[Sắc hiệp]Tân lộc đỉnh ký (Chương 1-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Lộc Đỉnh Ký

Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư

Quyển I

Chương 17:Một Đôi Chân Đẹp. 

Người Dịch: Tam Nhãn Huyết Nha

Biên Tập: Tuyệt Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Thấy nữ sát thủ ngồi bật dậy rồi lại lăn đùng ra ngất xỉu, Trần Đấu cùng Tiểu Liên đều cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn vội lấy tay thăm dò hơi thở của nàng thì phát hiện nàng vẫn còn thở, tuy rằng vô cùng mỏng manh, khi có khi không nhưng rõ ràng vẫn còn thở. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, quay lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Liên nói: “Cũng không có gì đáng ngại, nàng ta chỉ là bị ngất đi thôi. Chúng ta tiếp tục nào.”

Khâu vết thương, nói thì dễ nhưng khi làm mới thấy nhiều vấn đề phát sinh. Miệng vết thương của nữ tử này rất lớn nên Trần Đấu phải nhờ Tiểu Liên giữ cho chúng khít lại, còn hắn thì cặm cụi ngồi khâu vết thương. Tiểu Liên tâm địa thiện lương, không dám nhìn hắn cầm kim đâm tới đâm lui trên da thịt của nữ tử kia, chỉ dùng hai tay ấn chặt mép vết thương lại còn mặt quay sang phía khác.

Một lúc lâu sau, Trần Đấu mồ hôi đầm đìa, thở phào một hơi: “Ổn rồi,cuối cùng cũng xong.” , Tiểu Liên mới dám từ từ quay đầu lại nhìn nhưng vừa thấy vết thương bị bị hắn chắp vá thô thiển vô cùng, không kiềm nổi bột miệng mắng: “ Huynh thật là vụng về mà. Huynh xem, vết thương của người ta mà huynh lại khâu loạn lên thế này, sau này kết sẹo sẽ xấu đến mức nào nữa? Huynh nhanh làm lại đi.” 

Trần Đấu vừa vất vả hoàn thành lại bị nàng ta dội một gáo nước lạnh, nhất thời nổi giận đáp: “ Muội tưởng đây là khâu quần áo,giày dép hay sao mà nói làm lại là có thể làm lại được? Huynh khiến vết thương ngừng chảy máu đã là tốt lắm rồi, muội còn muốn gì nữa?.”

Nói xong, hắn cũng biết mình đã quá nặng lời, cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nữa. .Tiểu Liên vừa nghe hắn gắt gỏng, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt ngắn nước mắt dài. Trần Đấu vội vàng dỗ ngọt: “Tiểu Liên, muội đừng khóc nữa mà, huynh chẳng qua chỉ là lo lắng quá nên nhất thời nóng giận thôi. Nếu muội có giận thì cứ dùng kim mà đâm huynh một vạn tám ngàn cái đi…Ài, tất cả đều tại huynh không tốt…”

Nào ngờ Tiểu Liên không nín mà lại càng khóc to hơn: “Huynh đem muội vứt ở đây, phó mặc cho nha hoàn trông coi, còn mình cả ngày đều không thấy mặt. Gần đây lại càng ít khi trở về nhà… Đến hôm nay mới thấy huynh về, nhưng lại dẫn theo một nữ nhân xa lạ nữa… Hu hu … Huynh bảo muội chịu đựng thế nào được đây? Nếu huynh cảm thấy muội phiền phức thì chỉ cần nói một câu, muội sẽ không làm phiền huynh nữa….”Vừa nói vừa quay mặt ra cửa, như muốn lập tức ly khai.

Trần Đấu nắm lấy bàn tay của nàng trắng nõn của nàng, kéo lại, ôn nhu nhìn nàng nói:“Tiểu Liên, là huynh không đúng … huynh không nên nổi nóng với muội… Đừng giận nữa, được không? Tất cả đều là huynh không đúng.” 

Tiểu Liên tránh khỏi ánh mắt của hắn, dấm dẳng nói: “Huynh có biết huynh sai ở chỗ nào không? Huynh thử nhìn lại mình đã làm gì xem, cho dù sau này nàng ta không bị tàn phế nhưng nói gì thì nói người ta cũng là một nữ tử, bị huynh làm bừa, để lại một vết sẹo lớn thế này thì còn ai dám lấy nàng làm nương tử nữa?”

Trần Đấu nghe nàng cưỡng từ đoạt lý mà nhất thời không biết nói sao.Thời đại này làm gì có cô gái nào dám mặc váy ngắn ra đườn? Như vậy thì đùi nàng ta có sẹo hay không thì quan trọng quái gì? May ra chỉ có lão công của nàng ta sau này mới biết, lúc đó thì chắc chắn đã bái đường thành thân,gạo đã nấu thành cơm rồi thì còn lo gì nữa? Chẳng qua Tiểu Liên giận dỗi nên đổ lỗi bừa cho hắn, nhưng hắn cũng đành chịu không dám nửa lời ca thán đây. Thôi thì cứ thành khẩn nhận lỗi thôi, nam tử hán không chấp nhặt với nữ nhân làm gì. 

“Lời của nương tử đều là châu ngọc, tướng công ta xin cẩn cẩn tiếp thu.”Hắn cố ý kéo dài từng chữ ra, điệu bộ hoạt kê vô cùng. 

Tiểu Liên thấy hắn làm trò, không nhịn được bật cười rồi sẵng giọng nói: “Ai là .....nương tử của huynh chứ? Nếu huynh cứ thấy nữ nhân xinh đẹp lại động lòng thì còn có ai dám gả cho huynh nữa đây?” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt nàng lại lộ vẻ tươi cười,càng nhìn càng thêm mĩ lệ. 

Thấy nàng vui vẻ trở lại, hắn cũng vui lây. Nghĩ kỹ lại thì Tiểu Liên nói cũng có điểm hợp lý. Cho dù không ai nhìn thấy vết sẹo đi chăng nữa thì việc xuất hiện một vết sẹo vô cùng khó coi trên đôi chân hoàn mỹ đó thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Ài, đôi chân đẹp thế này nếu mặc váy đen lại càng thêm quyến rũ, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu gã sắc lang nữa.

Trong lúc hắn đang nghĩ hươu nghĩ vượn thì Tiểu Liên lại nhéo mạnh tay hắn nói: “Ngốc tử, huynh lại đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì mắt cứ dại ra thế? Nhanh qua đây hỗ trợ muội khâu lại vết thương cho nàng ta đi.” 

Tiểu Liên cẩn thận tìm đầu dây rồi dùng một cái nhíp và dao sắc cẩn thận rút chỉ cũ ra sau đó dùng một sợi chỉ tơ tằm khác, cố nén nỗi sợ hãi, từng kim, từng kim bắt đầu khâu lại vết thương.

Trần Đấu ở một bên xem nàng trổ tài “khâu vá” mà mồ hôi vã ra như tắm,chỉ thấy đường kim mũi chỉ cứ thế nối tiếp nhau, vết thương dài ba tấc mà nàng ta khâu hết hơn một canh giờ mới xong, ước chừng phải hơn 200 mũi kim là ít. Đáng thương cho nữ sát thủ, vết thương của nàng ta mà Tiểu Liên làm cứ như đang khâu lại đôi “tú hoa hài”, cái yếm hoặc cái mũ hoa của mình vậy. 

Trong quá trình khâu lại vết thương, nữ tử kia cũng có một,hai lần tỉnh lại nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Liên đang khâu vết thương cho mình một cách trước nay chưa từng thấy qua thì hoản sợ kêu lên những từ vô nghĩa rồi lại lăn ra ngất xỉu. Trần Đấu thầm nghĩ: Nếu sau này buộc phải lấy lời khai mà nàng ta cứng đầu không chịu hợp tác thì cứ kêu Tiểu Liên ra, biểu diễn tài nghệ khâu “tú hoa hài”, chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp thôi. 

Tiểu Liên giải quyết xong vết thương của nữ tử kia, cũng không để ý mặt mình thấm đẫm mồ hôi, đi nhanh ra của kêu bà Trương mang bát canh “Hồng tảo ngân nhĩ thang” vào cùng với thuốc trị thương và vài tấm vải mỏng. Vừa vào phòng đặt bát canh xuống bàn, bà Trương bị cảnh tượng trước mặt dọa cho bở vía, la ầm lên, làm như người bị thương không phải nữ tử kia mà là bà ta vậy. Trần Đấu bước tới bịt miệng bà ta lại rồi phẩy phẩy tay ra dấu cho bà ta ra ngoài. 

Tiểu Liên đem thuốc trị thương bôi lên vết thương và vùng phụ cận, đoạn vừa quấn vải mỏng lên đó vừa nói: “ Phải làm như thế này thì sau này mới không để lại sẹo. Nam nhân các huynh đúng là làm việc gì cũng cẩu thả mà.”

Trần Đấu nhịn không được buột miệng nói: “Cũng không phải là “tú hoa hài”, muội khâu kỹ vậy làm gì? Cũng may nàng ta ngất xỉu, nếu không chắc chắn là đau chết rồi.”

Tiểu Liên liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Như thế nào, muội làm thế huynh đau lòng lắm phải không?” Thấy hắn định mở miệng phân bua, nàng chặn lại:: “Được rồi, được rồi… huynh đừng đứng quẩn chân ở đây nữa, mau đi ra ngoài đi để muội lau rửa thân thể cho nàng ta, toàn thân toàn là máu khô không à.”Vừa nói Tiểu Liên vừa cởi áo ngoài của nữ sát thủ ra, quay lại thấy hắn vẫn còn lấn cấn chưa rời khỏi thì tức giận nói: “Còn không đi nữa….Chẳng lẽ huynh định nhìn muội lau rửa thân thể cho nàng ta sao?” Không còn cách nào, hắn đành hậm hực rời khỏi phòng rồi tiện tay đóng luôn cửa phòng lại. 

Vừa quay lưng rời khỏi phòng, trong đầu Trần Đấu không ngừng miên man suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay. Đầu tiên là việc gặp lại cừu nhân của Tiểu Liên, tên ác tặc Sử Tùng. Trùng hợp là lúc đó bên cạnh hắn lại có Trương Đức Biểu cùng đám thủ hạ, càng trùng hợp hơn là từ đâu xuất hiện một đám người ra tay ám sát Sử Tùng làm hắn nhân cơ hội thay Tiểu Liên báo thù cho cha nàng, đã thế còn cứu được một nữ tử có đôi chân tuyệt mĩ nữa. Mọi chuyện xảy ra cứ như là do thiên ý vậy.Vừa nhắc đến đôi chân đẹp, lòng hươu dạ vượn của hắn lại nổi lên, không thể tập trung suy nghĩ gì được nữa. 

Đúng lúc này, trong phòng có tiếng Tiểu Liên kêu lên kinh ngạc: “Tỉ tỉ, tỉnh rồi à?”Hắn nghe vậy vội vàng đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm hắn ngây người ra.

Chỉ thấy nữ kia khuôn mặt đã được Tiểu Liên tẩy trang, dung mạo tuyệt mĩ hiện ra, hơn nữa vì nàng vừa mất quá nhiều máu cho nên sắc mặt tái nhợt, lại giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần. Nữ nhân này ước chừng chỉ khoảng mười bảy,mười tám tuổi, thân thể đã phát dục hoàn toàn, vạt áo của nàng đã bị Tiểu Liên cởi ra hết, bên dưới chiếc yếm đỏ là đôi nhũ phong no tròn như ẩn như hiện, cùng với vòng eo nhỏ nhắn làm cho tim hắn đập thình thịch. 

Nữ tử kia định gượng dậy nhưng vừa cử động đôi chút, vết thương truyền đến một cơn đau nhức làm nàng phải nhíu mày vì đau.Thấy vậy Trần Đấu cũng cảm thấy căng thẳng hơn nhiều.Tiểu Liên tròn mắt cảm thán: “Ôi, tỷ tỷ thật là xinh đẹp mà.” Hắn nghe thế cũng chỉ biết há to miệng mà không dám nói gì.

Nữ nhân xinh đẹp vẫn còn đang mơ màng, ngó đông ngó tây ,mãi một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Ta đang ở đâu đây? Còn ngươi là ai?” 

Tiểu Liên liền đáp: “Tỉ đang ở nhà của muội, là do lão công của muội đưa tỉ về đây.”Vừa nói nàng vừa quay đầu sang Trần Đấu, liếc một cái đầy thâm ý sau đó nói tiếp: “Còn vết thương của tỉ là do muội khâu lại.Tỷ tỷ, người bị mất máu quá nhiều rồi, đừng cố động đậy nữa, vết thương lại há miệng ra. Để muội đút cho tỉ bát canh, là do lão công của muội đặc biệt dặn người nấu đó.”

Nữ nhân xinh đẹp nghe vậy cảm kích nói: “Đa tạ mọi người đã ra tay cứu giúp,xin hãy nhận của ta một lạy.”Vừa dứt lời liền muốn ngồi dậy nhưng phát hiện ra thân thể mình hở hang quá nữa thì “Á” lên một tiếng rồi lại lăn ra ngất xỉu.

Tân Lộc Đỉnh Ký

Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư

Quyển I

Chương 18: Dung Nhi tỷ tỷ. 

Người Dịch: Tam Nhãn Huyết Nha

Biên Tập: Tuyệt Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Tiểu Liên thấy nàng lại bất tỉnh nên luống cuống ôm lấy nàng, thảng thốt hô:" Tỷ tỷ… mau tỉnh lại… mau tỉnh lại nào…." Thấy nàng kia vẫn không có phản ứng gì thì quay lại nhìn Trần Đấu khóc ròng:" Nàng đã chết… hu hu… tỷ tỷ đã chết rồi …."

Trần Đấu đi tới bên giường, lật chăn mền ra kiểm tra mạch đập, lại bỉ ổi nhân cơ hội nhìn cho nghiền, sau mới nói:" Nàng ta không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu thôi, một lát sẽ tỉnh lại." Trong lòng hắn lại cười thầm:" muội thật ngốc, muốn cho nàng tỉnh lại mà còn kêu ta vào, nàng ta không bị hoảng hốt mà hôn mê mới là lạ đấy."

Tiểu Liên lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút:" May mắn có huynh, nếu không muội cũng không biết phải làm thế nào." Trần Đấu cười tủm tỉm vuốt nhẹ tóc nàng, tự đắc nói:" Có lão công của muội ở đây, ngay cả Diêm Vương cũng không dám bắt nàng ta đi đâu." Tiểu Liên giơ nắm tay trắng muốt, đánh nhẹ lên ngực hắn một cái: " Huynh ấy, chỉ được cái nói linh tinh thôi. huynh là lão công của muội khi nào?" 

Trần Đấu cười cười:" Ài, ra là không phải a…Có điều mới vừa rồi cũng không biết là ai nói… " Hắn nhại theo giọng của nàng:" Ngươi đang ở nhà của chúng ta, là tướng công ta cứu ngươi." Tiểu Liên “a” một tiếng xấu hổ che mặt lại:" Tiểu Bảo, huynh xấu lắm…muội không thèm để ý tới huynh nữa." Trần Đấu ôn nhu nắm lấy tay nàng:" Khi nãy nghe được muội nói câu đó, thật sự là ta rất vui. Tiểu Liên, muội không biết trong lòng huynh, muội quan trọng đến cỡ nào đâu."

Tiểu Liên cúi đầu, thanh âm mềm mại như nước chảy: " Tiểu Bảo, mặc dù huynh thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn muội nữa, nhưng lại rất chín chắn, dường thứ cái gì cũng biết, cũng trải qua. Muội càng ngày càng nhìn không thấu huynh, cũng không biết huynh nói thật hay chỉ là gạt muội…Nhưng muội tin huynh sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi muội. Tiểu Bảo, huynh nói vậy muội rất vui… Có thể ngày ngày ở cạnh huynh, tối đến lại ngóng huynh trở về... thực lòng hy vọng cuộc sống như vậy sẽ không bao giờ kết thúc." 

Nghe nàng thổ lộ tâm tư, Trần Đấu trong ngực dâng lên một cỗ nhiệt khí, cảm giác hạnh phúc như sắp nổ tung lên. Hắn trìu mến ôm nàng vào ngực. Tiểu Liên tựa hồ cũng cảm nhận được chân tình của hắn, nhu thuận giống như một chú mèo nhỏ, tùy ý để hắn ôm ôm ấp ấp. 

Đột nhiên, như nghĩ ra chuyện gì, Tiểu Liên chợt ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh băng. Trần Đấun rùng mình một cái, không nàng muốn gì. Tiểu Liên hừ lạnh:" Mới vừa rồi ai cho huynh vào, huynh…. Huynh đã thấy những gì rồi?" 

Trời ạ, nha đầu kia tới bây giờ mới nhớ tới việc hồi nãy, giờ lại đem ra tính sổ với hắn. Khi nãy Trần Đấu vội vàng chạy vào, vô tình thấy được thân thể của nữ tử kia , trong lòng cũng cảm thấy không ổn. Nhưng nha đầu này lại không phát tác ngay, còn tưởng là nàng tâm địa bồ tát. Hóa ra là nàng nhất thời hồ đồ, quên mất.

Có đánh chết hắn cũng không thừa nhận, lại làm ra vẻ hồ đồ, nói:" Thấy cái gì là thấy cái gì? Huynh cái gì cũng chưa thấy qua. " Tiểu Liên sắc mặt nhất thời dịu xuống:" Không… không có gì… muội chỉ nói đùa thôi." Đang nói tới đó, bỗng nghĩ lại, cả giận nói:" Lại còn tính gạt muội sao? rõ ràng là huynh đã lật chăn mền lên mà, còn nói là không thấy gì." Vừa nói vừa huy động song thủ, tay phải cấu, tay trái véo làm hắn da thô thịt cứng đến đâu cũng chịu không nổi, liền nắm chặt tay nàng, nói:" Là muội nói nàng đã tỉnh dậy, chính miệng gọi huynh vào, bây giờ lại muốn trách huynh… Thật không còn công lý mà…."

Tiểu Liên hừ lạnh:" Muội chỉ nói nàng đã tỉnh dậy, chứ đâu có kêu huynh vào, huynh chính là muốn nhìn lén thân thể của nàng ta, lại còn dám gạt muội nữa. Để coi muội thu thập huynh thế nào đây." Trần Đấu cũng không phải kẻ ngu, hiển nhiên sẽ không thành thật đứng im cho nàng trừng trị. Một tháng luyện võ quả nhiên là không uổng công, bây giờ lại có cơ hội sử dụng rồi.

Hắn cười nói:" Nếu muội có thể bắt được huynh, huynh sẽ để muội mặc sức hành hạ." Tiểu Liên nghe vậy nổi giận đuổi theo, tuy khoảng cách rất gần, tựa hồ vươn tay ra thêm chút nữa là có thể tóm được, nhưng thủy chung lại vẫn không tài nào chạm vào được dù chỉ là vạt áo của hắn. Thấy nàng gấp rút đến độ đỏ ửng mặt, lại đang giận, Trần Đấu không đành lòng, định dừng lại, cho nàng trút giận một phen. Chợt nghe được trên giường có tiếng động, chắc là nữ tử kia đã tỉnh.

Hắn vội dừng bước, Tiểu Liên vẫn chưa hay biết, thấy hắn dừng lại thì hưng phấn chạy đến, cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ hắn, cười khanh khách:" Bắt được huynh rồi, muội sẽ cho huynh biết thế nào là lợi hại, huynh có cầu xin tha thứ cũng vô dụng." Trần Đấu nín cười chỉ chỉ nữ tữ đang nằm trên giường, nói:" Nàng tỉnh rồi, đến xem nàng 1 chút đi."

Tiểu Liên “hả” 1 tiếng, vội vàng chạy tới, nói:" Tỷ tỷ người tỉnh rồi, hồi nãy tỉ đột nhiên ngất xỉu, hù muội sợ muốn chết. Đều do Tiểu Bảo này làm tỉ ngất xỉu, muội sẽ đánh hắn, thay tỉ trút giận." Tiểu liên nói liên hồi, làm nàng kia tựa hồ có chút chóng mặt, hơn nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, lật chăn mền lên một chút, tức thì đỏ mặt lên, nói:" Muội muội, đa tạ cứu giúp." Nói rồi lại kỳ quái liếc Trần Đấu một cái:" xin cho ta mượn một bộ xiêm y. ta sẽ ra ngoài sẽ cảm tạ tướng công của muội sau." 

Tiểu Liên ngẩn ra, sau mới hiểu ra:" Muội nói chính là hắn a." Nàng kia cả kinh, nói:" Tướng công của muội chính là vị... tiểu công công này?" Trần Đấu lúc này mới hiểu được ánh mắt vừa rồi của nàng, nguyên lai nàng ta thấy hắn mặc quần áo của thái giám, còn tưởng rằng đây là một tiểu thái giám nữa chứ. Tiểu Liên mỉm cười, nói:" Hắn là một thái giám giả." Quay sang nhìn Trần Đấu một chút, rồi cúi đầu, nhẹ giọng nói:" Hai chúng ta còn chưa có thành thân …." 

Nữ tử xinh đẹp nghĩ đến bị một tên thấy giám giả nhìn thấy thân thể, nhất thời đỏ bừng mặt. Trần Đấu lo lắng nàng xấu hổ, lại hôn mê bất tỉnh nữa thì phiền to, vội vàng nói:" Thân thể nàng suy yếu, đừng nói gì nữa, trước tiên uống bát canh này đi, một lát nữa ta sẽ sai hạ nhân đem thuốc vào." 

Tiểu Liên bê bát canh ra ngoài:" Ài, để lâu canh nguội hết rồi, để muội đi hâm lại 1 chút, tỉ cứ nằm đó đừng cử động, muội sẽ trở lại nhanh thôi." 

Trong phòng chỉ còn Trần Đấu và nữ tử xinh đẹp, hắn cũng không biết nên nói gì, nàng kia cũng im như phỗng, mặt cứ ngơ ra, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Trong phòng trở nên phi thường yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Trầm mặc hồi lâu, Trần Đấu đánh liều hỏi:" Vị tỉ tỉ này, không biết nên xưng hô thế nào?" Nàng kia cúi đầu, nói:" Ta họ Vương, tên là Dung Nhi, ta biết tên của ngươi là Tiểu Bảo." Trần Đấu trong lòng thầm cao hứng, Tiểu Liên thuận miệng nói một câu nàng đã nhớ tên hắn: "Dung Nhi tỷ tỷ, tên ta là Vi Tiểu Bảo, tỉ cứ gọi ta hai tiếng Tiểu Bảo là được rồi." 

Dung Nhi nói:" Tiểu Bảo, đa tạ ngươi hôm nay cứu ta." Trần Đấu khoát tay:" Tỷ tỷ không nên khách khí, ta đã sớm muốn một đao trừ khử tên ác tặc Sử Tùng này. Chuyện cứu tỉ hôm nay chỉ là tiện tay mà thôi." Dung Nhi ngạc nhiên hỏi:" Ngươi có thù oán gì với hắn?" Trần Đấu đáp:" Tên ác tặc Sử Tùng này tại Dương Châu đã hạ sát phụ thân của Tiểu Liên, ta đã đáp ứng với Tiểu Liên giúp nàng báo thù." Dung Nhi cả kinh hỏi:" Là ở Dương Châu sao?" Trần Đấu gật đầu: " Đúng vậy, ta cùng Tiểu Liên đi lên kinh thành cũng chính để báo thù cho phụ thân nàng. Dung Nhi tỷ tỷ sao lại cùng tên Sử Tùng đó kết thù?" Dung Nhi cắn răng, nói:" Gia phụ cũng là ở Dương Châu bị tên Sử Tùng này giết chết." 

Trần Đấu nhất thời đổ mồ hôi lạnh, tên Sử Tùng này sao lại ở Dương Châu giết thêm 1 người nữa? Lúc đầu hắn nhát gan sợ chết, nên dùng mưu khiến Sử Tùng tìm bọn người Thanh Bang, kết quả là làm cho phụ thân Tiểu Liên bị chết thảm, đến nay vẫn cảm thấy bất an trong lòng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới lại thêm 1 người chết oan nữa. Sớm biết vậy, chi bằng lúc đầu liều mạng, cho gã ác tặc Sử Tùng này một đao có phải là hơn không.

Trần Đấu hỏi:" Dung Nhi tỷ tỷ, không biết lệnh tôn xưng hô thế nào." Dung Nhi suy nghĩ một chút, tựa hồ đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không, rốt cục cũng ngập ngừng nói: " gia phụ tên Vương Đàm." 

"Vương Đàm?" Trần Đấu trợn mắt há mồm, sao lại trùng hợp thế chứ?

Tân Lộc Đỉnh Ký

Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư

Quyển I

Chương 19: Bái tế. 

Nhóm dịch: Tu Chân Các

Nguồn: Tu Chân Giới

Thì ra Vương Dung Nhi là nữ nhi của Vương Đàm, là 1 trong 2 người lúc đầu cùng Mao Thập Bát ước hẹn tỷ võ. Trần Đấu nhớ mang máng hắn là 1 hán tử đầu trọc, khoảng 40 tuổi, võ nghệ siêu quần. Đáng lẽ cùng Mao Thập Bát luận võ ở Đắc Thắng Sơn nhưng lại bị hắn thi triển quỷ kế hãm hại. 

Hắn nhìn Dung Nhi thân bị trọng thương, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, đồng thời cũng thầm nhủ sẽ tận tâm bảo vệ, chiếu cố nàng. Trần Đấu nói:" Dung Nhi tỷ tỷ, người cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng thương, Sử Tùng đã chết, tỉ còn cừu nhân nào khác, cứ nói cho ta biết, ta sẽ đi đòi công đạo cho tỉ."

Dung Nhi nhìn hắn, nói:" Sử Tùng đã bị ngươi giết chết, cũng tính là đã báo đại cừu cho ta. Nhưng ta lại không có gì báo đáp, cũng không có lý do gì bắt ngươi đi mạo hiểm nữa. Những cừu nhân khác của ta, bọn chúng rất có thế lực… Đợi vết thương lành lại, ta sẽ tự mình đi báo thù." 

Thế lực rất lớn? chẳng lẽ là lão tặc Ngao Bái? Đúng, nhất định chính là hắn, Sử Tùng vốn là thủ hạ của Ngao Bái, phụng lệnh hắn đi truy bắt anh hùng của Thiên Địa Hội, những việc thương thiên hại lý đa phần là từ hắn mà ra. Nghĩ tới đây,Trần Đấu thử dò xét:" Người tỉ nói có phải là Ngao Bái?” Dung nhi kinh ngạc thốt:" Sao ngươi biết?" 

Hắn nhất thời á khẩu vô ngôn, không biết trả lời như thế nào, cũng may lúc này Tiểu Liên bưng bát thuốc vào, hắn mới thở phào một hơi, nói:" Việc này sau hãy nói tiếp, bây giờ tỉ uống chén thuốc này đi, ngày mai sẽ đỡ hơn thôi."

Tiểu Liên liếc hắn 1 cái, nói:" Huynh nói cái gì thế, sao không để cho tỷ tỷ nghĩ ngơi?" Trần Đấu giải thích:" Tiểu Liên, đây là Dung Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy với muội giống nhau, đều là bị tay sai của Ngao Bái sát hại phụ thân." Tiểu Liên nghe vậy “a” lên một tiếng, chạy đến bên giường kéo kéo tay Dung Nhi, nói:" Dung Nhi tỷ tỷ, nguyên lai ngươi cũng là một người cơ khổ giống như muội." Vừa nói, nước mắt đã chực trào ra. Trần Đấu biết nàng một khi khóc, ít nhất cũng kéo dài hơn nửa canh giờ, bèn nói:" Dung Nhi thân thể suy yếu, trước tiên muội hãy giúp tỉ ấy uống hết chén thuốc này đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net