[Sắc hiệp]Kiều Kiều Sư Nương (Chương 1-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Kiều Sư Nương

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan

Tự chương

Ta yêu sư nương!

Khi lần đầu tiên Lăng Phong trông thấy sư nương, tự đáy lòng hắn đã hét lên như vậy. 

Năm nay, Lăng Phong mười lăm tuổi, sư nương ba mươi tuổi. 

Sư nương là nữ nhân đẹp nhất mà Lăng Phong từng gặp qua, nghe nói mười năm trước, sư nương chính là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng võ lâm, ngay cả bây giờ nhìn lại, nàng vẫn là võ lâm mỹ nhân đệ nhất. 

Lăng Phong không phải dâm tặc, hắn cũng không có khả năng dùng thủ đoạn của dâm tặc để đối phó với sư nương của mình, nhưng là đối với loại tình yêu bỏng cháy với sư nương này, lúc nào cũng như thiêu như đốt tâm linh của một đứa trẻ mười lăm tuổi là hắn. 

Lăng Phong hiểu được mình chính là một cái mầm tai vạ, một cái mầm tai vạ cho tất cả mỹ nữ, thế mà sư nương cùng kế mẫu đều cho rằng mình vẫn còn là một nam hài (mới mười lăm tuổi, không tính là nam nhân); thực là một cái mầm tai vạ cực cực lớn. 

Nói tới kế mẫu, còn có một đoạn chuyện xưa. 

Kế mẫu của Lăng Phong Thẩm Nhạn Băng là đệ tử Hoa Sơn phái, so với sư nương nhỏ hơn năm tuổi, cũng chính là Tiểu sư muội của sư nương. Bởi vì gả cho cha Lăng Phong là Lăng Khanh làm kế thất, vì thế mới trở thành kế mẫu của hắn. Theo lý mà nói, Lăng Khanh đã hơn năm mươi tuổi, đã có ba người con, một nam hai nữ, nữ nhi đều đã hơn ba mươi tuổi, đều đã xuất giá sinh con rồi, Thẩm Nhạn Băng làm sao lại gả cho một lão đầu mà con gái còn lớn hơn cả mình? Phải biết rằng, Thẩm Nhạn Băng mặc dù không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng cũng là được võ lâm công nhận là một trong mười đại mỹ nhân khi đó, cùng sư nương Lăng Phong xưng là “Hoa Sơn song kiều”, năm đó kéo theo không ít võ lâm hào kiệt theo đuổi. 

Nếu nói Lăng Khanh còn có một chút điểm cân xứng, chỉ có thể nói đó là, có tiền. Thủ phủ Hàng Châu, cũng là Giang Nam cự phú, nghe nói phú khả địch quốc, toàn quốc giao dịch tơ tằm, lương thực, hải diêm đến một nửa đã nằm trong tay Lăng gia, nam nhân như vậy, tự nhiên yêu cầu lão bà quy cách cũng rất cao. 

Lăng Khanh lấy qua ba lão bà, không có tiểu thiếp. Nguời thứ nhất sinh được cho hắn hai người con, đều là nữ, kết quả vào mười sáu năm trước đã bị bệnh chết trong một trận ôn dịch, vì thế mẫu thân Đinh Ni của Lăng Phong mới được gả vào Lăng gia, sau hai năm thì sinh hạ Lăng Phong. Ngày vui chẳng dài, Đinh Ni lúc Lăng Phong lên mười cũng bệnh mà chết. Cũng là hợp lẽ, bây giờ lại đến kế mẫu của Lăng Phong Thẩm Nhạn Băng gả vào 

Lăng Khanh cưới Thẩm Nhạn Băng, ngoại trừ bởi nàng xinh đẹp, quan trọng hơn chính là đằng sau nàng còn có cả phái Hoa Sơn. Lăng gia gia sản khổng lồ như thế, chỉ bằng quan hệ với quan phủ còn chưa đủ duy trì bình an, mua bán giao dịch ở khắp các nơi trên toàn quốc, nhất định còn phải cùng võ lâm đồng đạo giao tiếp. Mấy năm nay, trong võ lâm chính đạo, Hoa Sơn phái một chi lớn nhất, thậm chí phong đầu còn lấn át Thiếu Lâm, Võ Đang, cùng với Côn Lôn được xưng là chính đạo tứ đại môn phái. Chưởng môn Hoa Sơn Lục Thanh Phong còn là đương kim võ lâm minh chủ, nghe nói hắn tu luyện Độc cô cửu kiếm đã đạt tới bảy thành, ngoại trừ bạn tốt của khai sơn chưởng môn Quách Tương là Dương Quá cùng Hoa Sơn truyền kỳ Phong Thanh Dương, chỉ có Lệnh Hồ Xung là người duy nhất có thể vượt qua trình độ võ lâm tinh hoa này.

Cưới Thẩm Nhạn Băng, Lăng gia có Hao Sơn phái làm chỗ dựa vững chắc, nhưng quan trọng hơn nữa, là Lăng Khanh muốn sản nghiệp của mình bảo tồn thiên thu vạn đại, cho nên con trai lão không thể quá yếu. Vì thế Lăng Phong sau ba năm được Thẩm Nhạn Băng huấn luyện, đến mười lăm tuổi đã được gửi đến Hoa Sơn học nghệ. Thực ra điều này cũng là Thẩm Nhạn Băng bị ép buộc, bởi vì theo Lăng Phong lớn lên, nàng phát hiện đứa nhỏ này con mắt bắt đầu không thành thật, khi luyện võ luôn nhìn vào trước ngực hay hậu đồn của nàng. Hơn nữa, ánh mắt hắn còn khiến cho Thẩm Nhạn Băng có một loại cảm giác đặc biệt, vừa mừng vừa lo. Thẩm Nhạn Băng sợ mình đối với tiểu tử này sinh ra ý nghĩ bậy bạ, cho nên mới dứt khoát đem hắn đưa lên Hoa Sơn. 

Hoa Sơn phái chưởng môn Lục Thanh Phong còn đang bế quan tu luyện Độc cô cửu kiếm, bởi vậy sư nương Bạch Quân Nghi mới tiếp đón Lăng Phong, thay Lục Thanh Phong nhận hắn làm đệ tử, cũng là đệ tử nhập thất của lão. Trước Lăng Phong còn có sáu sư huynh sư tỷ, phân biệt là Đại sư huynh Lục Thừa Thiên, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu, tam sư tỷ Đàm Uyển Phượng, tứ sư huynh Vương Bỉnh Hạo, ngũ sư tỷ Tạ Lâm Lan, cuối cùng là lục sư tỷ Lục Phỉ Nhi. Hoa Sơn phái dựa vào thời gian tiến nhập mà xếp thứ tự, bởi vậy trong số tất cả sư huynh đệ, Đại sư huynh Lục Thừa Thiên thực ra chỉ có hai mươi ba tuổi, bởi vì được Lục Thanh Phong thu dưỡng từ nhỏ nên mới làm Đại sư huynh. Ngược lại Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã hai mươi tám tuổi, tam sư tỷ Đàm Uyển Phượng hai mươi tuổi, Vương Bỉnh Hạo hai mươi ba tuổi, Tạ Lâm Lan mười bảy tuổi, còn Lục Phỉ Nhi là do sư nương sanh ra, năm nay mới có mười ba tuổi, so với Lăng Phong còn nhỏ hơn hai tuổi. 

Trước khi Lăng Phong tới, Hoa Sơn phái là “Tam anh tam phượng”, trên giang hồ vang danh là thiếu hiệp mỹ nữ, khi Lăng Phong tới, lại biến thành “Tam anh tam phượng nhất trùng”, còn như tại sao không phải là “Tứ anh tam phượng” hay là “Hoa Sơn thất hiệp”. 

Nhất trùng?! Cái gì trùng? Lại trùng? Dâm trùng? Hay là xú thí trùng?

Chương 1: Hoa hoa trùng tử

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan

Lăng Phong yêu sư nương.

Lần thứ nhất nhìn thấy nàng hắn đã khẳng định đó chính là sự thật, bởi vì yêu một người và thích một người hoàn toàn không giống nhau. Từ mức độ tim đập và nhớ nhung Lăng Phong hoàn toàn có thể xác định được, mình đã yêu sư vị sư nương xinh đẹp này. 

Lăng Phong nhìn lướt qua ba vị sư huynh, từ ánh mắt nhìn sư nương có thể thấy bọn họ chính là sắc lang, mặc dù bọn họ đã rất kìm nén khắc chế, thế nhưng nam nhân có sắc tâm, ánh mắt thực không bình thường, loại ánh mắt này Lăng Phong đã quá hiểu rõ. 

Lại nhìn ba vị sư tỷ, ngoại trừ Lục Phỉ Nhi vẫn còn nhỏ không nói, cả Đàm Uyển Phượng cùng Tạ Tâm Lan đều là nhất đẳng tuyệt sắc mỹ nữ. 

Tạ Lâm Lan mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, loan mi tú mục, phấn diện đào tai, hai con mắt đen nhánh linh hoạt phi thường, mỗi khi chuyển động, thần quang rạng rỡ, chứng tỏ nàng rất thông minh hoạt bát. Mỗi khi nàng cười, rực rỡ tựa ánh măt trời, trên người còn tỏa ra hơi thở thanh xuân ngào ngạt. 

Đàm Uyển Phượng cũng đồng dạng có thể khiến cho nam nhân trợn mắt há mồm, linh hồn xuất khiếu. Tạ Lâm Lam đã được coi như mỹ nữ nhất lưu, nhưng so với Đàm Uyển Phượng, xách giày còn chưa xứng. Nàng đáng được gọi là thanh lệ thoát tục, dáng vẻ vạn phương. Bộ dáng lãnh đạm cao ngạo càng khiến cho người ta có cảm giác “núi cao không thể với”, thậm chí thần thái này ngay cả trên người sư nương cũng không có. Nàng rất có thể chính là khuôn mẫu của sư nương lúc còn trẻ, mặc dù bây giờ sư nương cũng không có già. 

Lăng Phong yêu mến Hoa Sơn muốn chết, địa phương này tại sao lại có thể tập trung nhiều mỹ nữ như thế, mà ngay cả mấy sư huynh cũng anh tuấn vô cùng, đương nhiên, Lăng Phong hắn dáng vẻ cũng không phải tầm thường. Mặc dù còn non nớt một chút, bất quá qua một thời gian, nhất định cũng là phong lưu tiêu sái, trở thành bạch mã hoàng tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ. 

Sư nương nhìn Lăng Phong mỉm cười nói: “Nếu ngươi đã là nhi tử của Nhạn Băng, vậy thì cũng không cần phải khảo hạch nhập môn. Ngươi cứ tùy ý chọn một người trong số sư huynh sư tỷ để tỷ thí, để ta xem căn cơ ngươi thế nào?”

Sư nương không cười còn đỡ, vừa cười, thiếu chút nữa đã đem tam hồn lục phách của Lăng Phong mà câu đi mất. “Không…không thành vấn đề, ta ở nhà cũng đã có luyện qua rồi.” 

Sư nương mỉm cười, nói: “Vậy ngươi tự chọn lấy một đối thủ.” 

Lăng Phong lúc này mới có phản ứng, nhìn qua một lượt đánh giá chư vị sư huynh sư tỷ, trông ba sư huynh bộ dáng hung thần ác sát, hắn có thể giải thích, bởi vì mình tiến vào, Hoa Sơn đệ tử vốn bình hành bị phá vỡ, ít nhất tam anh tam phượng đang cân đối, bây giờ tự dưng nhét thêm một người, làm sao lại không trở thành tăng nhiều dục ít? Không thể cùng sư huynh tỷ thí, Lăng Phong trong lòng nói thầm. Từ nhỏ tại thương nhân thế gia lớn lên, hắn hiểu rõ đạo lý làm ăn không thể lỗ vốn, đánh nhau cũng giống như vậy, không thể để mình có hại cùng mất thể diện, nói thế nào cũng phải cho sư nương cùng các sư tỷ một ấn tượng tốt. 

Nhìn đi nhìn lại ba vị sư tỷ, Đàm Uyển Phượng không nói rồi, bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là nữ cường nhân, dám chắc là đánh không lại. Tạ Lâm Lan dáng vẻ rất hữu thiện, bất quá xem tư thế, cùng với Lục Phi Nhi đánh là chắc ăn hơn cả, ai bảo nàng nhỏ nhất. 

Lăng Phong mặc dù xuất thân tại thương nhân thế gia, nhưng hắn từ nhỏ cũng là ngâm dược tửu mà lớn lên. Lăng Khanh đối với nhi tử của mình thì rất coi trọng, bởi vậy đặc biệt vung tiền không tiếc, cho nên Lăng Phong từ nhỏ đã được danh y cùng võ lâm cao thủ chỉ điểm, sau này Thẩm Nhạn Băng được gả vào Lăng gia, lại càng dốc sức chỉ dạy. Nói đúng ra, Lăng Phong đầu óc cũng rất thông minh, cái gì đã học qua một lần thì đều nhớ kỹ. Ngoại trừ có chút lười biếng, Thẩm Nhạn Băng đối với hắn đều hết sức hài lòng, thời gian ba năm, tài nghệ của nàng cũng đã bị hắn học hết, do đó mới phải đưa hắn tới Hoa Sơn. 

Lăng Phong có căn cơ như thế, tự nhiên là rất tự tin có thể đánh thắng Lục Phi Nhi. 

“Ta chọn Tiểu sư muội…” Lăng Phong mang theo nụ cười nói. 

“Là sư tỷ, rút kiếm” Lục Phi Nhi không đợi Lăng Phong nói hết, đột nhiên quát khẽ một tiếng, rút kiếm hướng thẳng Lăng Phong đâm đến. Nàng bình sanh ghét nhất người ta chê cười nàng còn nhỏ, mặc dù Lục Phi Nhi còn ít tuổi, nhưng bởi vì là nhi nữ của chưởng môn, thiên phú lại cao, mười ba tuổi đã học được Hoa Sơn chân truyền, võ công trong số đông đảo sư huynh cùng sư tỷ trước mặt, chỉ kém Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng một chút, còn như Hà Vĩ Thu, Vương Bỉnh Hạo, Tạ Lâm Lan thì võ công cơ hồ còn cao hơn. 

Lăng Phong nào đâu biết điều này, vội vàng cúi xuống, căn bản ngay cả rút kiếm cũng đều quên mất, chỉ thấy Lục Phi Nhi hét một tiếng vung kiếm đâm tới. Kiếm thế nhẹ nhàng linh hoạt, đến nửa đường lại nghiêng cổ tay vạch ra, chỉ thấy kiếm quang lấp lóe, chính là chiêu “Cửu mai tề phóng” trong Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm. Nghe nói những đệ tử võ công thâm hậu mới có thể xuất ra chín đóa mai, nếu công lực cùng hỏa hầu không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là ba đóa năm đóa mà thôi. Lăng Phong đã thấy qua Thẩm Nhạn Băng sử dụng chiêu này, bất quá cũng chỉ có bảy đóa, lúc này Lục Phi Nhi còn nhỏ như vậy đã có thể xuất ra chín đóa, thực sự là kinh người. 

Hứ, đánh không lại còn không biết trốn ư? 

Lăng Phong cắn răng, …., nhảy về bên trái tránh khiếm phong, ù té bỏ chạy. 

“Vèo~~” Lăng Phong mặc dù né kịp, nhưng là hoa mai kiếm khí bức ra, vẫn còn bay đến trên y phục hắn, lập tức cắt một đường trên chiếc quần, vừa vặn đúng vào phần mông, để lộ ra cái mông trắng sáng như tuyết. 

“Sư tỷ, tha mạng…”Lăng Phong bị Lục Phi Nhi đâm một kiếm, cảm thấy hàn khí bức người, tự mình so ra không bằng, lại hối hận ngày thường tại sao không chăm chỉ cùng Thẩm Nhạn Băng luyện tập võ công. Chiêu thức mặc dù mình đều nhớ kỹ, nhưng bởi vì quá lười, rất ít luyện căn cơ, cho nên nội công theo không kịp. Huống chi bây giờ so ra, Thẩm Nhạn Băng vị tất đã là đối thủ của Lục Phi Nhi, mình là nhi tử đồ đệ của kế mẫu, khỏi cần nói cũng biết kết quả thế nào. 

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. 

Hoa Sơn phái Lăng ba vi bộ vẫn còn không tệ, ít nhất lúc này vắt chân lên cổ mà chạy, Lăng Phong cũng có thể về được đến nhà. 

“Nam tử hán đại trượng phu, một chút cốt khí cũng không có, làm sao làm được đệ tử Hoa Sơn phái, xem chiêu!” Lục Phi Nhi không chịu buông tha, huy kiếm đuổi theo Lăng Phong. 

Rất hay, lúc này Lục Phi Nhi dụng kiếm xảo diệu, cổ tay vừa lộn đã lại xuất ra một vùng kiếm quang, chém thẳng về phía hai chân Lăng Phong 

Lăng Phong thấy thế thì thầm kinh hãi, hắn đã dụng toàn lực chạy trốn, vậy mà vẫn không thoát khỏi tiểu nha đầu này. Các đệ tử Hoa Sơn còn đang ở bên cạnh nhìn vào, mình lại để cái mông lồ lộ bày ra, như thế còn ra thể thống gì. Chẳng trách tất cả bang phái trên giang hồ đối với Hoa Sơn phái đều có ba phần kính ngưỡng, chỉ một tiểu nha đầu đã lợi hại như vậy, càng chưa nói đến các vị sư huynh sư tỷ của nàng, huống chi bên dưới còn có một ngàn đệ tử, phỏng chừng cũng đều là tinh anh.

Chạy trốn quá chật vật, Lăng Phong cũng là ở vào thế cưỡi trên lưng cọp, bây giờ chỉ đành liều mạng, “A!” Lăng Phong đột nhiên trượt ngã, hét to một tiếng. 

Vốn Lục Phi Nhi xuất ra một chiêu “Trường hà lạc nhật” phóng về phía hắn, lúc ấy kiếm khí đại thịnh, giống như một con sông dài màu bạc, rít lên hướng thẳng Lăng Phong mà đến. Ai ngờ Lăng Phong đột nhiên ngã lăn ra đất, khiến cho một kiếm vốn đã định trước của Lục Phi Nhi thành ra chém hụt. 

“Hắc hắc!” Lăng Phong cười lên một tiếng đắc ý, đột nhiên dùng thế lý ngư đả đĩnh, thân thủ xoay tròn, muốn bắt lấy cổ tay Lục Phi Nhi, đoạt lấy trường kiếm của nàng. 

Chẳng ngờ Lăng Phong xuất thủ tìm tới, lại không phải cổ tay mà là một khối thịt tràn đầy đàn hồi, mở mắt vừa nhìn, thì ra đã chộp ngay phải bộ ngực sữa của Lục Phi Nhi… 

Choáng, một tiểu cô nương mới mười ba tuổi mà lại có bộ ngực đầy đặn co giãn như vậy….điều này làm sao có thể? Nếu không phải lúc này Long trảo thủ của mình vẫn còn đang nắm lấy, thực sự là nói ra cũng chẳng ai tin. 

“Hỗn đản, đại sắc lang…” Lục Phi Nhi khi nào chịu phải phi lễ như vậy, nhất thời hai má đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập sát khí, không cần để ý đến phong độ thục nữ, vung chân đá ra. “Binh…” một tiếng, tung ra một cú đá trời giáng đúng vào cái mông trắng bạch đáng thương của Lăng Phong. 

“A…” Lăng Phong một trận đau đớn, cả người như một con khỉ bị đốt cháy mông bay thẳng lên, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, rầm một tiếng rơi bịch xuống bãi cỏ cách đó ba trượng. 

“Hừ!! Ta giết ngươi! Lục Phi Nhi cảm thấy vẫn chưa hả giận, đang muốn vung kiếm phóng tới. 

"Phi nhi, đủ rồi!” Sư nương đứng lên mắng một câu, nói: “Chuyện hôm nay đến đây là ngừng, Phi Nhi, không được làm càn, nếu không sẽ phạt lên Tư quá nhai diện bích. Bỉnh Hạo, ngươi đem sư đệ về phòng nghỉ ngơi…” 

“Vâng, sư nương.” Vương Bỉnh Hạo cung kính nói. 

Vậy Nhân vật chính của chúng ta sao rồi? Đã xui lơ nằm im trên mặt đất, giống như quả bóng cao su xì hơi, bởi vì còn mặc cẩm y thiếu gia, cho nên úp mặt trên đất nhìn lại càng rõ ràng, giống như một con hoa hoa trùng nhũn như bông nằm bò trong bãi cỏ. 

Hoa hoa trùng tử. 

Đúng vậy, chính là hoa hoa trùng tử, đây là biệt hiệu đầu tiên của Lăng Phong tại Hoa Sơn, cũng là trò cười cho các sư huynh sư tỷ của hắn.

Chương 2: Thụ nghệ

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Phong cảm thấy dưới mông vẫn còn vô cùng đau nhức. Sau khi rửa mặt xong, lại có nha hoàn mang bữa sáng lên. Đương nhiên, không phải tất cả đệ tử Hoa Sơn phái đều có đãi ngộ như thế, ngoại trừ chưởng môn, sư nương và Lục Phi Nhi ra, phỏng chừng Lăng Phong chính là đệ tử Hoa Sơn phái đầu tiên được như thế, khỏi nói, có tiền mà. Vì để không tỏ ra đặc biệt ưu đãi, Lăng gia đã bỏ tiền cấp nha hoàn cho tất cả các đệ tử đích truyền của Hoa Sơn, như vậy, các tam anh tam phượng khác đều được hưởng sái từ Lăng Phong, cùng nhau hưởng thụ đãi ngộ cao cấp.

Lăng Phong vừa ăn xong bữa, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã tới, còn có nha hoàn cầm theo hai bộ y phục mới. Mặc dù Lăng Phong đem theo rất nhiều quần áo lên núi, bất quá Hoa Sơn phái có quy định, tất cả các đệ tử đều phải mặc một loại trang phục giống nhau, ngay cả hắn cũng không có ngoại lệ. 

Lăng Phong vừa thấy nhị sư huynh đến, lập tức vừa hành lễ, vừa nhường chỗ ngồi, ra vẻ vô cùng lễ phép. Hắn chân thành nói: “Nhị như huynh, thực thất lễ!” 

Hà Vĩ Thu nhìn bộ dáng cà nhắc của Lăng Phong, tựa như một cô nương mới bị phá xử đi trên đường, nhớ tới những tao ngộ hắn gặp hôm qua, không khỏi khe khẽ bật cười, liền khoát tay, kéo Lăng Phong ngồi xuống, nói: “Tiểu sư đệ, bây giờ ngươi đã là đệ tử Hoa Sơn phái, sau này chúng ta đều là người một nhà, ngươi không cần phải khách khí như vậy.” 

Lăng Phong hai tay kéo lấy tay Hà Vĩ Thu, nói: “Sau này xin nhị sư huynh chiếu cố nhiều hơn. Nhất là phương diện học nghệ, cũng nên nghiêm khắc một chút, không cần khách khí với đệ.” Đương nhiên, những lời này tuyệt đối là lời nói phát ra tự đáy lòng, chỉ bất quá là hơi chập chờn một chút thôi. 

Lăng Phong trước khi lên núi đã xác định rất rõ ràng, cha đưa mình tới, cũng chẳng hề trông chờ mình học được bao nhiêu võ công, bất quá cũng có cái danh là đệ tử Hoa Sơn phái, cùng các sư huynh đệ tạo ra quan hệ tốt, gia tăng cảm tình, ngày sau trở về tiếp quản chuyện làm ăn, cũng không sợ võ lâm đồng đạo uy hiếp. Lăng Khanh lấy ba năm kỳ hạn, đợi khi Lăng Phong đủ mười tám tuổi , sẽ cho về Hàng Châu cử hành lễ trưởng thành, cũng là muốn cưới lão bà cho hắn, sinh con đẻ cái, sau đó tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Cho nên Lăng Phong đối với chuyện ngày hôm qua cũng chẳng thèm để ý bao nhiêu, đối với Hà Vĩ Thu cũng là rất cung kính tốt đẹp. 

Hà Vĩ Phu đâu biết dụng ý của Lăng Phong, nghiêm nghị nói: “ Sư phụ hiện đang bế quan, sư nương mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, không thể chiếu cố đến ngươi, cho nên giao cho ta tới dạy bảo ngươi. Chỉ là ta bản lãnh tầm thường, không nên làm hại lớp đệ tử sau mới tốt.” 

Lăng Phong cười, nói: “Nhị sư huynh quá khiêm nhường rồi, ở trên núi này, ai không biết nhị sư huynh chẳng những bản lãnh xuất chúng, mà còn đức cao vọng trọng.” 

Mấy lời ngon ngọt này Hà Vĩ Thu nghe được thì thập phần thoải mái. Hắn biết tiểu tử này là nhi tử của Hàng Châu thủ phú, mẫu thân hắn lại là Thẩm Nhạn Băng, phải biết rằng Thẩm Nhạn Băng cùng sư nương quan hệ không tầm thường, cùng hắn có quan hệ tốt, chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện cũng thẳng thắn dễ nghe, khiến cho mình rất vừa lòng. 

Hà Vĩ Thu đỡ Lăng Phong đứng lên, nói: “Vinh dự được cùng ngươi nói chuyện, ngươi xem, đây là y phục mới sư nương sai người chuẩn bị, ngươi tới thử một chút.” 

Lăng Phong nhìn thấy hai bộ y phục, một bộ màu xanh, một bộ màu trắng. Hắn cầm lên ước lượng một chút, lại ướm thử vào người. “Không ngờ sư nương lại chu đáo như thế, quần áo này thực là vừa với người đệ.” Hắn trong lòng đối với chu đáo cùng quan tâm của sư nương thì hết sức cảm kích. 

Hà Vĩ Thu gật đầu nói: “Đó là, chúng ta nhiều sư huynh sư muội như thế tiến vào, còn chưa nghe nói sư nương hỏi qua chuyện y phục bao giờ, ngươi là người đầu tiên.” 

Lăng Phong vẻ mặt tươi cười, nói: “Vậy đệ phải cám ơn sư nương rồi!” Nghĩ thầm, phỏng chừng đây chính là kế mẫu Thẩm Nhạn Băng chuẩn bị sẵn cho mình, bất quá chỉ là nhờ sư nương chuyển giao mà thôi, thực ra đối tốt với mình, cũng vẫn chính là người nhà. 

Hà Vĩ Thu nói: “Chúng ta bây giờ đi gặp sư nương, có lẽ nhân gia cũng đã dùng xong bữa sáng rồi. Người nói với ta, bảo ta đi gọi ngươi tới, người có không ít lời muốn dặn dò nguơi. 

Lăng Phong đáp ứng một tiếng, thu thập qua loa một chút, sau đó mặc quần áo mới vào, đi theo Hà Vĩ Thu tới gặp sư nương. 

Sư nương ở tại hậu viện, lúc này đã tới tiền sảnh. Sư nương vẫn ngồi ở trên ghế thái sư như hôm qua, thong thả nhấp một tách trà. Nàng trên người vận một bộ y phục màu trắng, mái tóc vấn cao, hai mắt sáng ngời, toàn thân như một đóa hoa đào diễm lệ, khiến cho người ta mê say. Hai bên cạnh nàng vẫn là bốn nha hoàn cẩn thận hầu hạ. Bộ dáng sư nương lúc này giống như hoàng hậu cao qúy, ưu nhã, còn có phần quyến rũ mê người. Sư nương thấy hai người bước vào, liền hướng Lăng Phong mỉm cười, sau đó sai nha hoàn đem ghế ra, bảo hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net