Quyển 1 - Chương 65 - Làm sao bây giờ , nên làm gì bây giờ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Hứa Tình Thâm bị choáng váng trong một lát , toàn thân tựa như bị bổ ra , đau đến mức tê tim liệt phổi . Cô ngã rạp trên mặt đất một hồi lâu không ngồi dậy nổi , cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới .

  " Tình Thâm , Tình Thâm ? "

   Thật ra Phương Thịnh vẫn luôn ở phía sau cô , anh giơ tay ra chạm được vào chân của Hứa Tình Thâm . Người đàn ông bò lên phía trước mấy bước ôm cô thật chặt vào trong lòng , " có sao không ? Có bị thương chỗ nào không ? "

  " cũng tạm , em không sao . "

   Phương Thịnh ôm Hứa Tình Thâm ngồi dậy . Xung quanh hoàn toàn tối đen như mực , anh cất giọng hơi khàn khàn gọi to , " Tiểu Linh , em đang ở đâu ? "

  " anh Phương , em ở đây nè . " Một giọng nói yếu ớt từ bên trong truyền ra . Phương Thịnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm .

   Hứa Tình Thâm sờ soạng mặt đất ẩm ướt dưới người . Đất đá bị sạt lở rơi xuống , xem ra cũng chặn kín lại cửa động rồi . Tiểu Linh ở bên trong gọi to , " anh chị vào đây đi , không gian trong này rất rộng rãi . "

   Trong lúc đang nói chuyện , một chút ánh sáng lay lắt quét tới , trong tay Tiểu Linh đang cầm một ngọn nến , " anh Phương , vào đây đi . "

   Phương Thịnh mượn ánh sáng , lúc này mới trông thấy rõ ràng bốn phía xung quanh . Anh đỡ Hứa Tình Thâm đứng dậy rồi cẩn thận bước vào trong . Trên người của cả ba đều có những vết thương lớn nhỏ khác nhau .

   Chờ sau khi hai người ngồi xuống yên ổn , Tiểu Linh lại thổi tắt cây nến , " chỉ có một cây này thôi , không thể lãng phí . "

  " anh Phương , anh chị đừng sợ , chỗ này là do ba em phát hiện ra đấy . Trên đường đi học ba em đã tìm được rất nhiều sơn động kiểu này cho em , để lúc em gặp nguy hiểm thì có thể lập tức chui vào tránh né . Ba em sẽ dẫn người tới cứu chúng ta . "

   Phương Thịnh nhẹ nhàng ' ừ ' một tiếng , nhưng cả anh lẫn Hứa Tình Thâm đều hiểu rất rõ , tình huống ở bên ngoài cũng không khả quan là mấy .

   Thôn làng dưới chân núi cũng không thể may mắn thoát nạn . Gạch xây nhà vốn dĩ cũng không chắc chắn là bao đã bị sụp đổ một cách dễ dàng , con đường di chuyển đã bị phá huỷ , vô cùng khó đi .

   Tưởng Viễn Chu không thèm nghe lời khuyên nhủ lập tức chạy tới thôn Huyền Nhai . Lúc đứng dưới khu vực xảy ra tai nạn , lão Bạch thấy thần sắc của anh vô cùng tăm tối , cả khuôn mặt đều xanh mét , giọng nói tựa như đã bị mài đến mức bén nhọn , " mất tích ở đâu ? "

   Bác sĩ La chỉ lên giữa sườn núi , " hình như chính là chỗ đó , lúc ấy chúng tôi vẫn còn đang ở bên dưới , đất đá rơi xuống quá mạnh . "

  " những người khác đâu rồi ? "

  " có một y tá vẫn chưa tìm thấy , chắc là ...... chắc là đã bị chôn vùi dưới đống đất đá rồi . "

   Đường cong nơi hàm dưới của Tưởng Viễn Chu càng căng ra chặt hơn , bên tai có tiếng khóc lóc của những người dân trong thôn . Anh ngẩng đầu lên nhìn vách núi . Nơi này sau khi trải qua vụ sạt lở đất mới vừa rồi đã tạo thành một dốc núi nghiêng sáu mươi độ . Có mấy gốc cây đại thụ bị nhổ tận gốc còn đang vắt vẻo giữa lưng chừng sườn núi . Đưa mắt nhìn lại , gần như không tồn tại khả năng có ai đó may mắn sống sót , thê thảm đến mức không nỡ nhìn .

  " Tưởng tiên sinh , chờ đội cứu hộ tới đi . "

   Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu vẫn cố định ở một chỗ . Người bị thương la liệt khắp nơi , đất đá phủ kín ở mọi nẻo , " bọn họ có đến cũng sẽ không đi tìm Hứa Tình Thâm trước đâu . Chỉ sợ đến lúc đào ra được người , cô ấy đã sớm mất mạng rồi . "

   Đôi môi của lão Bạch mấp máy , mấy chữ ' lành ít dữ nhiều ' cuối cùng cũng bị anh ta nuốt trở lại .

  " nếu người đã bị mất tích ở chỗ này , liền đào lên từng tấc đất một mà tìm cho tôi . Tôi không tin không tìm ra được cô ấy . " Giọng nói của Tưởng Viễn Chu khẽ run rẩy . Lão Bạch kéo anh lui về phía sau mấy bước , " Tưởng tiên sinh , chuyện kế tiếp cứ để tôi sắp xếp , ngài đến chỗ an toàn chờ đi . "

   Lúc này , một người đàn ông trung niên lảo đảo chạy tới , " thấy Tiểu Linh nhà tôi đâu không ? Có ai nhìn thấy không ? "

   Tưởng Viễn Chu khẽ liếc qua một cái , ánh mắt lạnh lùng dời đi .

   Trưởng thôn đi mấy bước tới trước mặt Tưởng Viễn Chu , " lúc đó vị bác sĩ Hứa kia đang ở ngay trước mặt Tiểu Linh . "

   Chân mày của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng lên , " dẫn anh ta tới đây . "

   Người đàn ông trung niên bị lão Bạch gọi tới trước mặt . Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn về phía vách núi , sự lo lắng trong mắt không thể giấu giếm được nữa , " nơi đó ...... có chỗ nào có thể lánh nạn được không ? "

  " có , có một cái động . Con gái tôi mà biết có nguy hiểm sẽ chui vào trong đó tránh nạn , " người đàn ông trung niên giơ cánh tay lên chỉ về phía trước , " đang ở ......"

   Trong mắt Tưởng Viễn Chu lập tức dấy lên hi vọng , một ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên . Chỉ là nửa câu sau của người đàn ông lại tắc nghẹn ở nơi cổ họng , cánh tay chìa ra lại không biết nên chỉ về hướng nào . Ông ta đột nhiên bưng mặt khóc rống lên , " đều , đều bị lấp kín hết rồi , tôi căn bản không nhận ra được vị trí của cái động ấy nữa ......"

   Tưởng Viễn Chu đứng im ở tại chỗ , nhất thời không nói nên lời .

   Anh lặng lẽ đốt điếu thuốc , ngón tay có chút run rẩy . Khoảng chừng nửa giờ sau , đội tìm kiếm và cứu hộ mà Tưởng Viễn Chu gọi đã chạy tới hiện trường , bắt đầu tiến hành từng bước trong công cuộc giải cứu .

   Bên trong sơn động , Phương Thịnh ôm chặt lấy người ở trong lòng không hề buông ra . Hứa Tình Thâm khẽ nâng mắt lên , " chúng ta có thể bị thiếu oxi mà chết ở đây không ? "

  " không đâu , anh cảm thấy có gió thổi trên người , đừng sợ . "

  " Phương Thịnh , tại sao anh lại đến nơi này ? "

   Hai cánh tay của người đàn ông khóa chặt lấy cô , " anh vẫn luôn giúp đỡ cho Tiểu Linh đi học , anh tới đây để thăm con bé . "

   Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên mò mẫm ở bên cạnh , chạm vào được một hòn đá cứng rắn , " Phương Thịnh , quản gia Tiền đã tỉnh lại rồi , nhưng bà ấy không nhìn thấy rõ người đụng mình là ai cả , là anh làm sao ? "

   Phương Thịnh không hề đáp lại . Đôi môi của Hứa Tình Thâm run rẩy lên tiếng , " tại ...... tại sao phải làm như vậy ? "

   Ở cách đó không xa , Tiểu Linh đang ngồi đếm ở trong góc , " một , hai , ba ......"

   Lời nói của người lớn cô bé có nghe thấy cũng không hiểu được .

   Phương Thịnh dán chặt khuôn mặt của mình vào Hứa Tình Thâm . Hành động thân mật bất ngờ này khiến Hứa Tình Thâm có chút không thích ứng , muốn quay mặt sang chỗ khác . Phương Thịnh vẫn cố chấp áp tới lần nữa , " hôm đó là do anh sơ sót , không cất thuốc đi . Đó là thuốc tránh thai anh cho Vạn Dục Ninh uống , bên dưới lọ thuốc còn có một ngăn kín , trong đó giấu thuốc của anh . Sau khi quản gia Tiền gặp tai nạn xe cộ , lọ thuốc đã bị anh tráo đổi . "

  " chẳng lẽ anh không muốn có con sao ? "

   Phương Thịnh im lặng , một hồi lâu sau mới mở miệng , giọng nói tràn ngập đau thương và bất đắc dĩ . " bây giờ anh lại thay đổi kế hoạch rồi , chỉ khi nào Vạn Dục Ninh mang thai con của anh , Vạn Hâm Tằng mới có thể yên tâm giao công ty điều chế dược phẩm này cho anh . "

  " Phương Thịnh , anh đừng đi quá xa trên con trên đường này như vậy ......"

   Ngón tay của người đàn ông khẽ vuốt ve đầu vai của cô , " đừng nói nữa được không ? Để cho anh ôm em một cái đi , đã lâu lắm rồi anh không được ôm em bây giờ . "

   Đội tìm kiếm và cứu hộ nghe theo lệnh của Tưởng Viễn Chu trèo lên núi . Từng sợi dây thừng được ném xuống từ trên đỉnh núi , những thiết bị tân tiến không thể mang vào nơi này được , chỉ có thể trèo lên bằng tay .

   Mười mấy người cùng nhau trèo xuống tìm kiếm cứu hộ , bên hông được cố định bằng dây thừng , chó cứu hộ cũng không thể leo núi . Tưởng Viễn Chu đứng dựa trước lều được dựng tạm thời để nghỉ ngơi , ánh mắt ngây ngẩn nhìn chăm chú về phía giữa sườn núi .

   Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống , xung quanh không có lấy một ánh đèn . Lão Bạch cầm đèn pin đi tới , " Tưởng tiên sinh , đi ăn trước chút gì không . "

   Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu , cảm giác cô độc đang từ từ cắn nuốt anh , khiến anh lo lắng mở miệng hỏi , " lão Bạch , nếu lát nữa Hứa Tình Thâm thật sự bị đào lên , nên làm gì bây giờ ? "

   Trong lòng lão Bạch chợt cảm thấy khô sáp . Trong mắt anh ta , người đàn ông đang đứng trước mặt này chính là vị Tưởng tiên sinh không có gì không thể làm được . Anh ta đi theo Tưởng Viễn Chu nhiều năm như vậy , chưa từng nghe thấy Tưởng Viễn Chu hỏi người khác một câu : nên làm gì bây giờ ?

  " Tưởng tiên sinh đừng lo lắng , sẽ không đâu . "

  " tôi không muốn nghe những lời nói suông , nếu ...... thật sự bị đào lên thì sao ? " Tưởng Viễn Chu lôi từ trong túi ra một bao thuốc lá , ngón tay thon dài rút ra một điếu trong đó . Lão Bạch bật lửa lên chìa tới gần , thấy ngọn lửa xanh biếc chiếu sáng đáy mắt đen nhánh đến vô tận của người đàn ông , còn có sự hoảng hốt ngập trời .

  " Tưởng tiên sinh , Hứa tiểu thư là bác sĩ , sống chết có số , cô ấy hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai . "

   Nơi cổ họng của Tưởng Viễn Chu khẽ lăn , hai gò má lõm sâu vào , mùi thuốc lá trên người rất nồng nặc , " không , cô ấy không cần phải hiểu . Mạng của cô ấy nhất quyết không thể vứt bỏ lại ở chỗ này , cô ấy đừng hòng mơ tưởng . "

   Giữa sườn núi cao vòi vọi , truyền tới một giọng nói , " mau lên ! Chỗ này có người ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net