phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Luyện Âm Cảnh
Lâm Hoàng khẽ xiết nắm tay, trong lòng dâng lên một luồng ý chí quyết tâm: phải tiếp tục rèn luyện Âm Ba Chỉ, chính thức đột phá sang tầng hai Luyện Âm Cảnh, điều động khí lưu để tấn công kẻ địch. Hắn đã ẩn ẩn cảm thấy dấu hiệu quá quan. Có như vậy, hắn mới có thêm con bài trong tay để đối phó với những kẻ như Hoa Thiên. Dù chỉ còn một ngày nữa là lên đường, hắn cũng phải tranh thủ từng giây phút để rèn luyện.
Việc Lâm Hoàng đột ngột hiển lộ khả năng rồi đòi đi theo Hoa Thiên, tuy có phần bất đắc dĩ nhưng đã qua tính toán cẩn thận. Dựa theo trực giác của mình, hắn biết Hoa Thiên là kẻ tính tình bạo ngược, tham lam ích kỷ, hỉ nộ vô thường. Với những kẻ như vậy, một cơn buồn giận bất chợt cũng có thể khiến chúng ra tay tàn hại người vô tội. Nhất là trong vô thức, hắn thấy được cảnh Hoa Thiên đang làm nhục Khúc Ngọc Lan.
Điều này khiến Lâm Hoàng vô cùng kinh hãi. Không còn sự lựa chọn nào khác, hắn phải đứng ra giải vây, phân tán sự chú ý của bọn Hoa Thiên, ngăn ngừa cảnh tượng bi thảm đó phát sinh. Hơn nữa, hắn biết rõ Hoa Thiên tuy là kẻ hiếu sắc, tham tàn, nhưng lại gian xảo quỷ quyệt chứ không phải dạng vô tri, đần độn. Hiện tại, bọn chúng đang trên đường thi hành nhiệm vụ tìm kiếm một món đồ gì đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên Lâm Hoàng biết chắc nếu mình bộc lộ khả năng, nhất định Hoa Thiên sẽ vì nhiệm vụ trước mắt mà tạm thời bỏ qua cho dân làng.
Phán đoán của Lâm Hoàng hoàn toàn chính xác. Đương nhiệm trang chủ Hoa Kiếm sơn trang Hoa Thiên Thành gần đây tu luyện công phu độc môn Thất Tuyệt Chỉ đã đến bình cảnh, cần phải có trợ lực bên ngoài mới đột phá được. Nghe đồn phía đông Vân Lai quốc bỗng xuất hiện dấu vết của hỏa độc quả, loại quả chí cực chí dương, có thể giúp đả thông bình chướng, khai thông kinh mạch nên y không tiếc công sức, huy động toàn bộ nhân sĩ, thuộc hạ, gia quyến… đi tìm. Lại ra phần thưởng, nếu con cái trực hệ của y tìm được hỏa độc quả sẽ được sắc phong làm “thiếu trang chủ”, kế thừa chức vị trang chủ trong tương lai, còn nếu ngoại nhân tìm được hỏa độc quả sẽ lập tức thăng chức làm phó trang chủ, ngoài ra, những người có công hỗ trợ đều được trọng thưởng.
Những ngày gần đây, toàn bộ nhân mã của Hoa Kiếm sơn trang đều xuất động. Các con trai, con gái của Hoa Thiên Thành cũng không ngoại lệ. Bản thân Hoa Thiên thì được giao nhiệm vụ tìm kiếm ở vùng cực đông giáp biển của Vân Lai quốc, vừa khéo làng chài của Lâm Hoàng lại nằm trên lộ trình của gã.
Hoa Thiên Thành biết đứa con này tuy ham chơi, lười biếng, nhưng tâm cơ thâm sâu, lắm mưu mô, nên mới cho hắn lên đường, lại cho Mã Thi là một trong tứ đại hộ vệ trưởng đi theo bảo hộ hắn.
……
Lâm Hoàng vừa về đến nhà liền lập tức đóng kín cửa, sau đó vào phòng, bắt tay ngay vào việc tu luyện, không để chậm trễ khoảnh khắc nào. Như thường lệ, hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở. Chỉ trong giây lát, hắn đã nhập định, nhưng lần này có sự tập trung cao độ chưa từng có. Bằng mọi giá, trước khi lên đường, hắn phải đột phá đến Luyện Âm Cảnh.
……
Cách nơi Lâm Hoàng ở rất xa, rất rất xa.
Đây là một vùng đất mây trắng lượn lờ, thụy khí vờn quanh, hoa thơm cỏ lạ, chim quý đua nhau cất tiếng hót, suối chảy, đá reo, chẳng khác chi chốn bồng lai tiên cảnh.

Ở chính giữa địa phương này bỗng mọc lên một tòa cung điện bằng bạch ngọc cao chót vót đến tận mây. Toàn bộ cung điện diện tích vạn trượng, tỏa hào quang thánh khiết bao phủ cả vùng đất rộng lớn xung quanh. Phía trên đại môn có khắc ba chữ hùng dũng tráng lệ: “Ngọc Thanh Cung”.
Lúc này đây, trên gian phòng xa hoa ở tầng cao nhất của cung điện, có một thiếu nữ đang ngồi. Nàng mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc đen dài mượt mà như nhung, da thịt nàng trắng mịn như muốn tỏa ra ánh sáng. Có thể nói, nàng là một kiệt tác của tạo hóa cũng không sai.
Nhưng mỹ nhân sở hữu sắc đẹp khuynh thành này lại đang buồn bã, đăm chiêu, tựa cửa sổ trông về nơi xa xăm. Thỉnh thoảng, nàng lại ngẩn ngơ, đôi mắt thất thần, như đang hồi ức về một điều gì đó vừa đau đớn, thống khổ, vừa vui sướng, khoái lạc.
“Thanh nhi!”
Sau lưng nàng chợt có người lên tiếng, sau đó, một mỹ phụ phu nhân bước vào.
Chẳng biết tuổi thật của mỹ phụ là bao nhiêu, chỉ biết nhìn bề ngoài nàng khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc lại búi cao, ăn vận theo lối phụ nữ đã có chồng hoặc nữ nhân đứng tuổi. Dáng dấp nàng vô cùng gợi cảm, đường cong lả lướt, đặc biệt là kiều đồn đầy đặn tròn lẳn, săn chắc như hai quả bóng, có thể khơi dậy tạp niệm của bất kỳ người đàn ông nào. Nếu như thiếu nữ áo trắng là đại diện cho nét đẹp thánh thiện, tinh khôi, không thể khinh nhờn thì mỹ phụ này lại gợi cho người ta những cảm xúc nguyên thủy, cơ bản nhất của con người.
“Nhu di…”, thiếu nữ áo trắng khẽ quay lại, trong tròng mắt nàng bất chợt có ngấn lệ, sau đó nàng nhoài người, sà vào lòng mỹ phụ khóc thút thít.
Mỹ phụ đau lòng, vội vã ôm lấy thiếu nữ, vỗ vỗ bờ vai non mềm nhu nhuyễn không xương của nàng.
“Thanh nhi ngoan, đừng khóc nữa, kể cho ta nghe, tại sao từ lúc ở Đông Hải trở về, con lại thường hay u buồn, khóc lóc? Hay có kẻ nào khi dễ con chăng?”, nói đến câu cuối, giọng nàng bỗng trở nên đanh thép, hàn khí tỏa ra làm đông cứng lại cả không gian lân cận.
“Nhu di…con không sao…”, thiếu nữ chợt ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn mỹ phụ, ánh mắt nàng toát lên vẻ kiên định: “Khi nào điều kiện thuận lợi, con sẽ kể cho Nhu di nghe…”
Mỹ phụ khẽ thở dài, biết rõ cháu mình tính tình cương liệt, trong nóng ngoài lạnh, nếu nàng không muốn nói thì dù có gặn hỏi thế nào cũng không tra ra được.
“Được rồi, được rồi, Nhu di không hỏi nữa…Thôi con cứ nghỉ ngơi đi, sắp tới thọ yến của sư tôn rồi, con phải điều chỉnh tinh thần sao cho phấn chấn, vui vẻ, có vậy sư tôn mới vui được, hiểu không?”, mỹ phụ vỗ nhẹ đôi gò má non mịn của nàng, mỉm cười nói : “Không biết lại có bao nhiêu anh hùng tài tuấn trong thiên hạ phải thất thần vì Thanh nhi của chúng ta đây, nhất là tứ đại thiên tài…”
“Nhu di…”, thiếu nữ khẽ gắt, cúi gằm mặt xuống. Mỹ phụ vội lảng sang chuyện khác. Hai người trò chuyện hơn canh giờ rồi mỹ phụ mới rời đi, để lại thiếu nữ trong căn phòng vắng, lại tựa cửa ngẩn người…
……
Cùng lúc đó, ở làng chài giáp Đông Hải.
Hiện tại đã là nửa đêm, tròn sáu canh giờ kể từ lúc Lâm Hoàng tiến hành trùng kích. Hắn đang ở trạng thái nhập định cao độ chưa từng thấy, đôi mi hắn nhíu chặt, môi khẽ run, hai tay liên tục bắt pháp quyết. Lúc này đây, bằng mắt thường cũng có thể thấy xung quanh hắn có từng luồng khí lưu lớn nhỏ đang lưu động. Thoạt đầu, khí lưu chỉ di chuyển theo luồng, nhưng dần dần, chúng bắt đầu tản mát ra, rồi hình thành tiểu lốc xoáy. Từng cơn gió lốc rít gào trong căn phòng nhỏ của Lâm Hoàng, làm đồ vật bay tứ tung, cuối cùng cuốn bật cửa, ào cả ra ngoài sân làm hoa lá, cây cỏ trong sân bay tán loạn.
Bất chợt, Lâm Hoàng mở trừng mắt, vung tay kết ấn, ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước.
Chéo!
Một âm thanh khô khốc, sắc gọn vang lên. Gốc cây dương trước sân bất ngờ bị gãy làm đôi như có ai dùng búa lớn chặt đứt, nửa phần thân trên bật cả tán, bay lên trời.
Lâm Hoàng đứng dậy thở hổn hển, từ đầu ngón tay hắn có luồng khói mỏng bay ra. Hắn lại ngồi bệt xuống, mồ hôi nhễ nhại, hư thoát vô lực, nhưng trong tâm lại vô cùng hưng phấn.
Hắn ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười sảng khoái như để giải tỏa áp lực tinh thần:
“Ha ha ha! Cuối cùng ta đã đột phá sang tầng hai Luyện Âm Cảnh! Chính thức trở thành tu luyện giả! Từ nay, ta có thêm công cụ để bảo mệnh rồi!”
Bất chợt, hắn im bặt tiếng cười, sững người, rồi đưa tay lên cổ, bắt lấy vòng ngọc tùy thân.
“Vòng ngọc đang nóng dần lên, cảm giác này… chẳng lẽ…”
Lâm Hoàng còn chưa nói hết câu bỗng thấy trời xoay đất chuyển, sau đó bị cuốn vào bên trong chiếc vòng ngọc.
………


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net