[Sắc-Hiệp]The Darkness History (Chương 1-38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lệ.

Mặc dù Đại An biết điệu nhạc của hắn đã ảnh hưởng tới tâm trí của mọi người nhưng mà ở một phần nào đó hắn vẫn thua kém Cầm cô nương. Tuy hắn không thể nói rõ hắn thua ở điểm nào nhưng trong thâm tâm hắn vẫn bội phục tài năng của cô nàng.

- Tại hạ vẫn thua kém Cầm cô nương rồi.

Đại An làm lễ nhận thua, nhưng miệng vẫn mỉm cười hài lòng. Đối với hắn, thắng thua trận này cũng không hề quan trọng.

- Không dám, công tử chê cười rồi.

Cầm cô nương không vì được khen ngời mà kiêu ngạo, vẫn điềm tĩnh nhận lời tự thua của Đại An.

- Vậy là cuộc đấu hôm nay các vị công tử có 3 trận thắng, 1 trận tứ mỹ nhân của Thanh Vân lâu giành chiến thắng. Theo luật thì ai giành chiến thắng mới có quyền được gặp giai nhân. Nhưng vị công tử đây lại tham gia hai trận liên tiếp, một trận thua, một trận thắng nên được Cầm tiểu thư mời vào đối ẩm.

Sau một phen thương lượng, a hoàn của tứ mỹ nữ bước lên đài tuyên bố, và hướng mắt về Đại An nói.

- Cảm ơn các vị tiểu thư đã chiếu cố tại hạ. Tại hạ thật vinh hạnh.

Đại An mỉm cười đáp lễ.

Trong khi Đại An vẫn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng thì những cô nàng xung quanh hắn không hề bĩnh tĩnh chút nào. Tiểu Thiến, Tiểu Hồng thì xúc động vì người đàn ông đồng ý chuộc thân cho mình lại rất tài giỏi, hầu như cái gì cũng biết. Trần Oánh cùng vị tiểu thư giả nam kia khi thấy Đại An được vị mĩ nữ như Cầm cô nương mời vô đối ẩm thì cảm thấy bất an. Hai nàng sợ rằng Đại An sẽ bị quyến rũ mất.

Trái lại với tâm trí hai nàng, Đại An chỉ cảm thấy vụ đối ẩm đêm nay không hề tầm thường, nó sẽ quyết định vận mệnh của hắn trong những năm tháng sắp tới.

Chương 37 – Đối ẩm

Đại An được một a hoàn dẫn tới trước cửa một căn phòng. Hắn không hề bước vào ngay mà lặng yên nhìn ngắm cánh cửa trước mắt.

-    Công tử.

Ả a hoan thấy hắn đờ người thì lên tiếng nhắc nhở hắn.

-    Hử?

-    Xin mời công tử vào, tiểu thư đang đợi ngài bên trong.

Ả a hoàn rất lễ phép cúi người mời Đại An nhập phòng.

Đắn đo một hồi, hắn cũng quyết định tiến tới gõ cửa.

-    Mời vào.

Từ trong phòng phát ra một giọng nói thiếu nữ êm ái mà nhẹ nhàng, quyến rũ động lòng người, bất cứ ai khi nghe thấy thì tâm hồn cũng phải dao động.

Đại An đẩy cửa bước vào, ả a hoàn sau khi thấy hắn vào trong rồi thì đóng cửa lại.

Bên trong phòng rất rộng rãi và đơn sơ. Trên tường có treo vài bức tranh chữ, giữa phòng có một bộ bàn ghế trang nhã. Cầm cô nương đang ngồi một bên thấy hắn vào thì đứng dậy hướng hắn làm một cái thủ lễ mời ngồi.

Đại An gật đầu khách sáo rồi cũng ngồi xuống phía bên kia, tự nhiên như ruồi tự rót cho bản thân một cốc trà rồi đưa lên mũi ngửi.

-    Trà thơm.

Thấy biểu hiện của hắn như vậy, Cầm cô nương giở khóc giở cười. Không ngờ trên đời này lại có kẻ vừa có vẻ ngoài có học vấn nhưng lại hành động không hề lễ nghĩa.

-    Công tử quá khen.

Cầm cô nương cũng chỉ đành khách sáo một tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt của Cầm cô nương thay đổi rất nhanh khi hắn cố tình tỏ ra vô lễ, Đại An mỉm cười trong lòng. Hắn im lặng không nói mà đưa chén trà lên miệng nhấm một chút và cảm thụ hơi trà xông lên mũi, vị chát của trà thấm quyện trong khoang miệng.

Trong lúc hắn nhắm mắt hưởng thụ. Cầm cô nương vẫn ngồi đó không nói gì, chỉ nhìn hắn một cách thưởng thức.

Sau một hồi cảm nhận cái ngon, cái thơm của trà. Đại An từ từ đặt chén trà xuống, quay sang nhìn Cầm cô nương với ánh mắt thâm tường.

-    Được rồi. Cô nương gọi tại hạ đến chắc cũng không chỉ vì mời tại hạ uống trà thôi đúng không.

Cầm cô nương che miệng cười duyên nói.

-    Công tử đúng là rất tinh tường.

-    Dừng. Không cần phải dài dòng. Có việc gì cứ nói thẳng đi.

Đại An giơ tay ngăn cho Cầm cô nương nói tiếp.

-    Cũng được, vậy cho phép tiểu nữ nói thẳng, lần này công tử đến chắc cũng không phải trùng hợp mà đến chứ.

Cầm cô nương dừng cười sắc mặt lạnh lùng nhìn Đại An.

Đại An nghe vậy thì mặt tỏ ra mờ mịt khó hiểu.

-    Cô nương nói như vậy là sao?

-    Công tử không cần giả vờ, vừa nãy không phải đã nói là không cần dài dòng sao.

Cầm cô nương ra vẻ hờn dỗi.

-    Hắc, đùa chút thôi. Đúng thật là trước khi đến đây đã có người nhắc nhở ta. Việc ta cần thì chỉ có tới đây mới có đáp án.

Đại An nói một cách nghiêm túc không còn xưng tại hạ nữa.

-    Cô nương chắc cũng biết việc ta cần là gì rồi chứ.

Hai người trầm tư nhìn nhau một lúc Cầm cô nương mới mở miệng.

-    Vậy công tử muốn tìm người nào?

-    Trước khi đến đây thì ta không biết, nhưng giờ thì ta biết người ta cần tìm là ai rồi.

Đại An mỉm cười nói.

-    Là ai?

Cầm cô nương giật mình.

-    Công tử định lừa ta chăng? Ta sẽ không nói đâu.

-    A ha ha.

Đại An bật cười lớn.

-    Ta lừa cô nương làm gì. Ta cũng nói thẳng luôn, Kì cô nương cùng Thi cô nương là con gái của nghĩa phụ ta đúng không.

Đại An nói tới đây khiến cho Cầm cô nương biến sắc.

-    Tại sao công tử biết?

-    Việc này thì cũng phải nhắc đến bộ công pháp song tu của lão đầu kia. Công nhận công pháp đó rất đặc biệt, không cần luyện tập nhưng có liên quan máu mủ với người luyện thì sẽ có khí chất riêng biệt.

Đại An gõ gõ tay xuống bàn, mỉm cười một cách vô sỉ.

-    Khí chất gì?

Cầm cô nương tò mò hỏi.

-    Rất đặc biệt, khiến người khác không thể ngờ tới.

Đại An ra vẻ thần bí.

-    Rốt cuộc là gì?

Cầm cô nương bị cách nói của hắn kích thích tính tò mò đặc biệt của nữ nhân.

Cuối cùng cũng rơi vào bẫy của ta, hắc hắc.

Đại An cười thầm trong lòng. Hắn đang dùng cách tán gái chuyên nghiệp: Con gái mà tò mò với một người thì xác định chết dưới chân giữa thằng đó – trích từ Đại An châm ngôn, Đại An tán gái thủ thuật cùng Đại An chiêu thức tâm đắc.

Chương 38 – Trêu đùa Cầm cô nương

Đại An xoa xoa cằm.

-    Cái này có chút khó nói.

-    Có cái gì mà khó nói, nam nhi lại cứ ấp a ấp úng như nữ nhi vậy.

Cầm cô nương rất cuộc không chịu được, tức giận nói.

Đại An thấy vậy thì miệng nở một nụ cười tươi. Nữ nhân cuối cùng thì vẫn là nữ nhân. Dù có võ công cao cường, tuổi đời có cao hay thông minh đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có điểm kém với nam nhân, nhất là đối với nam nhân nham hiểm sinh ra ở thế kỉ 21 như Đại An.

-    Nói thật ra, muốn biết được cái này thì cũng không khó. Chính là phải trải nghiệm qua là biết thôi.

Đại An tung ra mồi nhử dụ Cầm cô nương dính bẫy.

-    Trải nghiệm?

Cầm cô nương như cá mắc câu.

-    Làm sao để trải nghiệm. Phải chăng phải luyện nội công đó.

Đại An lắc đầu đưa tay vẫy vẫy, làm cái thủ thế muốn nói nhỏ. Cầm cô nương thấy vậy liền chần chừ một chút nhưng trí tò mò thôi thúc nàng khiến nàng đi lại gần phía Đại An, ngượng ngùng một chút rồi cúi đầu về phía Đại An.

Dù đã gặp qua vài mỹ nữ nhưng cử chỉ cùng điệu bộ của Cầm cô nương cũng khiến Đại An hoa mắt, tí thì quên mục đích của bản thân. Hắn cố kìm nén xúc cảm của mình nhưng mùi hương thơm của xử nữ tỏa ra từ Cầm cô nương khiến cho tim hắn đập nhanh không ngừng.

Đại An nhanh chóng nhắm mặt cố gắng điều hòa hơi thở. Đây chính là gậy ông đập lưng ông, đã yếu còn thích ra gió, không tự lượng sức mình.

Bản thân Đại An đã nghĩ định lực của mình rất cao, không ngờ chỉ có vài động tác nhỏ. Cầm cô nương đã khiến cho hắn thần hồn bát đảo.

Dường như không nhận ra sự khác thường của Đại An. Cầm cô nương vẫn ngây thơ đưa mặt lại sát mặt hắn mở miệng nói nhỏ.

-    Là gì vậy?

Ngay khi nàng vừa mở miệng, một làn hương thơm từ đôi môi anh đào phả lên mặt của Đại An khiến cho công sức tĩnh tâm của hắn nãy giờ đi tong.

-    Là thế này.

Đại An không thèm suy nghĩ thêm, nói một câu liền rướn người hôn thật nhanh lên hai cánh môi mê người kia. Tay trái bóp nhẹ kiều đồn của nàng, tay phải thì thật nhanh đưa lên xoa bộ ngực kia.

Lần đầu tiên bị nam nhân tập kích cùng sự thiếu phòng bị và niềm tự tin không ai dám làm gì nàng. Cầm cô nương liền bị Đại An ăn đậu hũ ba nơi một lúc.

Một cảm giác tê dại đê mê từ ba nơi truyền đến đại não của nàng.

“Ong” một tiếng, cả cơ thể nàng đình chỉ vài giây. Đến lúc định thần lại thì Đại An đã ngồi ở phía bên kia, miệng nở một nụ cười gian.

Vừa giận vừa xấu hổ, Cầm cô nương mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đại An như muốn xâu xé hắn thành trăm mảnh, tay run run giơ lên chỉ vào Đại An.

-    Ngươi, vô sỉ.

Mặc dù rất muốn cắn hắn vài cái nhưng không hiểu sao trong lòng nàng có một cảm giác thích thú, đê mê khó tả. Từ bé đến giờ nàng chưa từng bị nam nhân đụng đến, nói chi là đụng đến những nơi cao quý thế này.

-    Cô nương bớt giận.

Đại An giơ tay ngăn cho Cầm cô nương bùng nổ, rồi gãi gãi đầu tỏ vẻ ngây thơ.

-    Cái này cũng một phần tại cô nương thôi.

-    Tại ta?

Cầm cô nương giận tím mặt. Bản thân mình bị chiếm tiện nghi con chưa mắng chửi hắn thậm tệ còn bị hắn đổ lỗi. Cái này còn ức hơn bị hắt phân vào mặt.

-    Ngươi muốn vừa ăn cắp vừa la làng sao.

-    Thì cũng tại cô nương quá quyến rũ đó thôi, khiến cho ta kìm lòng không được.

Đại An tỏ vẻ oan ức, xòe hai bàn tay là giải thích. Hắc hắc, nữ nhân thôi, ai chả muốn được khen xinh đẹp.

Đúng như Đại An dự đoán, Cầm cô nương được khen quyến rũ sắc mặt chuyển về rạng hồng, tuy bớt tức nhưng vẫn chưa hết hẳn.

-    Vậy ngươi nói ta cố ý câu dẫn ngươi.

-    Đâu có.

Đại An xua xua tay.

-    Tại cô nương đến gần quá thôi.

-    Không phải tại ngươi bảo ta đến gần đó thôi.

Cầm cô nương cơn tức vừa bớt lại bắt đầu trỗi dậy.

-    Ta đâu có bảo vậy.

Đại An lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu. (Sư bố nó, giả vờ như diễn viên)

-    Ngươi.

Cầm cô nương ngón tay run bần bật chỉ vào Đại An, rất muốn mắng hắn, nhưng không tìm ra lí do. Bởi vì chính hắn cũng không mở miệng bảo mình lại gần chỉ làm cái thủ thế. Bảo hắn là đưa tay gọi mình lại đi, giờ hắn cãi bảo không phải như vậy thì còn cách nào.

Suy nghĩ thật nhanh, Cầm cô nương nhận ra đây là Đại An cố ý chọc tức mình. Cố gắng bình ổn tâm trí không để hắn cho đạt thành tâm nguyện.

Nhận ra mưu kế của bản thân bị nhìn thấy, Đại An không khỏi tán thưởng Cầm cô nương thêm vài lần. Quyết định không hồ nháo thêm nữa, Đại An mở miệng.

-    Được rồi, lần này là ta sai. Ta thực lòng xin lỗi cô nương. Nếu được, ta xin nguyện ý lãnh trách nhiệm.

Nghe được Đại An nói cùng với cố gắng của bản thân, cơn giận của Cầm cô nương hòa hoãn phần nào, bĩu môi nói.

-    Ngươi nói như vậy ta tạm tha thứ. Còn về phần nhận trách nhiệm ngươi nguyện ý ta cũng chưa nguyện ý đâu. Ngươi không xứng. Sắc lang.

Chẳng lẽ ta xấu xa thế sao, chỉ có sờ mấy phát cũng bị dán mác sắc lang. Mà kệ nó, dù sao lão tử cũng thích cái danh hiệu này. Chỉ tội cái câu ngươi không xứng khiến cho lòng Đại An có vẻ nào đó không chịu nổi.

Thấy mặt Đại An mặt nhăn nhó. Cầm cô nương biết hắn đã bị chịu đả kích, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ một chút, liền ngồi xuống cái ghế lúc nãy Đại An vừa ngồi. Cái ghế của nàng giờ đang bị Đại An ngồi lên rồi.

Thấy nàng ngồi xuống, Đại An thôi cười cợt nhã một chút.

-    Được rồi, không trêu đùa nữa, nói chuyện chính sự đi.

Hừ, không phải ngươi trêu đùa ta sao, giờ lại muốn tỏ ra ta đi trêu đùa ngươi vậy.

Cầm cô nương không phục, ngoảnh mặt sang phía khác, không thèm nhìn Đại An.

Đại An trong lòng cười khổ.

Nữ nhân đúng là nữ nhân, vừa dễ dụ lại khó chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fun