Sắc, Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tình trạng khẩn cấp của đất nước Trung Hoa đã làm cho bọn sinh viên cảm nhận môt cách mãnh liệt, phẩn uất nỗi niềm lưu đầy, cho dù họ chỉ mới vượt biên giới chừng hơn trăm dặm để đến Hong Kong. Chẳng bao lâu, một ít người đồng chí hướng trong bọn họ đã thành lập một nhóm cực đoan. Khi Wang Ching-wei, người sắp sửa thương thuyết với Nhật để thành lập một chính phủ bù nhìn tại lục địa, đến đảo Hong Kong với đoàn tuỳ tùng -- nhiều người trong bọn họ cũng là dân vùng Quảng Đông -- nhóm sinh viên phát hiện ra một trong những trợ tá của Wang Ching-wei cùng quê quán với K'uang Yu-min. Tận dụng sự trùng hợp này, K'uang đi tìm ông ta và dễ dàng tạo nên mối giao hảo, để dựa vào đó khai thác tin tức hữu dụng về các nhân vật thuộc phe phái ông Wang. Sau khi anh chàng báo cáo với các đồng đảng, bọn họ quyết định sau khi thảo luận cặn kẻ là sẽ giăng một chiếc bẫy tình cho ông Yee; quyến rũ ông ta, nhờ một trong số các bạn gái cùng lớp, để đưa ông ta vào lằn đạn của người sát thủ. Trước hết, cô nàng phải làm thân với người vợ, rồi tới ông chồng. Nhưng nếu cô nàng xuất hiện như một sinh viên -- luôn luôn là thành phần manh động nhất trong quần chúng -- Yee Tai-tai sẽ cảnh giác ngay lập tức. Do đó, nhóm sinh viên đã quyết định cho cô nàng đóng vai một người vợ trẻ của một thương gia bản xứ; như vậy không có vẻ quá nguy hại, đặc biệt ở Hong Kong, nơi giới thương gia thường thường gần như là phi chính trị. Trong bối cảnh này, ngôi sao nữ của nhóm bị kịch trường đại học xuất hiện.

Trong số thành viên của nhóm, Huang Lei là người giàu nhất -- tiền của gia đình -- và anh chàng nhanh nhẹn vơ vét tiền để dàn dựng cuộc âm mưu: mướn một căn nhà, thuê một chiếc xe hơi, mượn quần áo. Và vì anh chàng là người duy nhất trong bọn biết lái xe hơi, anh cháng đóng vai tài xế. Ou-yang Ling-wen đóng vai người chồng thương gia, ông Mai; K'uang Yu-min đóng vai anh bà con, đi cùng với Mai Tai-tai trong bửa gặp gở đầu tiên của nàng với Yee Tai-tai. Sau khi đưa K'uang và người phụ tá vui vẻ hoạt bát về nhà, chiếc xe chở hai người đàn bà đến quận Central District, đi mua sắm với nhau.

Nàng đã gặp ông Yee một vài lần, nhưng chỉ thoáng chạm mặt nhau. Đến khi họ ngồi với nhau trong cùng một căn phòng -- lần đầu tiên gia đình Yee mời nàng đến chơi mạt chược -- nàng biết ngay rằng ông ta ưa thích nàng, mặc dù ông ta cố che dấu. Từ khi lên mười hai hay mười ba tuổi, nàng đã không còn lạ gì những cái nhìn ngưỡng mộ của đàn ông. Nàng hiểu trò chơi tình ái. Ông ta e sợ sự lộ liễu phô bày, nhưng đồng thời cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt im lìm ở Hong Kong của ông ngột ngạt. Ông ta không dám nhậu nhẹt, sợ phe phái Wang triệu tập ông làm việc bất kỳ. Ông ta cùng với những đồng sự cùng phe nhóm thuê một căn nhà cũ, ẩn náu nơi đó, thỉnh thoảng giải trí bằng vài canh mạt chược.

Trong lúc chơi bài, cậu chuyện đưa tới chỗ vải vóc Yee Tai-tai đã mua để đặt may âu phục cho chồng. Chia-chih giới thiệu một nhà may cô đã từng quen biết. " Bác thợ may ấy bận kinh khủng vì nhiều khách du lịch, không chừng phải mấy tháng mới xong. Nhưng nếu Yee Tai-tai điện thoại cho em biết khi nào ông Yee rảnh rổi, em sẽ dẫn ông Yee đến. Bác ấy sẽ may nhanh hơn nếu biết là bạn của em." Khi rời khỏi bàn, nàng để lại số điện thoại trên bàn. Khi bà vợ đang tiễn Chia-chih ra cửa, chắc chắn là ông Yee đã có đủ thì giờ ghi nhớ số điện thoại của nàng. Thế nào trong vài ngày tới, ông ta sẽ kiếm được cơ hội để gọi nàng --trong giờ làm việc, khi ông Mai đang bận. Và họ có thể bắt đầu từ đó.

Tối đó trời mưa lâm râm. Huang Lei lái xe đưa nàng về và họ cùng đi vào nhà, mọi người đang nóng ruột chờ tin chiến thắng. Lộng lẫy trong bộ y phục của giới thượng lưu mà nàng đã diễn xuất một cách thượng thặng, nàng muốn mọi người thức khuya để ăn mừng với nàng, để chè chén no say với nàng đến tận sáng mai. Không có ai biết khiêu vũ, nhưng chỉ cần một tô cháo ở một trong các quán ăn bán thâu đêm và một chuyến tản bộ trong buổi tôi ẩm ướt cũng đủ lắm rồi .Làm gì cũng được miễn là không lên giường.

Thay vào đó, sự im lặng từ từ bao trùm xuống đám bạn bè. Vài câu nói thầm thì ở góc nhà, và vài tiếng cười khúc khích bí ẩn; tiếng cười nàng đã nghe qua. Họ bàn tán với nhau về chuyện ấy sau lưng nàng từ lâu rồi, nàng chợt nhận ra.

" Rõ ràng chỉ có mình Liang Jun-sheng là người có kinh nghiệm," Lai Hsiu-chin, người bạn gái duy nhất trong nhóm, nói với nàng.

Liang Jun-sheng.

Dĩ nhiên rồi. Anh chàng này là người duy nhất trong bọn họ đã từng viếng nhà thổ.

Nhưng vì nàng đã quyết lòng hy sinh tấm thân, nàng không thể tức hận vì chỉ có mình anh ta là ứng cử viên cho nhiệm vụ ấy.

Và tối hôm ấy, đang phơi phới trên chín từng mây của sự thành công , nàng thấy ngay cả Liang Junsheng cũng không đến nỗi tàn tệ như mọi lần.Từng người một, biết điều biết chuyện, lần lượt rút lui, cho đến khi chỉ còn có hai người ở lại. Và thế là tấn tuồng được tiếp diễn.

Nhiều ngày trôi qua. Ông Yee không gọi lại. Cuối cùng, nàng quyết định điện thoại cho Yee Tai-tai, bà ta có vẽ lợt lạt thờ ơ: mấy ngày nay bà ấy bận quá không mua sắm gì, nhưng hai ba ngày nữa bà ấy có thể gọi lại.

Yee Tai-tai có nghi ngờ gì chăng? Bà ta phát hiện chồng mình đang giữ số điện thoại của nàng chăng? Hay là họ có tin dữ của quân Nhật? Sau hai tuần lẽ dằn dật bởi lo âu, cuối cùng nàng cũng nhận được một cuộc điện đàm hân hoan từ Yee Tai-tai chào từ giả. Bà xin lỗi vì họ quá bận không đủ thời gian gặp lại nàng trước khi đi, nhưng họ sẽ vui mừng chào đón vợ chồng nàng thăm viếng họ ở Thượng Hải. Vợ chồng nàng sẽ phải ở đó một thời gian lâu, vì tất cả sẽ cùng đi Nangking với nhau. Kế hoạch của Wang Ching-wei trở về Nangking thành lập chính phủ bị tạm thời trở ngại, Chia-chih suy luận, và họ đành phải mai danh ẩn tích một thời gian.

Huang-lei hiện đang gặp rắc rối, mắc nợ đầm đìa. Và khi gia đình anh chàng cắt tiền trợ cấp vì nghe đồn chàng ta đang chung sống với một vũ nữ ở Hong Kong, âm mưu của bọn họ sụp đổ.

Chuyện nàng với Liang Jun-sheng, từ đầu đã khó ăn khó nói, giờ đây khi nàng rõ ràng hối tiếc tất cả vụ đó, bạn bè trong nhóm bắt đầu lãng tránh nàng. Không ai nhìn thẳng vào mắt nàng.

" Mình đúng là đồ ngu," nàng tự nhủ, "sao mà ngu ngốc thế."

Có lẽ nào nàng bị gài bẫy, nàng tự hỏi, ngay từ đầu của cái vở bi kịch bế tắc?

Từ đó trở đi, nàng giữ khoảng cách không những với Liang Jun-sheng, mà với tất cả mọi người trong cái nhóm nhỏ đó. Những lần nàng đến với họ, nàng đều cảm thấy họ nhìn nàng một cách tọc mạch -- như thể nàng là một thứ gì kỳ cục, hay quái đản. Sau trận Trân Châu Cảng, giao thông đường biễn mở lại và tất cả bạn cùng lớp nàng chuyển qua Thượng Hải. Mặc dù nơi đó, cũng thế, đã bị quân Nhật chiếm đóng; trường đại học vẫn mở cửa; vẫn có thể học hành (theo kiểu nào đó). Nàng không đi cùng với họ, và không cố tìm kiếm họ khi nàng đến nơi đó một mình.

Trong một thời gian dài, nàng thống khổ không biết mình có lây nhiểm thứ gì từ Liang Jun-seng không.

Tuy nhiên không lâu sau khi tới Thượng Hải, nhóm sinh viên đã bắt liên lạc đựợc với một người nằm vùng tên Wu -- hẳn nhiên là bí danh -- người mà ngay sau khi biết được bọn họ có đường giây liên lạc quá tốt, đã lập tức khuyến khích bọn họ theo đuổi kế hoạch. Và khi họ tiếp xúc với nàng, nàng quyết định thực thi bổn phận của mình và theo đuổi kết quả.

Sự thực, mỗi lần nàng đến với Yee, nàng đều cảm thấy được gột rửa, giống như ngâm mình trong bồn nước nóng bỏng; bởi vì giờ đây tất cả những gì nàng làm đều làm cho chính nghĩa.

Chắc họ có bố trí một người nào đó để canh chừng cửa tiệm cà phê, và lập tức báo động mọi người khi xe ông ta đến. Lúc vào tiệm, nàng không thấy ai đang lảng vảng chung quanh. Rạp chiếu bóng P'ing-an đối diện với quán cà phê có thể là môt địa điểm tốt, những hàng cột có thể che dấu hoàn hảo người dọ thám. Người ta, trường hợp nào cũng vậy, luôn luôn lẫn quẫn trước cửa rạp; một người có thể đứng chờ tại đó mà không bị nghi ngờ. Nhưng rạp hát nằm khá xa để nhận diện một người ngồi trong xe hơi đậu tận phía bên kia vệ đường.

Một chiếc xe đạp đưa thơ, rõ ràng bị hỏng, dựng trước cửa tiệm bán đồ da kế bên. Chủ chiếc xe đạp -- độ chừng ba mươi tuổi, tóc húi cua, đang cúi xuống cố sửa. Mặc dù không thấy rõ mặt, nàng chắc rằng anh ta không phải là người quen biết. Nàng không tin là chiếc xe đạp có thể dùng làm phương tiện cho người sát thủ tẩu thoát. Có vài điều họ không nói cho nàng biết, và vài điều nàng không muốn hỏi. Nhưng nàng nghe nói rằng người của nhóm nàng đã được chọn cho công tác này. Ngay cả với sự giúp đở và quen biết của Wu, chắc họ cũng không thể xoay xở được môt chiếc xe hơi cho công việc. Nếu chiếc xe hơi chạy than đó vẫn đậu đàng xa kia, có thể nó thuộc về họ. Trường hợp đó, hẳn Huang Lei là người cầm tay lái. Khi vào tiệm cà phê, nàng không thấy đuơc tài xế.

Nàng nghi rằng Wu không đánh giá cao nhóm của nàng: có lẽ ông sợ là họ thiếu kinh nghiệm, sẽ bị bắt tron ổ và khai tuốt tuột trong cuộc thẩm vấn, liên lụy đến những người khác. Chia-chih chắc ông Wu không hoạt động đơn độc ở Thượng Hải, nhưng ông là người duy nhất mà K'uang Yu-min có liên lạc.

Ông đã hứa sẽ cho họ tham gia vào mang lưới. Có lẽ đây là một thử thách.

" Trước khi bắn, họ sẽ tới sát tới nổi mủi súng gần như chạm vào thân mình nạn nhân," K'uang Yu-min có lần nói với nàng, mĩm cười. " Họ không bắn từ đàng xa, như trong phim ảnh "

Có lẽ anh chàng cố làm nàng an tâm rằng họ sẽ không bắn lầm người chung quanh ông ta khi họ ào ạt khai hỏa. Nhưng nều không chết, nàng vẫn có thể tàn phế suốt đời. Nàng thà chết còn hơn.

Khoảng khắc ấy sắp sửa xảy ra, cùng với sự trông chờ nhói lòng.

Bệnh sợ sân khấu của nàng sẽ tan biến lập tức một khi bức màn sân khấu được vén lên.

Nhưng sự chờ đợi này tra tấn nàng. Đàn ông, ít ra, có thể hút thuốc để bớt căng thẳng. Mở túi xách, nàng lấy ra một lọ nước hoa bé tí và chấm nút của nó lên phía sau hai bên vành tai. Cái nút thủy tinh lành lạnh là điểm duy nhất mang nàng tiếp xúc với thực tế. Trong phút chốc nàng đã nghe mùi hương Cape Jasmine thoang thoảng.

Nàng cởi áo choàng và chấm thêm một tí nước hoa vào bên trong khủy tay. Trước khi đủ thì giờ mặc áo vào, nàng thấy, đàng sau mấy từng của chiếc bánh cưới trắng chưng trong cửa sổ, một chiếc xe đậu ở bên ngoài tiệm cà phê. Chiếc xe của ông ta.

Nàng cầm chiếc áo choàng và túi xách, và bước khỏi tiệm, khoác chúng trên tay. Người tài xế đã mở cửa cho nàng. Ông Yee ngồi chính giửa băng sau.

" Anh tới trể, anh biết," ông nói khẻ, hơi cúi xuống để xin lỗi.

Nàng nhìn ông hơi lâu, một cái nhìn đầy trách móc, rồi bước vào xe. Khi người tài xế trở lại vị trí, ông Yee bảo người tài xế lái tới đường Ferguson -- có lẽ đi tới căn phòng nơi họ đã dan díu lần trước.

" Em cần đến tiệm kim hoàn trước," nàng hạ giọng nói với ông ta. " Một chiếc hoa tai của em bị sút mất một hạt kim cuơng, em cần phải sửa. Có một tiệm gần đây. Lẽ ra em có thể đến đó trước khi ông lại, nhưng em sợ lỡ hẹn với ông. Do đó em ngồi đây chờ ông mục xương, ngốc thật."

Ông cười. " Anh xin lỗi -- lúc anh sắp sửa đi, một vài người anh cần gặp lại đến." Ông chồm tới trước nói với bác tài: " Quành trở lại." Họ đã đi được môt quảng khá xa.

" Tất cả mọi thứ đều luôn luôn khó khăn," nàng bỉu môi. " Chúng ta không bao giờ được gặp riêng tại nhà, không bao giờ có cơ hội nói một tiếng với nhau. Em muốn về Hong Kong. Ông có thể cho em một vé tàu không?"

" Nhớ chồng sao?

" Đừng nói với em về anh ấy!"

Nàng từng nói cho ông Yee là nàng trả thù chồng vì tội lang bang với một cô gái nhảy.

Khi họ ngồi sát bên nhau ở băng sau xe, ông khoanh tay lại để khủy tay dựa sát vào phần đầy đặn nhất của bộ ngực nàng. Đây là thói quen của ông: ngồi thẳng người nhưng vẫn vụng trộm thưởng thức sự mềm mại của nàng.

Nàng quay người nhìn qua cửa xe, để nói cho bác tài biết chính xác nơi cần ngừng lại. Chiếc xe quẹo một vòng chữ U tại ngã tư kế tiếp, và rồi quẹo thêm một lần nửa một quảng sau đó mới đi trở lại được rạp hát P'ing-an, rạp chiếu phim cũ lịch sự duy nhất của thành phố. Mặt tiền màu đỏ tái của rạp hát uốn cong vào trong, giống như một cái lưởi liềm đặt ở ngả tư đường, Đối diện với nó chính là tiệm cà phê của Commander K'ai, với tiệm đồ da Siberian Leather Goods Store và tiệm bán quần áo phụ nữ Green House Ladies' Clothing Emporium kế đó, mỗi cửa tiệm đều có hai cửa kiếng rộng trưng bày các tượng người mẫu ăn mặc quyến rũ trong mọi tư thế dưới các bản hiệu đèn neon. Cửa hàng kế đó nhỏ hơn và lùi xùi. Mặc dù một tấm bảng nhỏ trên cửa ra vào ghi chữ TIỆM KIM HOÀN, nhưng cửa kiếng trống rỗng không chưng bày gì hết.

Ông bảo người tài xế ngừng xe lại, bước ra và theo nàng vào tiệm. Mặc dù, khi diện giày cao gót nàng cao hơn ông ta nửa cái đầu, nhưng rõ ràng là ông không màng tới chuyện cao thấp đó. Kinh nghiệm cho nàng thấy là đàn ông cao thích phụ nữ nhỏ nhắn, trong khi đàn ông thấp có vẻ thích người đàn bà của họ phải cao hơn họ hẳn hòi --- có lẽ đó là luật bù trừ. Nàng biết là ông ta đang chăm chú nhìn nàng, và do đó nàng có hơi đong đưa hông một chút khi uyển chuyển bước qua cánh cửa kiếng, giống như một con hải long.

Một người Ấn mặc âu phục chào họ. Mặc dù cửa hàng nhỏ, nhưng bên trong thoáng, trần nhà cao, và gần như hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có một tủ kính chưng bày cao tới hông, ở gần cuối phòng, trong đó có vài món đá birthday, mỗi thứ đá tượng trưng cho một tháng trong năm -- các viên thạch anh vàng, hay các viên bích ngọc hay hồng ngọc nhân tạo, được tin là có thể mang lại may mắn.

Nàng từ trong ví ra một chiếc hoa tai hồng ngọc hình giọt nước, đầu viên ngọc là chiếc lá nhận kim cương bị sút mất một viên.

"Chúng tôi có thể kiếm một hạt kim cương khác thay vào," ông thợ Ấn Độ nói sau khi xem xét.

Khi nàng hỏi giá tiền và khi nào có thể lấy được, ông Yee thêm vào: " Hỏi coi ông ta có bán nhẫn đắt giá không," Vì đã chọn du học ở Nhật, thay vì Anh hay Mỹ, ông không thấy thoải mái nói chuyện bằng tiếng Anh và luôn luôn để người khác thông dịch.

Nàng do dự. " Sao vậy?"

Ông mĩm cười. " Anh đã nói là anh muốn tặng em một chiếc nhẫn, phải không nào? Một chiếc nhẫn kim cương -- một chiếc thật giá trị."

Một khoảnh khắc im lặng, nàng nở một nụ cười gần như là bình thản, cam chịu, rồi dịu dàng hỏi: " Ông có chiếc nhẫn kim cương nào không?"

Người Ấn nói vọng lên trên lầu một tràng âm thanh rổn rảng, khó hiểu chắc là tiếng Hindu, rồi dẫn họ lên.

Cuối phòng vách tường sơn màu kem, một bên là cánh cửa dẫn đến một chiếc cầu thang tối như mực. Văn phòng nằm ở căn gác lửng giữa hai tầng lầu của căn nhà, có một bao lơn hẹp nhìn xuống căn phòng bên dưới -- có lẽ dùng cho mục đích quan sát, canh gác. Vách tường bên tay trái treo hai tấm gương kích thước khác nhau, mỗi tấm gương có vẽ chim và hoa nhiều màu và dòng chữ Trung Hoa mạ vàng: LOÀI CHIM KHỔNG LỒ NÀY SẼ CHẮC CHẮN BAY CAO VẠN DẬM. CHÚC MỪNG ÔNG BADA, NHÂN DỊP KHAI TRƯƠNG CỬA HÀNG. CUNG KÍNH, CH'EN MAO-K'UN. Quá dài so với trần nhà nghiêng thoai thoải, một tấm gương thứ ba, trang trí với một con phượng hoàng và những đóa mẫu đơn, được dựng tựa lên vách tường bên kia.

Ngay đàng trước là môt cái bàn viết, đăt dọc theo tay vịn cầu thang bằng gỗ mun, trên bàn có một máy điện thoại và môt chiếc đèn đọc sách. Kế bên đó là một cái bàn trà, có một máy đánh chữ đậy lại bằng một miếng vải thưa đã cũ. Một ông người Ấn thứ nhì, mập lùn, gương mặt rộng, nước da nâu - xám và cái mũi bẹp dí như mũi sư tử, đứng lên từ chiếc ghế bành lưng cong để đẩy thêm ghế mời họ ngồi.

" Vậy ra là ông bà định mua nhẫn kim cương. Xin mời ông bà ngồi." Ông ta lạch bạch đi tới một góc phòng, cái bụng phệ núc ních, cúi xuống một chiếc tủ sắt thấp màu xanh, nhìn rất cũ xưa.

Chỗ này, rõ ràng, không phải là một tiệm kim hoàn sang trọng. Mặc dầu ông Yee không tỏ vẻ khó chịu bởi phòng ốc tồi tàn, Chia-chih cảm thấy cắn rứt, xấu hổ vì đã đem ông ta tới đây. Thời nay, nàng nghe nói, nhiều cửa tiệm chỉ là bình phong cho bọn mua bán chợ đen và đầu cơ tích trữ..

Wu đã chọn cửa hàng này vì nó nằm gần quán cá phê Commander K'ai. Khi bước lên cầu thang, nàng nhận ra rằng lúc ông ta trở xuống nhà, họ sẽ bắt được ông dễ dàng như bắt một con rùa trong lọ kiếng. Có lẽ ông sẽ nằng nặc đi xuống cầu thang trước nàng, nên khi bước xuống tầng trệt ông sẽ là người đi đầu. Nơi đó một vài người khách đàn ông đang xem hàng sẽ bất thình lình tiến đến chặn ông lại. Nhưng hai người đàn ông không thể nào la cà quá lâu giả vờ chọn lựa mấy cái khuy cài tay áo, kẹp cà vạt rẻ tiền và đồ chưng bày linh tinh cho bạn gái; họ không thể nào lần lửa thiếu quyết đoán như phụ nữ. Khi đi vào cửa hàng, họ phải canh giờ thật chính xác: không quá muộn cũng không quá sớm. Một khi họ đã bước vào, họ phải ở lại. Không thể rảo bước đi tới đi lui như tuần tiểu bên ngoài: người tài xế của ông ta sẽ nghi ngờ. Chiến thuật tốt nhất để trì hoản là có lẽ nhìn ngắm cửa sổ chưng hàng của tiệm bàn đồ da kế bên, đàng sau chiếc xe hơi chừng hơn chục mét.

Ngồi bên cạnh bàn viết, nàng không thể không quay đầu lại nhìn qua bao lơn. Nàng chỉ thấy được cửa sổ chưng bày hàng hóa của tiệm. Vì cửa sổ trong suốt và các kệ trống không, nàng có thể nhìn thẳng ra vỉa hè, và một phần của chiếc xe hơi đang đậu ở đó.

Một lần nữa, hai người đàn ông đi mua sắm một mình thật có vẻ lộ liễu. Họ sẽ thu hút sự chú ý, không phải chỉ riêng của bác tài, mà của Yee, ngồi trên lầu cạnh bao lơn, rồi vì trở nên nghi ngờ nên sẽ trì hoãn không xuống thang lầu. Sự bế tắc sẽ là một thảm họa. Có lẽ họ sẽ đụng đầu với ông ở cửa ra vào, trong trường hợp này họ cần phải canh giờ cho chính xác hơn. Họ phải tản bộ, vì âm thanh của tiếng chân chạy sẽ lập tức cảnh báo người tài xế. Ông Yee chỉ mang theo người tài xế, do đó người này có lẽ cũng là vệ sĩ.

Cũng có thể hai người này sẽ tách rời ra, một người loanh quanh trước tiệm Green House Ladies' Clothing Emporium, tay trong tay với Lai Hsiu-chin, nàng dán mắt vào cửa kiếng. Một thiều nữ có thể đứng thật lâu ngắm nghía những món quần áo mà nàng không đủ tiền mua, trong khi đó ngưới bạn trai, quay lưng lại cửa kiếng, vơ vẩn nhìn chung quanh.

Những tình huống này nhảy múa mơ hồ trong đầu, cho dù nàng biết chúng không phải là điều nàng quan tâm. Nàng không thể quên rằng, trên lầu trong cửa tiệm nhỏ này, nàng đang ngồi trên một thùng thuốc súng sắp sửa nổ tung quăng nàng lên tới trời cao. Chân nàng bắt đầu run nhẹ.

Người phụ tá đã xuống nhà dưới. Ông chủ tiệm có màu da sậm màu hơn người phụ tá nhiều: họ không giống như cha và con. Người đàn ông trẻ có gò má phính, xệ, râu mọc lởm chởm và đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ mặc dù không cao, anh ta trông cũng cường tráng đủ để phụ giúp, nếu cần thiết; làm nhân viên bảo vệ. Tủ nữ trang đặt tận cuối phòng và cửa sổ chưng bày trống trơn cho thấy họ sợ bị trộm cướp giữa ban ngày ban mặt; một ổ khóa treo gần cửa, dùng cho ban đêm. Như thế hằn có một vài thứ giá trị: có thể là vàng lượng, tiền đô la Mỹ, và bạc.

Nàng ngắm ông Ấn Độ cầm ra một khay nhung, dài cờ sáu bảy tấc, trên đó nhẫn kim cương xếp từng hàng. Nàng và ông Yee nghiêng người tới.

Thấy ai cũng thờ ơ -- không ai chọn món nào để xem xét -- ông chủ cất cái khay vào tủ sắt. " Tôi cũng có món này," ông nói thêm, mở nắp một cái hộp nhung xanh. Nằm sâu trong lòng hộp là một viên kim cương màu hồng, to bẳng cở một hạt đậu Hòa Lan.

Nang nhớ Yee Tai-tai nói hiện nay không ai mua bán kim cương màu hồng.. Sau khi cơn ngạc nhiên tan biến, nàng cảm thấy lòng nhẹ nhỏm -- cuối cùng rồi tiệm này cũng có kim cương màu hồng. Trước viên kim cương màu hồng, nàng giống như một thợ săn người bất tài, một cô gái Quảng Đông vô danh tiểu tốt đang mồi chài khứa lão tình nhân Thượng Hải quyền uy vào một tiệm kim hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thanh
Ẩn QC