Tình Thâm rất nghiêm túc. Bác sĩ hạ giọng nói, "Lúc ấy Tưởng tiên sinh đã ra lệnh bằng mọi giá cũng phải cứu cho bằng được, ngay cả một người thân cũng không có, liền bị ném ở trước cổng bệnh viện."

     Hứa Tình Thâm lập tức cảm thấy kinh hoảng, nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh, "Thím, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

     Mẹ của Đinh Nguyệt vừa khóc vừa lắc đầu, "Thím cũng có biết đâu, hỏi nó thì ngay cả một câu nó cũng không chịu nói."

     "Nguyệt Nguyệt," Hứa Tình Thâm cúi người xuống tiến tới trước mặt cô bé, "Ai đã đánh em thành như vậy?"

     Đôi mắt của Đinh Nguyệt đã sưng vù lên chỉ còn lại một khe hở nhỏ, "Em, em không biết."

     "Tại sao em lại không biết?" Hứa Tình Thâm cau mày, "Ai đánh em, chẳng lẽ em cũng không phát hiện ra được à?"

     "Em thật sự không biết, đừng hỏi nữa......"

     "Bác sĩ Hứa, đây là người nhà của cô à?"

     "Vâng."

     "Mau xuống quầy nộp tiền viện phí trước đi."

     Hứa Tình Thâm gật đầu, cũng hiểu rõ đây là quy định của bệnh viện. Mẹ của Đinh Nguyệt nghe vậy liền đứng dậy, lấy thẻ bảo hiểm y tế ra từ trong túi xách.

     Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn sót lại hai người. Hứa Tình Thâm nhìn về phía Đinh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh. Cô bé trong trí nhớ của cô rất sáng sủa lanh lợi, nhưng hôm nay nhìn lại, cô bé dường như đã phải chịu đựng một sự đả kích rất lớn, mặc dù đã cứu về được một cái mạng, nhưng cả người thì lại vẫn còn đang run lẩy bẩy.

     Không bao lâu sau, mẹ của Đinh Nguyệt đã quay trở lại, vẻ mặt vô cùng buồn bã, "Tình Thâm, cháu xem thử tình trạng này của Nguyệt Nguyệt, có thể chuyển viện được không?"

     "Sao vậy?"

     Mẹ của Đinh Nguyệt có chút khó xử, "Tiền viện phí quá đắt đỏ, hơn nữa còn phải tự chi trả hoàn toàn. Trong thẻ của thím không nhiều tiền như vậy, ba nó đang mang tới đây. Thế nhưng, những chi phí sau này...... Cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn là sẽ không gánh nổi."

     "Thím, Nguyệt Nguyệt bị thương nặng như vậy, đừng chuyển tới chuyển lui nữa. Lại nói ở Đông Thành này, có bệnh viện nào so được với Tinh Cảng đâu."

     Mẹ của Đinh Nguyệt không trả lời, ngồi lại xuống mép giường, giơ tay lên lau nước mắt, "Nguyệt Nguyệt, con cũng phải nói với mẹ một tiếng đi chứ? Tại sao lại bị thương nặng như thế?"

     Đinh Nguyệt đã đau đến mức cả người đều không thể nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

     Hứa Tình Thâm tỏ ra nghiêm túc. Tâm tư của cô từ trước đến giờ đều luôn rất nhạy cảm, có một số việc không thể không hỏi cho rõ ràng. Cô bước tới đầu giường, cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Đinh Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, em hãy thành thật nói cho chị biết, em không có bị xâm phạm đấy chứ?"

     Đinh Nguyệt vừa nghe xong liền đột nhiên giống như bị phát điên, "Không có, không có, không có ——"

     Mẹ của Đinh Nguyệt nghe thế, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi. Trước đó bà căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện này.

     Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài tìm bác sĩ điều trị của Đinh Nguyệt. Sau khi nghe cô bày tỏ suy nghi của mình, bác sĩ điều trị khẽ lắc đầu. "Lúc đó, chúng tôi chỉ lo tập trung điều trị mà thôi. Tính mạng cũng bị đe dọa rồi, mấy ekip phải hợp sức với nhau cấp cứu suốt cả một đêm đấy."

     "Vậy bây giờ còn có thể kiểm tra được nữa không?"

     "Nhưng việc này cần phải có sự đồng ý của người bệnh mới được."

     "Cô bé kia là em gái của tôi, bây giờ hỏi nó, cái gì nó cũng không chịu nói. Tôi sợ rằng nếu thật sự xảy ra chuyện đó...... Như vậy sẽ bỏ qua thời gian lấy được bằng chứng tốt nhất."

     Bác sĩ điều trị khẽ gật đầu, "Tôi hiểu mà. Cô cứ từ từ khuyên nhủ cô bé đi. Cho dù có thật sự xảy ra chuyện đó đi chăng nữa thì cũng không phải là việc gì đáng xấu hổ cả. Dù sao cô bé cũng là người bị hại cơ mà."

     "Có thể nghĩ ra cách gì khác hay không? Ví dụ như giả vờ sát trùng vết thương chẳng hạn......"

     "Bác sĩ Hứa, trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi đâu. Đến lúc đó bệnh nhân mà làm ầm lên, truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm."

     Hứa Tình Thâm nghe vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu, "Được rồi, cám ơn."

Quay trở lại phòng bệnh, Đinh Nguyệt không muốn gặp mặt bất kỳ ai cả, bảo mẹ mình đóng chặt cửa lại. Mẹ của Đinh Nguyệt đứng ở ngoài cửa không ngừng khóc lóc nức nở, "Tình Thâm, sau khi nghe con nói xong, thím liền lo lắng sợ hãi đến tận bây giờ. Tại sao một đứa bé lại vô duyên vô cớ bị người ta đánh thành như vậy cơ chứ, nhất định có vấn đề rồi. Tuy rằng chúng ta đã báo cảnh sát rồi, nhưng mà Nguyệt Nguyệt thì lại không chịu hợp tác. Cháu nói xem nên làm sao bây giờ đây?"

"Thím, thím đừng nóng, để cháu nghĩ cách."

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Đinh Nguyệt. Mẹ của cô bé thấy thế, đành phải nhanh chóng bước vào. "Tình Thâm à, cháu về nhà trước đi, cũng không còn sớm nữa."

Hứa Tình Thâm là bác sĩ, hiểu được rằng có vài khâu kiểm tra cần phải làm càng sớm càng tốt. Mẹ của Đinh Nguyệt thì lại nghĩ rằng hôm nay hay ngày mai thì cũng đều như nhau cả, hơn nữa lại ngại nên không dám năn nỉ Hứa Tình Thâm ở lại bệnh viện với mình.

Trong phòng làm việc của Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu với lấy chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lão Bạch nhận được một cuộc điện thoại, sau đó quay về phía bóng lưng của người đàn ông nói, "Tưởng tiên sinh, cô bé kia là người nhà của Hứa tiểu thư ."

Tưởng Viễn Chu đi tới, cửa vừa được mở ra thì anh đột nhiên dừng lại bước chân, "Anh nói cái cô bé thiếu chút nữa bị đánh chết ấy hả?"

"Vâng."

"Tại sao chuyện nào cũng đều dính dáng tới cô ấy hết vậy?"

"Đông Thành rộng lớn như thế, ai ai cũng đều phải có mối quan hệ với bệnh viện. Hứa tiểu thư lại là bác sĩ. Bạn bè người thân có việc, nhất định đều sẽ làm phiền cô ấy đầu tiên."

Tưởng Viễn Chu khẽ đẩy cửa ra, "Cô ấy có tới không?"

"Có, cô bé kia khó khăn lắm nhặt lại được cái mạng. Hứa tiểu thư muốn làm kiểm tra trinh tiết cho cô bé ấy. Thế nhưng loại chuyện này nếu bản thân bệnh nhân không đồng ý thì bệnh viện cũng không thể cưỡng ép được."

"Chính xác, một cô bé đêm hôm khuya khoắt bị ném trước cổng bệnh viện, lại còn bị đánh ra nông nỗi như vậy, sự lo lắng Hứa Tình Thâm cũng rất bình thường."

Lão Bạch đi theo sau lưng Tưởng Viễn Chu, "Tuy là nói như vậy, nhưng tâm tình của cô bé kia lại rất bất ổn."

"Chuyện này cũng không khó, động não một chút thì sẽ dễ dàng làm được thôi mà."

Lão Bạch có chút giật mình kinh ngạc, lại có chút không chắc chắn, "Tưởng tiên sinh, ngài đã cứu cô bé ấy một mạng rồi, chuyện này ngài đừng nhúng tay vào nữa."

"Lỡ như cô bé kia đã thật sự gặp phải chuyện gì rồi thì sao? Cứ làm cho Hứa Tình Thâm yên tâm đi."

"Tưởng tiên sinh......"

Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Lão Bạch đóng cửa lại. Ở trước mặt Hứa Tình Thâm, hình như Tưởng tiên sinh cũng chẳng có bao nhiêu nguyên tắc đáng để nhắc tới cả. Trước kia là thế, bây giờ vẫn vậy.

Chiếc xe chạy ra khỏi Tinh Cảng, tầm mắt của Tưởng Viễn Chu nhìn ra bên ngoài, trông thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng ở ngay trước cổng.

Hứa Tình Thâm đang nói gì đó với bảo vệ của bệnh viện, thấp thoáng có thể nhìn thấy được bộ dáng đi tới đi lui của cô, hẳn là đang dò hỏi thử xem lúc ấy Đinh Nguyệt đã bị ném xuống xe như thế nào.

Người đàn ông ra hiệu bảo tài xế dừng lại. Hứa Tình Thâm đang đứng ở chỗ Đinh Nguyệt bị ném xuống xe mà suy nghĩ đến xuất thần. Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng thật dài. Anh đứng yên lặng ở bên cạnh cô, không hề nhúc nhích.

Bảo vệ lên tiếng chào hỏi trước tiên, "Tưởng tiên sinh."

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh, hai người đối mặt nhau mà không nói câu nào. Bảo vệ lại tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy. "Lúc đó vừa khéo là phiên trực của tôi, tôi còn tưởng là đồ vật gì cơ đấy, chạy đến gần nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra là người, khi ấy liền hoảng không chịu được......"

Hứa Tình Thâm nghe xong, không tránh khỏi một cơn rùng mình, vừa tưởng tượng ra cảnh đó thì cả người cũng liền cảm thấy ớn lạnh theo.

Tưởng Viễn Chu quét mắt về phía bảo vệ, anh ta liền im lặng ngay lập tức, không nói thêm câu gì nữa.

Lão Bạch đang ngồi ở chỗ phụ lái, phía sau có người ấn kèn xe. Lão Bạch quay sang nói với tài xế, "Tìm một chỗ để đậu xe đi, xem ra còn phải chờ một lát đấy."

"Dạ."

Tưởng Viễn Chu đứng một hồi, gió lạnh táp vào khuôn mặt, tựa như bị lưỡi dao xẹt ngang qua. "Tại sao còn chưa về nhà?"

Hứa Tình Thâm há miệng ra, nhưng rốt cuộc vẫn đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại, "Uhm, đi ngay đây."

Anh biết cô muốn làm gì, nhưng đây lại là bệnh viện của anh. Hứa Tình Thâm biết rõ chỉ cần anh mở miệng nói ra một câu thôi, là sẽ có thể lập tức tranh thủ cho Đinh Nguyệt cơ hội cuối cùng để kiểm tra. Thế nhưng cô lại không chịu nói.

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu rơi xuống mặt cô. Gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên vì lạnh, cái mũi cũng ửng hồng.

"Bây giờ vẫn còn chưa tính là quá muộn đâu. Nếu em không yên tâm thì quay lại vào trong bệnh viện đi. Anh đã sai người sắp xếp bác sĩ đi qua đó rồi đấy."

"Sắp xếp bác sĩ để làm gì?" Hứa Tình Thâm hỏi.

"Chẳng phải em đang lo lắng về việc cô bé kia có bị xâm phạm hay không sao?"

Tầm mắt của Hứa Tình Thâm cố định trên gương mặt đẹp trai mang đầy cảm giác góc cạnh của người đàn ông, "Vì vậy......"

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía bệnh viện, "Cả người cô bé từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không bị thương. Trước khi xử lý vết thương cũng phải tiến hành những khâu kiểm tra cơ bản nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net