[Sắc-Hiệp]The Darkness History (Chương 1-38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uploader & editor:Shyn Koshuke

Nguồn:Clip-sub _____________________

Giới thiệu

Truyện kể về một thằng nhóc 17 tuổi tên Đức Anh, sống ở thế kỉ 21. Là một học sinh cá biệt, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, nhưng lại là một đứa đầy mưu mẹo và xảo quyệt. Sau một lần đánh nhau bị thương nặng, hắn được một cô gái cứu chữa. Mê đắm bởi sắc đẹp của cô gái hắn nằng nặc đòi quan hệ với cô. Ngay sau khi thoả mãn thú tính của hắn, cô gái biến mất và để lại cho hắn một mảnh kim bài cổ. Hắn quá đắm say với nhan sắc của cô gái nên quyết định tìm bằng được cô gái đó, quyết định đó khiến hắn bị lạc vào quá khứ vào năm 1398, vì không hề học sử sách hắn đã khiến lịch sử Việt Nam bị thay đổi một phần và mắc phải lời nguyền không thể già. Và rồi truyền thuyết về một kẻ mang cái tên Đại An ra đời…

Chương 1 – Truyền nhân long tộc

Câu truyện bắt đầu…

Ngày 28 tháng 9 năm 2009

-    Ê, Đức Anh, cậu lại đi đánh nhau nữa hả.

Một cô gái lẽo đẽo theo sau một thằng nhóc cấp ba quần áo xốc xếch như thể mới vừa vật lộn với ai xong. Thằng nhóc đó chính là nhân vật chính của bộ truyện này, đương nhiên là nó vừa đi vật lôn với một lũ côn đồ khác về. Còn cô gái đi bên cạnh nó chính là cô bạn nối khố của nó.

-    Bớt lải nhải đi, nhức đầu quá – Nó cằn nhằn

-    Cậu… cậu nói thế mà nghe được hả? – Cô bạn nó hét lên – Tớ có lòng tốt hỏi thăm mà cậu lại nói thế sao?

-    Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô. Bớt lo chuyện bao đồng đi, bà tám à.

-    Cậu… cậu là đồ ngốc… – Cô bé hét lên, hai nước mắt trào ra.

Trước khi chạy mất cô vẫn kịp tặng cho nó một cái tát đáng nhớ.

“Chết tiệt, con mụ này bị dở hơi à?” nó lẩm bẩm tức giận trong đầu. Không biết nên nói nó ngu hay bị thiểu năng nữa, chắc các bạn cũng đoán ra cô bạn nối khố của nó đang có í với nó rồi phải không.

Nó hậm hực rảo bước về nhà trong cơn tức. Đang đi thì bỗng một viên gạch bay vụt về phía nó. Với bản năng của một kẻ chuyên đánh nhau có thâm niên trong nghề lâu năm, nó dễ dàng né sang một bên và dùng tay bắt lấy viên gạch. Ném mạnh viên gạch xuống mặt đất khiến nó vỡ tan tành, nó hét lên:

-    Thằng chó chết nào ném tao khôn hồn thì bước ra đây mau.

-    Hoan hô.

Tiếng vỗ tay vang lên, một kẻ mặc một quần áo kị dị bước ra, khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài chéo trên mặt từ trán xuống cằm với một bên mắt bị chột. Có vẻ như hắn bị ai đó chém vô mặt.

-    Không hổ danh là một trong tám bát long của Long tộc. Có thể một tay bắt gọn viên gạch đó. Tuyệt! Tuyệt lắm!

Cái gì là bát long với cả Long tộc, thằng cha này xem nhiều phim chưnởg quá bị ấm đầu chăng.

-    Ngươi điên quá, bát long cái gì cơ chứ?

-    Ồ, vậy ra thiếu chủ chưa nhận ra thân phận thật của mình.

-    Thân phận cái củ kẹc, điên vừa thôi, nói năng bựa vãi hàng.

-    Chậc, vậy tại hạ xin được nói thẳng, có phải trên ngực trái của thiếu chủ có mang một vết bớt hình con rồng phải không?

-    Lại nói nhảm, trên ngực ta không hề có một con rồng nào cả.

Nói dứt lời nó tự tay xé phanh cái áo sơ mi đồng phục để lộ ra bộ ngực vạm vỡ, đúng là trên ngực trái nó không hề có đến một nốt ruồi nói chi là đến vết bớt. Tên bựa nhân kia cứng họng, mồm há hốc như không tin vào mắt mình, hắn lầm bầm:

-    Không thể nào rõ ràng ta thấy có khí của truyền nhân loài rồng phát ra từ người hắn cơ mà?

Hắn cố suy nghĩ một lúc rồi một ánh sáng loé lên trong đầu hắn “Không xong, khí này không phải phát ra từ người tên tiểu tử kia, đó là khí của truyền nhân long tộc để lại trên người hắn. Nhìn kĩ mới thấy khí đó chỉ phát ra rất mỏng manh từ khuôn mặt của tên tiểu tử.”

-    Xin lỗi, tại hạ nhìn lầm người, tại hạ xin được phép cáo lui.

Nói xong, tên kì dị đó biến mất như tan vào không khí.

“Quái lạ, mình bị hoa mắt à, sao mình thấy hắn như là tan thành mây khói vậy, thôi mặc kệ, nhưng mà cái vụ vết bớt trước hình như nó có chút khái niệm gì đó liên quan đến nó.”

***

Bước chân về đến nhà, hắn vứt bỏ cặp sách ra góc tường rồi nhảy lên chiếc giường của nó. Khắc hẳn với bề ngoài ưa đánh nhau và là học sinh cá biệt, căn nhà nó chỗ nào cũng rất ngăn nắp.

Nó sống một mình từ khi vào cấp 3, mẹ nó mất khi mới sinh ra nó, còn ông bô nó thì là một doanh nhân thành đạt. Không những thế ông còn là một kẻ trăng hoa, nó tự nhủ không biết nó có bao nhiêu người em đây. Lí do nó chắc chắn nó là anh cả bởi vì rất đơn giản thôi, ba mẹ nó quan hệ với nhau khi cả hai mới có 16 tuổi. Vì sức khoẻ yếu ớt và còn trẻ đã sinh nên mẹ nó mới mất. Ba nó thì ngay từ bé đã là một thần đồng nên ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã tự mình đi làm rồi phất lên rất nhanh chỉ sau một năm. Có lẽ cái khoản đầu óc mưu mẹo và xảo quyệt của nó được thừa hưởng từ ba.

Vì ba nó là một doanh nhân thành đạt, đứng đầu một liên minh công ty rất lớn công thêm khoản chơi gái thành thần nên không thời gian dành cho ông con quý tử nên nó mới ra ở riêng. Hàng tháng vẫn nhận tiền trợ cấp từ ông già.

Căn nhà mới này ở khác quận với căn nhà ông bô nó ở. Và đương nhiên phải nhắc tới cô bạn nối khố của nó thì ở sát vách nhà ông bô nó.

***

Nằm dài trên giường một lúc nó quyết định đi nấu gì ăn nhưng rồi nó phát hiện ra tủ lạnh không còn gì ăn cả, nó lại không thích ăn đồ khô vì nó không đủ chất dinh dưỡng. Nó đành thở dài định lết cái cơ thể vạm vỡ do đánh nhau nhiều của mình ra chợ.

Nhưng ngay khi định bước chân ra khỏi cửa, nó nghe có tiếng nói phát ra từ bên ngoài có liên quan đến từ “long” với “dấu ấn”. Tí tò mò nổi lên nó áp tai vào cửa để nghe ngóng, ở ngoài có hai giọng đàn ông đang nói chuyện với nhau.

-    Ngươi nói sao? Ngươi nhận lầm người? Chết tiệt, sao lại bất cẩn như thế?

-    Xin lỗi ngài, nhưng thuộc hạ cũng đã tìm ra manh mối, chỉ cần bám theo kẻ kia chúng ta có thể dễ dàng tìm ra truyền nhân long tộc.

-    Ngươi phải làm cho tốt, chúng ta phải tìm ra kẻ đó thật nhanh và giết hắn trước khi hắn thức tỉnh. Người rõ chứ?

-    Thuộc hạ rõ, thưa đại quan.

“Giết” “truyền nhân long tộc”, mấy cái này giống với kẻ hồi chiều nó gặp. Chết tiệt thật, rốt cuộc lũ này là ai cơ chứ. Mà cái vết bớt này nó có nhớ mang máng là đã từng thấy ở đâu rồi mà không thể nhỡ rõ ràng được.

“Bính bong” chuông cửa nhà nó kêu khiến nó giật mình. Nó mở cửa ra và đứng ngoài đó là cô bạn nối khố của mình.

-    Cô đến đây làm gì?

-    Tớ… tớ muốn mang ít thuốc và bông băng cho cậu, với cả hôm qua tớ thấy nhà cậu không còn thức ăn nên đem tới một ít.

Cô bé mặt đỏ ửng líu ríu nói và đưa lên trước hai túi đồ, 1 túi đựng đầy thuốc men, 1 túi thì đầy rau củ quả với trứng và thịt.

“Đúng lúc mình đang cần mấy thứ này” nó nghĩ một lát rồi để cho cô bé vào nhà. Nó từ chối để cô bé nấu ăn mà tự mình đứng bếp.

Nhìn cái lưng đứng bếp của nó, cô bé bổng chột dạ và nói:

-    Cậu còn nhớ hồi chúng ta còn bé không? Hồi đó chúng ta…

-    … Chúng ta hay tắm chung chứ gì?

Nó đốp chát ngay khi cô bé định nói tiếp.

-    Cậu… cậu, đồ thô bỉ.

Cô bé đỏ mặt tím tái vì câu nói của nó.

Ha ha ha, nó cười lớn rồi trong đầu nó chợt loé lên một ánh sáng. “Tắm chúng” “tắm chung” “tắm à?”.

-    Phải rồi.

Nó hét thật to làm cho cô bé giật mình ngơ ngác

-    Phải cái gì cơ?

Nó tiến lại chỗ cô bé và nắm tay cô bé thật mạnh kéo vào trong phòng ngủ. Nó đóng cửa và khoá lại, đẩy cô bé lên giường và ghé sát mặt vào người cô bé. Hơi thở của thằng con trai và vẻ mặt của nó khiến cô bé sợ hãi.

-    Cậu… cậu định làm gì?

Cô bé sợ hãi rên lên với giọng run run, yếu ớt đẩy cái cơ thể đầy nam tính của nó ra xa. Nhưng nó không ngừng tiến tới, nắm lấy cổ áo cô bé.

-    Chúng… chúng ta không nên làm chuyện này…

Như thể không nghe thấy những lời nói của cô bé, nó dùng sức xé phanh cái áo ngoài của cô bé ra rồi thật nhanh cái áo lót.

-    AAAAAAAAAAAAAA…

Trước mặt nó là một cô gái với bầu ngực trần lộ liễu vừa trắng vừa mịn, hai cái bánh bao nhấp nhô lên xuống cùng nhịp với hơi thở của cô gái… hai hạt nhũ hồng hồng xinh xắn cũng nhấp nhô theo.

Bất kì thằng đàn ông khoẻ mạnh nào trong hoàn cảnh này cũng cùng nghĩ tới một chuyện đó là “chuyện đó”, nhưng đối với nó thì lại khác, trong trí óc nó tràn ngập một cảm giác bất an bởi vì cô gái đó, trước ngực trái cô có hình một con rồng…

Cô bé khóc và tát mạnh vào mặt nó rồi cố gắng túm lấy góc áo che đi bộ ngưc trần của mình. Cô nhìn nó và hét một câu mà nó không thể nghe thấy rồi chạy mất.

Nhìn theo bóng cô bạn nối khố biến mất sau cánh cửa, nó ngồi phịch xuống giường, hai tay ôm đầu:

-    Chết tiệt, mình phải làm gì đây…?

Chương 2 – Duyên phận

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Đức Anh quyết định đứng dậy đuổi theo. Nó chạy vụt ra cửa xông thẳng vào màn đêm u tối.

Không biết có phải tại đổi mùa hay không mà nó có cảm giác lành lạnh, một cảm giác bất an lạ lùng mà chưa bao giờ nó cảm nhận được. Tiếng gió hun hút bên tai cùng với tiếng chó hú nghe rợn cả gai ốc. Con đường thân quen này hôm nay bỗng nhiên trở nên quá xa lạ đối với nó.

-    Ôi, ôi, cô em, bạo ra phết, ăn mặc thế này ra đường à?

-    Các anh, mau tránh ra.

Cuối cùng nó cũng bắt kịp cô bạn. Và cô bạn nó đang bị một nhóm anh chị chặn đường.

“Biết ngay mà, con gái con lứa đi ra đường một mình vào buổi tối, đã thế lại còn ăn mặc thế kia nữa” Dường như nó quên béng rằng, quần áo của bạn nó chính là do nó xé.

-    Chúng mày thôi đi.

Nó nhảy lên che chắn cho cô bé và hét vào mặt mấy thằng kia.

-    A, tưởng ai hoá ra người quen đây mà, bọn tao cũng đang định tìm mày tính sổ đây.

Tên đứng đầu trợn mắt lên ngó Đức Anh.

-    Ha, tính sổ, tính sổ cái con mẹ cháu, tụi mày thì làm gì nổi ai, mấy thằng đàn bà thích tinh vi hão.

-    Thằng chó…

Nó chửi bọn kia và rồi tên thủ lĩnh quá ức chế rút từ trong người ra một con dao đâm thẳng vào bụng nó. Quá bớt ngờ bởi hành động này, Đức Anh không kịp né hay phản ứng lại và lãnh trọn con dao vào bụng.

-    Thằng khốn, dám chơi vũ khí à…

Nó đau đớn, dùng hết sức nắm lấy con dao rút ra, một dòng máu nóng phun thẳng ra ngoài.

-    Aaaa…

Nó hét lên vì đau.

-    Đức Anh, cậu không sao chứ

Cô bạn nó sợ hãi ôm lấy nó. Nó đẩy cô bé ra và hét:

-    Đi đi, đừng ở đây…

-    Nhưng…

-    Đã bảo đi đi mà, cô ở đây chỉ làm vướng chân tôi thôi, ĐI ĐI…

Cô bé ngập ngừng một lúc rồi chạy đi mất, mấy thằng kia thấy vậy định chạy theo thì Đức Anh đứng ra chắn mặt tụi nó:

-    Đối thử của chúng mày là tao, giỏi thì lại đây.

-    Anh em xông lên, đánh nó đi.

Tất cả lũ kia đều rút vũ khí ra, đứa thì dao găm, đứa cầm tông, thằng thì gậy sắt đồng loạt nhảy lên phía trước đánh tới tấp.

Có lẽ đối với Đức Anh đây là một trận đấu không cân sức nhất từ trước tới giờ. Do bị mất máu nên ý thức của nó cũng không rõ ràng cho lắm. Nó vung dao bừa phứa nhưng nó nghĩ ít nhất nó cũng phải chém được tầm hơn 10 thằng trước khi nó bị đập 1 cái vào đầu và ngã xuống.

***

Cơ thể nó cứng đờ và đau nhức, nó cố cử động nhưng mà không được. Cơn đau làm cho nó thở dốc, nó mở mắt ra thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nệm trong một căn phòng lớn.

“Đây là đâu?”

Nó đang tự hỏi mình thì một cô gái bước từ phía cửa vào, đi về phía nó. Không thể nắm chắc tại nhan sắc hay tại cách ăn mặc của cô gái đó, có thể là tại cả hai.

Dung mạo cô gái tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, một loại khí chất cao quý không thể diễn tả bằng lời, cô nhìn Đức Anh với ánh mắt vui tươi.

-    Công tử tình rồi à, tiểu nữ thấy công tử năm trên đường, trên người bị thương rất nặng nên tiểu nữ đã cho người đưa công tử về đây. Lúc nãy đại phu vừa khám cho công tử xong. Công tử đã bị chém hơn hai mươi nhát dao, bụng bị đâm ba phát, ngoài ra đầu và tay chân đều bị đập mạnh. Đại phu nói công tử còn sống được là rất phi thường đó.

Cô gái đó nói liến thoáng, còn nó chỉ biết nằm đó há hốc mồm ra nghe. Nào là công tử rồi đến tiểu nữ với đại phu. Rốt cuộc trên đất nước này có bao nhiêu kẻ dị thường đây?

-    Cô là?

Nó hỏi.

-    Tiểu nữ là Nhạc Văn Thanh, xin ra mắt công tử, xin hỏi quý tánh đại danh của công tử là gì?

-    Tôi là Nguyễn Đức Anh.

-    Tên của công tử thật lạ lùng, hi hi

Cô gái bịt miệng cười khúc khích cái tên của nó.

“Con bà nó chứ, thế này có đỡ được không cơ chứ, tên cô hay là tên tôi lạ đây”. Mặt nó méo xẹo bởi vì cô gái đó chê tên của nó.

-    Để tiểu thư chê cười rồi.

-    Tiểu nữ đâu dám.

Nó cố tình đổi cách xưng hô kèm theo giọng điệu nhạo báng nhưng cô gái đó lại không hề nhận ra.

***

Đã hơn một tháng nó nằm dài trên giường vì vết thương của mình. Nhờ sự chăm sóc tận tình của cô gái lạ lùng đó mà nó đã phục hồi rất nhanh. Cái vết thương kiểu đó phải tầm 4 5 tháng mới khỏi thì chỉ trong vòng 1 tháng mà nó có thể đi lại bình thường.

Tiếp xúc lâu dài với nhau, nó và cô gái đã nảy sinh tình cảm với nhau. Sau bao lâu làm “công tác tư tưởng” nó cũng đã có thể đưa cô ta lên giường.

(Bắt đầu sang phần “Sắc” trong “Sắc hiệp”)

Nàng ta từ từ cởi bộ xiêm y của mình ra. Để lộ một đường cong tuyệt mĩ. Ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ nào cần nho thì nhô, chỗ nào cần hóp thì hóp.

Hắn nuốt bọt đánh ực khi nhìn vào cơ thể mĩ miều đó. Nó ôm cái cơ thể trần trụi bóng loáng và cái ngực nóng ấm mùi đàn ông của mình rồi từ từ ngả mình xuống giường.

Nó hít mùi hương toả ra từ làn tóc mượt mà của nàng. Thật kích thích, người nó nóng ran lên. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp.

-    Đức Anh chàng, thiếp dâng hiến cho chàng thứ quý trọng nhất của đời con gái, mong chàng hay trân trọng thiếp, hãy yêu thiếp suốt đời.

-    Nàng nói gì lạ vậy, ta không yêu nàng thì yêu ai đây, cả đời ta chỉ yêu có mình nàng mà thôi.

-    Thiếp vui lắm.

Hai khoé mi của nàng bắt đầu ươn ướt khi nghe những lời mật ngọt của lão Dục. Lão Dục đưa tay lên lau khoé mắt cho nàng.

-    Đừng khóc, mà sao nàng còn gọi ta như vậy chứ nương tử?

-    Vâng, tướng công.

Nàng nhìn hắn cười hạnh phúc. Đôi bồng đào nhấp nhô lên xuống, áp sát vào ngực hắn.

Hắn siết chặt lấy cái cơ thể không xương của nàng hôn lấy hôn để. Hắn hít, hắn hôn rồi liếm mọi nơi trên cơ thể nàng. Hai tay đi lên xuống cái cơ thể đó. Chưa bao giờ nó cảm thấy hưng phấn như vậy. Người hắn như có ngọn lửa cháy hừng hực.

Những tiếng thở và tiếng rên của nàng càng kích thích hắn mãnh liệt. Hai tay hắn mân mê hai quả đào tiên láng mịn cùng hai nhúm ngọc thỏ (tự hiểu) hồng hồng xinh xinh. Nắn rồi mút, trông hắn như đứa trẻ mới xinh vậy.

-    Tướng công, chàng đừng làm vậy, nhột thiếp, chàng đâu phải trẻ con.

Tưởng nói thế là nó nghe chắc, giờ nó đang đắm chìm trong hoả dục rồi.

Cuối cùng đôi tay hắn cũng mò xuống cái tam giác đen nhàn nhạt nằm ở phía dưới kẹp giữa hai chân nàng. Đôi môi nàng bị cái miệng to tướng của hắn lấp đầy, lưỡi hắn đi sâu vào trong miệng nàng, hung hăng quấn lấy cái lưỡi thon nhỏ của nàng, mút lấy mút để.

-     Ư, tướng công, ư…

Hắn thay đổi tư thế, từ từ đưa thằng em nhỏ vào cái khe hẹp âm u, nàng kêu lên một tiếng, một dòng nước đỏ hồng tươi thắm rỉ ra từ cái khe hẹp đó.

Thấy nàng đau đớn, hắn hỏi nhỏ:

-    Nương tử, nàng có sao không?

-    Không sao, thiếp chịu đựng được.

Kể cả nàng nói muốn dừng lại thì cái lửa dục trong người hắn cũng bắt hắn đi tiếp chặng đường hạnh phúc phía trước.

Hắn bắt đầu di chuyển hông, cử động nhấp nhô, chầm chập rồi nhanh dần. hai chân nàng kẹp chặt lấy hắn, hai tay vươn ra ôm lấy cổ hắn.

Cả hai hoà làm một, nhấp nhô như làn sóng. Đôi mắt nàng đê mê, cái miệng nhỏ xinh thi thoảng rên lên một tiếng kêu nhỏ thôi thúc lòng người.

-    Ư, tướng công… yêu thiếp đi… ư… yêu thiếp mạnh vào…  ư…

Nàng đã đắm chìm trong cơn hoan lạc. Xuân sắc dâng trào, bao phen lên xuống, đôi mắt nàng đẫm hai hàng nước mắt hạnh phúc.

***

Ngày 5 tháng 11 năm 2009

Ánh nắng chiếu vào mặt làm cho nó bừng tỉnh. Nó đang nằm ở nhà nó, căn nhà trông xơ xác, đồ đạc vứt lung tung khác hẳn mọi khi.

Nó trở về căn nhà này cũng đã tròn một tuần. Và cũng tròn một tuần khi cô nàng bỏ nó mà đi.

“Thiếp và tướng công có duyên gặp mặt và kết đôi âu cũng là số phận, nhưng thiếp không thể ở bên chàng mãi được, thiếp phải đi, chàng hãy bảo trọng, mong chàng hãy luôn nhớ và mãi mãi yêu thiếp… Thiếp yêu chàng…”

Nó nhớ lại giây phút nàng từ từ tan biến trước mặt nó và những câu từ biệt của nàng. Có lẽ nó sẽ nghĩ đó là một giấc mơ đẹp nhất, vui vẻ nhất mà nó từng có nếu không có tấm kim bài mà nàng để lại làm kỉ niệm cho nó.

Nó chuẩn bị sách vở và khoác bộ đồng phục mùa đông lên người. đã hơn 1 tháng kể từ khi nó bị đánh nó không tới trường. Mặc dù về nhà một tuần rồi nhưng nó vẫn chưa đi học hay liên lạc với ông bô và cô bạn thủa nhỏ của nó.

Nó mở cửa bước ra ngoài và không quên cầm theo cái kim bài cổ đó. Nó lẩm bẩm: “Anh sẽ tìm thấy em thôi, Thanh nhi, hãy đợi anh nhé” và đưa kim bài lên cao. Trên tấm kim bài có khắc một con rồng hung dữ quấn lấy hai chữ Hán. Sau này nó mới biết dòng chữ này có nghĩa là: “Đại An”

Chương 3 – Cuộc gặp gỡ thú vị

-    Ê này, kia có phải thằng Đức Anh không?

-    Tớ tưởng nó bị lũ côn đồ giết chết rồi chứ?

-    Cả tháng nay nó biến mất, tưởng nó chết thật rồi.

Đập vào tai nó là những tiếng thì thào của lũ học sinh trường nó. Từ sau vụ đâm nhau ở gần nhà nó, danh tiếng của nó càng nổi như cồn. Đã vậy ngay trên mắt phải của nó vẫn còn một vết sẹo, nhìn thật khiếp đảm. Nhưng trên đầu nó còn một vết sẹo to tướng hơn, nó đã phải dùng tóc che lại để không ai thấy.

Nó liếc nhìn cả lũ với ánh mắt sắc lẻm, khiến cả bọn tí thì vãi đái ra quần, tất cả lượn thẳng, không dám quay đầu lại nhìn.

-    Đúng là thừa hơi.

Nó lắc đầu ngao ngán.

-    Đức Anh…

Có tiếng con gái run run vang lên. Nó quay lại nhìn thì thấy cô bạn của nó đang đứng ở đó. Trông có vẻ gầy gò, khuôn mặt đẩm nước mắt, nhìn nó ngỡ ngàng.

-    Đức Anh…

Cô bé hét lên và chạy tới ôm chầm lấy nó, khóc nức nở.

-    Suốt một tháng nay cậu đã ở đâu… Cậu có biết mình tìm cậu cực khổ thế nào không? Hu… hu… hu. Cậu là một tên độc ác…

“Độc ác” mình làm cái gì mà độc ác đây, bà cô này cũng vừa phải thôi chứ.

Nó ôm lấy lưng cô bé vỗ vỗ như kiểu dỗ dành, còn cô bé thì các khóc dữ tợn hơn.

-    Thôi nào, tôi có làm sao đâu, mà tôi bị gì thì liên quan gì đến cô cơ chứ.

-    Cái gì, cậu nói ai lo cho cậu, hứ.

Cô bé ngừng khóc ngay được và ngang bướng bật lại.

-    Rồi rồi, không lo, được chưa?

-    Hứ, thế còn được. Vậy cậu nói đi, hơn 1 tháng nay cậu đã đi đâu?

-    Còn đi đâu được nữa, nằm liệt giường chứ sao, nhìn nè.

Nó banh áo ra làm cô bé sợ che kín mặt, nhưng đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, cô bé rón rén mở mắt thì giật mình thấy 3 vết sẹo ở trên bụng nó.

-    Cậu… cậu bị thương nặng đến thế này sao?

Cô bé lại bắt đầu khóc, thương tâm nhìn và xoa xoa ba vết sẹo đó.

-    Thôi nào mẹ trẻ, lại rớt nước mắm rồi. Tôi đã chết đâu.

-    Suốt ngày chỉ nói bậy không.

Cố lau đi nước mắt và giữ lại giáng vẻ bình thường, cô bé nói.

Cài lại khuy áo, bất thình lình nó nhớ tới vụ vết bớt. Nó xăm soi ngực của cô bạn làm cô bé nhớ tới vụ suýt bị nó cưỡng bức (thật ra chỉ là ngó vết bớt). Cô bé sợ hãi mặt đỏ lưng, lấy hai che ngực, từng bước giật lùi.

-    Sao thế, tự nhiên thích đi giật lùi à?

-    Cậu, không phải cậu định làm chuyện hôm trước chứ. Tớ… tớ chưa chuẩn bị tâm lý cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fun