[Sắc hiệp]Tân lộc đỉnh ký (Chương 1-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vậy cả giận, hừ lạnh: “ Tổ bà nó, Con lừa bị thiến này lá gan cũng thật quá lớn… A...! Quế đệ, là ta nói là nói tên tiểu tử Ngô Lương Phụ kia.” Trần Đấu nghe vậy mới hiểu được gã cho hắn là thái giám, sợ hắn hiểu lầm, tuy nhiên tên này mắng Ngô Lương Phụ như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, khoát tay nói: “ Không có gì… đệ biết huynh mắng hắn.”

Trương Đức Biểu lúc này mới nói tiếp: “Tiểu tử này đúng là không biết thức thời, lúc trước Hoàng đế Thuận Trị còn trị vì, hắn chưởng quản mười ba nha môn, quyền cao chức trọng nên mọi người đều sợ hắn. Nhưng hiện tại là triều đại nào chứ? là triều đại của Khang Hy hoàng đế a!... Hoàng Thượng nếu không vừa mắt hắn, quyền cai quản mười ba nha môn cũng sẽ tước bỏ, hắn hiện tại làm gì còn chút thế lực nào, lại dám phạm vào chúng ta, huynh đệ ngươi đừng lo lắng, nếu có cơ hội ta sẽ xử lý hắn.” 

Thấy Trương Đức Biểu muốn đi thu thập Ngô Lương Phụ, chính là hợp ý hắn, chỉ là tiểu tử này nhát gan, chỉ có mỗi trình giả chết là cao siêu, vị tất đã làm nên trò trống gì? Nghĩ vậy hắn liền nói cho qua chuyện: “Như thế thì làm phiền ca ca rồi.” Trương Đức Biểu lại rất lấy làm đắc ý, bộ dáng như việc này đối với gã dễ như lấy đồ trong túi vậy: “Quế đệ yên tâm, việc này cứ giao cho ta xử lý.”

Trần Đấu khoát tay nói: “Việc này không cần gấp, cứ tạm gác lại đã. Đệ hiện có việc muốn ca đi làm. ..Ngày mai ca hãy chọn trong đám nha hoàn được chia của các huynh đệ, lấy ra sáu mươi người trẻ tuổi, ưa nhìn một chút. Đưa đến đây giao cho Lý chưởng quỹ .” Trương Đức Biểu tròn mắt hỏi lại: “ Ủa, Cần nhiều nha hoàn như vậy để làm gì?” Lòng gã nghĩ thầm, không lẽ tên Lý Áp Bằng này trâu bò vậy sao? Những sáu mươi người a…

Trần Đấu cũng không hiểu tên kia đang nghĩ gì mà nom xấu xa vô cùng, cũng không để ý đến hắn nữa, quay qua Lý Áp Bằng nói: “ Trong tửu lầu của chúng ta, chức vụ hầu bàn đều do các tiểu cô nương đảm nhiệm. Trương đại ca sau khi đưa người tới, ngươi hãy nhanh chóng bắt đầu huấn luyện. Ừm, cũng may là phần lớn những cô nương này trước đây đều là thị nữ, cũng coi như có chút kinh nghiệm. Mặt khác đều cho các nàng mặt quần áo thống nhất một kiểu sườn xám đi… ” 

Trương Đức Biểu xen vào nói: “Nơi này không phải là mở tửu lầu sao? Hay là làm kỹ viện ngầm ?” Trần Đấu bật cười ha ha: “Dùng nữ nhân làm hầu bàn thì nhất định phải là kỹ viện sao? Ai nói nữ tử không được làm hầu bàn, tửu lầu chúng ta tại kinh thành là siêu cấp xa hoa đại tửu lâu, vì sao không dùng nữ hầu bàn ?” 

Hai người kia nghe hắn nói vậy thì lấy làm kinh ngạc không thôi. Lý Áp Bằng vân vê chòm râu nói: “Dùng nữ nhân làm hầu bàn, trước giờ cũng chưa từng nghe nói qua, chủ nhân ngài đã nghĩ như vậy, thì cứ thử một lần , nói không chừng lại thu được kết quả ngoài mong đợi.” Lý Áp Bằng tuy tuổi không còn nhỏ nhưng đầu óc không đến nỗi bảo thủ, có thể chấp nhận những chuyện mới mẻ. Trần đấu thầm nghĩ mình quả không có chọn sai người, tửu lầu giao cho gã quản lý hắn cũng yên tâm… Lấy ra một vạn hai ngân phiếu giao cho Lý Áp Bằng, để làm vốn lưu động cho Tửu lâu. 

Về đến nhà, hắn nói với Tiểu Liên về chuyện nữ hầu bàn và ngự trù, Tiểu Liên đối với việc dùng ngự trù đến làm việc thì mãn ý vô cùng, riêng chuyện dùng nữ hầu bàn thì trong lòng có chút hoài nghi mục tiêu của hắn, Trần Đấu cũng cũng không có cách nào giải thích với nàng ngay được, nên đành mặc kệ cho qua. Rồi nàng ta sẽ sớm thấy tác dụng mà.

Mấy ngày kế tiếp Trần Đầu tha hồ mà thoải mái nghỉ ngơi, tửu lâu thì có Lý Áp Bằng quản lý, còn có thêm Tiểu Liên thường xuyên đến giải quyết mọi chuyện, nếu có vấn đề khó giải quyết thì buổi tối về nhà tìm hắn thương lượng. Hắn ngoại trừ ban ngày phải bên ở bên cạnh Hoàng Thượng , còn thời gian khác thì lại đi dạo trong thành, hoặc đến trà lâu nghe ngâm thơ. Nghĩ lại cũng cảm thấy thật là buồn cười, ở thời đại này cũng chỉ có mấy cái trò giải trí như vậy, tại trà lâu mà cũng có khi chứng kiến được mấy tiểu cô nương xinh đẹp, khiêu khiêu khích khích làm dâm ý trong lòng hắn nổi dậy không ngớt. 

Trần Đấu trong lòng thầm nghĩ có thể Thiên Địa Hội sẽ cho người âm thầm theo sau hắn, chẳng qua một khi bọn họ đã không tới tìm thì hắn càng thấy thoải mái nhàn hạ. Nói thật, trên người có nhiều bạc như vậy, chẳng cần nói đến Vi Tiểu Bảo, đến như Trần Đấu đều muốn đi ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt. 

Qua được mấy ngày , Tiểu Liên nói cho hắn biết, tửu lâu không còn có vấn đề gì nữa, có thể khai trương. Ngày thứ hai hắn liền đi tới tửu lâu, lúc này Lý Áp Bằng đang cặm cụi ngồi viết thực đơn, thấy Trần Đấu đến liền đưa cho hắn xem: “Những món ăn này đều là do đám ngự trù làm ra. Giá cả thì tiểu nhân với Nãi nãi cùng nhau thương lượng đưa ra.”

Trần Đấu nghe mà cảm thấy mơ mơ màng màng, lấy làm không hiểu hỏilại : “Nãi Nãi? Nàng ta là ai?” Lý Áp Bằng đỏ mặt vội la lên đáp: “Không phải nãi nãi của tiểu nhân, mà là chủ nhân nãi nãi.” Trần Đấu mới hiểu được hắn nói chính là Tiểu Liên, bật cười rộ lên.

Lý Áp Bằng nói tiếp: “Tiểu nhân cùng chủ nhân nãi nãi đã thương lượng qua, món ăn trong tửu lâu chúng ta đều là do ngự trù làm, nên tự nhiên đều phải đặc biệt hơn các tửu lâu khác… Cho nên định giá món ăn có cao hơn các nơi khác một chút, ngài nhìn xem có thích hợp hay không?”

Hắn ngẩng đầu ngó qua, bảng giá Lý Áp Bằng viết dao động từ mấy lượng đến hai mươi mấy lượng, món cao nhất cũng không vượt quá ba mươi lượng bạc , liền lắc đầu, thở dài: “Định giá như thế không thích hợp.” Lý Áp Bằng vội vàng nói: “Nếu thấy cao ta lại điều chỉnh giá thấp xuống tí nữa.” Trần Đấu hừ lạnh: “ Không phải cao, mà là rất thấp, ngươi điểu chỉnh cho giá cả toàn bộ món ăn lên gấp mười lần cho ta. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net