[Sắc hiệp]Trọng sinh phong lưu thiếu gia (Chương 1-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiểu lưu manh vơ vét tài sản của các con buôn, vân..vân.. Nếu như phụ thân hắn không có gia sản lớn nhất thành Kim Lăng. Bao nhiêu sự việc đó cộng lại, phỏng chừng cũng có thể đủ điều kiện mang hắn ra chém đầu.

Cũng vì nguyên nhân như thế, đến năm mười tám tuổi mà Phương Tranh thiếu gia vẫn chưa có thành thân, không ai nguyện ý đem khuê nữ nhà mình đưa vào trong hố lửa, người khác đều nói Phương Tranh có mạng khắc thê, khuê nữ nhà ai gả tới, khẳng định sẽ sống không quá nửa năm--------Ngươi nói, những người cổ đại này không phải đều học thuật nho gia sao? Miệng đời như thế nào cay độc đến vậy.

Thật ra Phương lão gia quản giáo rất nghiêm, mỗi lần Phương Thiếu gia phạm vào chuyện gì đều bị ăn một trận đòn hiểm, nhưng vị Phương thiếu gia này ------cũng chính là chủ nhân tiền thế của thân thể Phương Tranh, có thể là do tuổi trẻ năng nổ, nên càng đánh càng nghịch mạnh hơn, hắn là nắm được điểm yếu của phụ thân, Phương gia chỉ có một mình hắn là độc đinh, đánh thì đánh, chứ không có khả năng dám lấy mạng của hắn------điểm này, Phương Tranh rất bội phục vị tiền thế kia, tiểu tử này thật ngoan độc! Ta thật muốn có loại tinh thần không biết sợ của hắn!

Về phần Phương Tranh sống một mình ở trong tiểu viện, đó là do kết quả sau khi cha con bất hoà, có một lần Phương lão gia đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, dưới sự giận dữ Phương đại thiếu gia đã quyết định rời xa cái gia đình bạo lực này, tìm đến địa phương hẻo lánh, còn vây hàng rào ngăn cách với chung quanh, mượn chuyện này bày tỏ sự kháng nghị với kiểu bạo lực gia đình của phụ thân mình. Mặc dù tiểu viện này ở trong Phương phủ, nhưng lại là một nơi hẻo lánh ít người đếm xỉa đến. Kết quả, mới vừa dọn tới đây không quá vài ngày, Phương thiếu gia đã bị hôn mê.

Vì cái gì mà Phương thiếu gia lại hôn mê? Cũng là do tính tình của hắn sai khiến, tại thanh lâu cùng đám bạn bè ăn chơi trác táng, vì một hồng bài cô nương mà tranh đoạt tình nhân, lúc động thủ vô ý ngã từ trên lầu hai xuống, trong đầu lại nghĩ đến câu thơ “Xung quan nhất nộ vi hồng nhan” rất có khí phách hào hùng. Khí thế thật ra thì được rồi, đáng tiếc là trên tay đã làm nhiều việc không tốt, cho nên “Học nghệ chưa thành tài thì đã vong mạng.”

Phương thiếu gia nằm trên giường đã hơn một tháng, luôn rơi vào tình trạng hôn mê------Thời đại sau này, khoa học gọi là đời sống thực vật, nếu linh hồn của Phương Tranh xuyên việt mà không chiếm thân thể của hắn lúc này, thì không quá ba ngày sau là hắn tắt thở. Từ góc độ này mà nói, cũng coi như là Phương Tranh cứu hắn.

Ngoài cửa truyền tới thanh âm già nua của Phương lão gia, mấy ngày hôm trước, lúc Phương Tranh tỉnh lại thì nét mặt của lão gia mừng rỡ như điên, hiện giờ đã bình thản như không có chuyện gì, còn chưa nói hiện tại đang đứng ở ngoài cửa trông như có vẻ chần chừ không muốn đi vào. Vẫn là Phương phu nhân ở bên ngoài, oán trách dùng sức đẩy hắn một phen, lúc này Phương lão gia mới mượn cơ hội xuống đài, thản nhiên bước vào, ngồi xuống.

“Hài nhi ra mắt phụ thân, mẫu thân.” Phương Tranh cung kính xoay người hành lễ, nhập gia tuỳ tục, nếu đến đây, vậy thì đành phải thích ứng với thời đại này, kiểu cách nói chuyện của cổ nhân, lễ tiết… vân..vân.. tất cả đều phải học hỏi làm theo cho chu đáo.

Phương lão gia cùng phu nhân kinh dị chăm chú liếc mắt nhìn hắn một cái, sau khi tỉnh lại, biểu hiện từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của Phương Tranh đều có chút ngoài ý muốn, hiện giờ lại lễ phép như thế, nói thật, nhiều năm nay Phương lão gia đã không có thấy đứa con bảo bối của mình cung kinh thi lễ đối với mình như vậy.

“Hài nhi của ta, thân thể vẫn còn mang bệnh đừng nên đa lễ, mau đứng dậy.”Phương phu nhân cười dài đỡ Phương Tranh dậy. Là con của mình dứt ruột đẻ ra, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, người ta thường nói “mẹ chiều dạy con hư”, lời này đúng thật là có đạo lý, Phương thiếu gia quen tính ăn chơi lêu lỏng không phải là từ mẫu thân nuông chiều mà tạo thành sao?

Trong tư tưởng của Phương Tranh vẫn còn chút ấn tượng sợ hãi người cha này, Phương thiếu gia lúc trước là một ngoan nhân, lợn chết không sợ nồi nước sôi, Phương Tranh cũng không dám thách thức với ranh giới sinh tồn cực hạn của bản thân mình. Lặng lẽ giương mắt nhìn lên, thấy phụ thân không có phản ứng gì, lúc này mới cẩn thận đứng lên.

Phương lão gia ho khan một tiếng, nói: “Thân thể của ngươi đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Tuy là một câu hỏi thăm sức khỏe, nhưng lúc nói chuyện Phương lão gia hai mắt nhìn trời, đúng là khinh thường không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

Phương Tranh mù tịt không hiểu chuyện gì, không biết phụ thân đang nói chuyện cùng với ai đây?

Hắn nhìn theo ánh mắt của Phương lão gia, chỉ thấy trên nóc nhà có vài cái xà ngang làm bằng gỗ sơn đỏ, chẳng lẽ, phụ thân có người quen nằm trên xà ngang?

“Đồ hỗn trướng! Ta hỏi ngươi đó, nhìn đi chỗ nào đây?” Phương lão gia chờ lâu mà không thấy Phương Tranh trả lời, ngẩng đầu lại thì thấy hai mắt Phương Tranh đang chăm chú nhìn nóc nhà, không khỏi giận tím mặt.

Phương Tranh nhanh chóng cúi đầu nói: “Thưa phụ thân đại nhân, thân thể của hài nhi đã tốt hơn rất nhiều.”

“Nghe nói, ngươi đến thanh lâu cùng người khác tranh đoạt tình nhân nên mới bị thương?” Phương lão gia nói lời này có điểm âm trầm, khoé miệng còn mang theo một tia cười lạnh.

Hỏng rồi, lại nói đến chuyện này. Hôm nay đến đây lai giả bất thiện , mấy ngày hôm trước là vì còn đang dưỡng bệnh, cho nên đã không nhắc tới chuyện này, hôm nay phụ thân hỏi trước thân thể của mình có khoẻ hay không, xem ra là hơi có thâm ý. Nếu như thân thể của mình đã khoẻ, có lẽ phụ thân sẽ chơi cùng mình một cái trò chơi nho nhỏ, mang tên “năng lực chịu đựng.” Trò chơi này có điểm khúc mắc, tất nhiên là phụ thân thoả mãn, nghênh ngang rời đi, mà Phương Tranh thì hấp hối, nằm chờ đại phu đến chữa trị….

Phương Tranh theo bản năng co đầu rụt cổ, đột nhiên hắn thấy nỗi oan khuất này, thật đúng là không ai có thể giúp đỡ chống lưng cho hắn. Thật là quá mức oan uổng! Hắn cũng không thể giải thích cho Phương lão gia, đó là chuyện của con trai ngài, không có quan hệ tới ta, ngài đi tìm hắn mà hỏi tội.

Sự thật thì không thể giải thích, mọi chuyện ăn chơi đến táng thân của tên tiểu tử này, đều không phải là do mình làm, cho nên mọi tính toán không được đổ nên đầu mình.

Phương Tranh biểu tình không nguyện ý, nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi đã biết sai, là hài nhi nhất thời hồ đồ, sau này không dám tái phạm.”

Bầu không khí trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, Phương lão gia cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được thần sắc không dám tin trong ánh mắt của đối phương.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Phương lão gia không tin cái đồ nghịch tử này lại thay đổi nhanh như vậy, đây chắc hẳn phải có nguyên nhân, toàn bộ Phương phủ, từ lão gia cùng phu nhân, cho tới Đại Hoàng, cũng hiểu một điều, muốn vị Phương thiếu gia này chủ động nhận sai, cũng không khác gì so với chuyện gà trống có thể đẻ trứng, mặt trời mọc ở đằng tây.

Tái ông mất ngựa, nào hay lại gặp chuyện tốt. Phải chăng cái đầu bị đụng nên tổn thương, nhưng có vẻ như không giống với người bị tổn thương dây thần kinh. Từ nhân phẩm cho đến lời ăn tiếng nói, giống hệt như là một con người hoàn toàn khác vậy.

Phương Tranh đành phải một lần nữa cúi đầu nhận sai: “Trước kia hài nhi không hiểu chuyện, phạm rất nhiều sai lầm, xin phụ thân cùng mẫu thân thứ tội, sau này hài nhi sẽ không dám tái phạm.”

“Khụ khụ, ngươi về phòng trước đi, bình tâm suy nghĩ lại, buổi tối lão phu sẽ nói chuyện với ngươi.” Phương lão gia, phá vớ trầm mặc, hướng Phương Tranh phất phất tay, lệnh cho hắn qua trở về phòng. Vốn định hôm nay đến làm một hồi phụ tử ác chiến, không nghĩ tới kết cục lại sơ sài như này.

“Phu nhân, mình cũng nghe được chứ? Tranh nhi… Tranh nhi hắn đây là… Làm sao vậy?” Đợi cho Phương Tranh đi xa, Phương lão gia mới bắt đầu vội vàng cùng phu nhân thảo luận nghiên cứu.

“Đúng a, lão gia, tính cách trước kia của Tranh nhi không phải như thế này, có khi nào hắn lại tự nhận mình sai, huống chi còn cung kính như thế.” Phương phu nhân thần tình nghi hoặc nói.

“Thật đúng là quái sự, tính tình đại biến, làm cho lão phu không tài nào hiểu nổi, mình nói xem, có phải Tranh nhi trúng tà hay không?” Tâm tình của Phương lão gia có chút hoảng loạn.

“Đi chết đi!” Phương phu nhân khẽ đẩy lão gia một cái, sẵng giọng: “Chỉ có ông mới nói nhi tử của mình như vậy? Nhi tử của mình đã đâu còn bé nữa? Tại sao lại phải giống như trước đây, hai cha con các người phùng mang trợn má lên với nhau, ông mới cao hứng sao?”

Rất rõ ràng, Phương phu nhân là một dạng người không suy nghĩ quá phức tạp, chỉ cần nhi tử của mình đã biết nhận lỗi, căn bản nàng cũng không muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó.

Phương lão gia không hiểu phu nhân, hắn còn đang trầm tư, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói: “Trong chuyện này có thể là có điều gian trá, tiểu tử này, không đi quẫy nhiễu người ta thì suốt ngày ủ rũ.” Phương lão gia trịnh trọng hạ kết luận.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Nguyên Tác: Tặc Mi Thử Nhãn

Chương 3: Lý tưởng và hiện thực

Người dịch: Phongnhi

Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu

Phương Tranh chán nản quay trở lại phòng, quần áo cũng không muốn cởi liền nhảy lên giường một cái thật mạnh, thờ dài một hơi. Bởi vì trước kia chủ nhân của thân thể này đã chọn một căn tiểu viện thật hẻo lánh, phòng ở tuy rất lớn, nhưng đồ dùng bài trí trong phòng lại không có nhiều, có vẻ như có chút trống trải, thanh âm thở dài vang lên trong phòng.

Không biết cha mẹ của gã ở trong thế giới hiện đại thì ra sao? Mất đi đứa con trai này, chắc chắn bọn họ sẽ rất khổ sở. Còn cái đám bạn xấu kia nữa, thường ngày đều tụ tập đàn đúm trong trường, gặp mặt uống rượu, khoác lác đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, hiện tại thì xong rồi, thật đúng là muốn gặp bọn chúng.

Càng buồn phiền chính là, đi vào cái thế giới xa lạ này, mình sẽ làm gì đây? Nghĩ tới vấn đề này, Phương Tranh lại cảm thấy có chút đau đầu.

Làm quan văn, Phương Tranh không có hứng thú, con đường quan trường cũng không phải tốt như vậy, luận tâm kế, mưu trí, thủ đoạn cùng với tâm ngoan thủ lạt, Phương Tranh cũng không phải là đối thủ, một chút sơ sẩy nhỏ là có thể bị người ta nuốt trọn cả da lẫn xương. Đừng tưởng rằng, ở thời cổ đại ai cũng ngu dốt, mấy cái thứ phim ảnh trên truyền hình đều là không có căn cứ. Trên thực tế, người cổ đại chỉ là kiến thức hơi hẹp hòi mà thôi, nhưng bọn họ không thiếu tâm kế, tính toán làm cho người khác thất điên bát đảo.

Nếu làm võ tướng thì lại càng không thể, lấy cái thân thể nhỏ bé, bộ dạng yếu ớt này, mà làm tướng quân thì quả thực là nói chuyện vô nghĩa! Không từ mà biệt, võ tướng người ta dùng binh khí, động mốt chút là hơn trăm cân, Phương Tranh có thể nghiến răng khiêng lên thì cũng đã coi như là không tệ, nếu trông cậy hắn múa may binh khí xông vào trận địch như chốn không người, chuyện này so với lên trời vẫn coi như là khó khăn hơn.

Làm hoàng đế,…Ách, quên đi, ta nên nghĩ tình hình thực tế một chút.

“Ta không nghĩ ra, một người thanh niên vĩ đại xuyên việt như ta, muốn làm chút chuyện đại sự mà lại khó khăn như vậy?” Phương Tranh buồn rầu lẩm bẩm, nói.

Nhìn mấy tiểu thuyết xuyên việt, nhân vật chính hô lên một tiếng là phong sinh thủy khởi, lên ngựa lĩnh quân, xuống ngựa trị dân, đến hoàng đế muốn phóng một cái rắm đều phải xem trước nhân vật chính có cao hứng hay không, trong nhà thì kiều thê mỹ thiếp nhiều vô số kể, không phải công chúa trong nước, cũng là công chúa ngoại quốc, nếu như là quận chúa thì phải ngượng ngùng muốn xin kết thân với….

Tại sao đến lượt hắn lại thê thảm rơi đúng vào vị Phương đại thiếu gia như này? Tiền đồ mờ mịt không nói, kiều thê mỹ thiếp cũng đừng suy nghĩ đến, bên người có duy nhất một tiểu nha hoàn, cả ngày lúc nào mặt cũng nghiêm trang, giống như ai đó thiếu tiền nàng vậy….

Trải qua suy xét, rốt cuộc Phương Tranh cũng làm một cái quyết định ổn thỏa nhất: “Tiếp tục theo vận mệnh làm thiếu gia con nhà phú hào. Nếu ông trời đã an bài ta dấn thân vào gia đình thương nhân này, nói vậy không phải là ý tứ này sao? Làm thiếu gia cũng tốt, cuộc sống phóng túng không thiếu mọi thứ, tùy thời tùy chỗ đều có kẻ hầu người hạ, cầm lồng chim đi dạo khắp nơi náo nhiệt, đây mới chính là cuộc sống an nhàn của một thiếu gia con nhà phú hào. Tương lai lão gia đại nhân lớn tuổi về hưu, hắn là con độc nhất, đương nhiên phải kế thừa một cái gia sản khổng lồ, lại cưới thêm mấy bà nương xinh đẹp, trải qua những ngày tháng an nhàn vui sướng, chẳng phải so với mang theo tiểu đệ ra chinh chiến nơi sa trường, hoặc cùng mấy lão nhân cổ hủ minh tranh ám đấu trên triều đình, thì sướng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần sao?

Về phần cứu vớt thường dân bách tính trong lúc thiên hạ dầu sôi lửa bỏng, cự lại thù trong giặc ngoài như vậy… Đây không phải là chuyện bản thân có thể làm, trong đầu có mấy cân thịt não thì hắn không biết, nhưng đối với bộ dáng trong gương của bản thân mình, ngoại trừ cảm giác anh tuấn tiêu sái ra, trông thế nào cũng không giống bộ dạng là cái gì chúa cứu thế cả.

Ân, cứ quyết định như vậy! Hảo hảo làm cái chức nghiệp thiếu gia ăn sung mặc sướng này, không phải cũng rất có tiền đồ sao! Phương Tranh tự tán thưởng mình vì đã có một cái quyết định rất anh minh, sáng suốt. Xem khí chất này, bộ dáng này, trong lúc suy tư này, không có chỗ nào không giống với gã thiếu gia lúc trước.

Phương Tranh phác họa ra tương lai tốt đẹp của những ngày tháng sau này, sau đó chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, hắn mơ thấy mình ôm một đống ngân phiếu thật lớn, có rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc toàn thân trần như nhộng, đang liều mạng đuổi theo, Phương Tranh vừa chạy trốn vừa hả hê ngắm nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng, tâm tình vừa đắc ý lại vừa lo lắng, kết quả ra sao thì chỉ có hắn mới biết.

Lý tưởng lúc nào cũng tốt đẹp hơn hiện thực. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, lý tưởng luôn bị hiện thực vô tình đánh cho dập nát.

Sau khi tỉnh dậy, lý tưởng của Phương Tranh cũng đã bị nghiền nát.

“Cái gì? Đọc sách?” Phương Tranh không dám tin tưởng, kinh ngạc hô lên.

“Ngạc nhiên cái gì! Không ra thể thống gì cả!” Phương lão gia đối với phản ứng của hắn rất không hài lòng.

“Sao lại thế a?” Phương Tranh không hiểu, có nhà cửa, có nghề nghiệp, có thừa tài sản, sao không an phận làm phú ông an nhàn, vậy mà phụ thân lại muốn mình đọc sách để đi thi trạng nguyên, chuyện này, tựa hồ cùng lý tưởng của mình khác biệt rất nghiêm trọng…

“Không có tại sao, bởi vì lão phu muốn thế.” Phương lão gia mí mắt cũng chưa thèm mở ra, vị lão gia tử này không quen cùng đứa con giảng giải đạo lý.

“Tranh nhi, phụ thân muốn ngươi đi đọc sách, cũng là vì tốt cho ngươi. Hiện tại sản nghiệp của Phương gia rất lớn, không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ thiếu một phần công danh, nếu ngươi cố gắng đọc sách, tương lai thi đỗ cử nhân, thêm cha ngươi hỗ trợ, làm một cái chức quan thất phẩm bát phẩm, chẳng phải đã làm rạng rỡ tổ tông sao?” Phương phu nhân thấy hai cha con sắp có dấu hiệu trở mặt, nhanh chóng ở bên cạnh, nhẹ giọng giải thích.

“Nhưng… Muốn làm rạng rỡ tổ tông cũng không nhất định phải đọc sách, hài nhi có thể dùng một chút tiền vốn, đem thương hiệu Phương gia nổi tiếng ra tận ngoại quốc, không phải vẫn làm rạng rỡ tổ tông như thường sao?” Phương Tranh rất bưc bội, xuyên việt qua đây không phải là muốn bộ dạng này. Không ngờ ta bận rộn nửa ngày, lại quay về thời cổ đại để đi đọc sách? Không bằng lúc trước, để cho ta chết quách ở trong đường cống ngầm đi.

“Hừ! Không đọc sách làm sao có công danh? Không có công danh, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút tiền tài mà lại có thể đi nghênh ngang trong thiên hạ này sao?”

Phương lão gia chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Lão phu dùng tiền mua cho ngươi một cái danh sinh đồ, hơn nữa đã nói chuyện qua cùng với Trần phu tử của Minh Đạo thư viện. Hiện tại, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày sau lão phu sẽ dẫn ngươi đến nhà Trần phu tử để bái sư, sau này mỗi ngày đều phải đến thư viện đọc sách, đám người hầu trong nhà đều không dám quản ngươi, lão phu lại thường xuyên không ở nhà, vậy ta để cho mấy vị tiên sinh ở trong thư viện quản giáo ngươi.”

“Sinh đồ… Là cái địa vị gì?” Không thể trách Phương Tranh không hiểu gì, người hiện đại, cho dù là đã tốt nghiệp đại học, cũng không có mấy người hiểu được cái ý tứ của “Sinh đồ”? Tựa như ngươi cầm một phương trình hai nguyên tố lên hỏi Phương lão gia, khẳng định hắn cũng không hiểu gì.

“Sinh đồ, chính là tú tài! Tiểu súc sanh, dốt nát, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi!” Phương lão gia đối với đứa con như hắn thật sự là thống hận, nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc người đương sự lại không hề hay biết.

“Dùng tiền mua?” Phương Tranh biết, thời cổ đại, các gia đình phú hào bỏ tiền ra mua công danh chức tước trong quan trường là một việc hết sức bình thường.

Phương Tranh vẻ mặt khó xử nói: “Như vậy có được không? Nếu truyền ra ngoài thì còn khó nghe hơn a.”

Phương lão gia biết tâm tình đứa con này gần đây có chút biến hóa, nghe vậy nhất thời chờ mong nói: “Hay là con ta đã suy nghĩ lại, phấn đấu đọc sách, bằng bản lĩnh của mình giành lấy một phần công danh? Như thế thì thật sự là tổ tông phù hộ!”

Phương Tranh xấu hổ lúng túng gãi đầu, nói: “Cũng không phải, ý của hài nhi là, Phương gia ta được xưng là nhà đại phú, chỉ dùng tiền để mua một cái danh tú tài, không khỏi có điểm keo kiệt, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta chê cười, phụ thân sao không dùng thêm một ít tiền, dứt khoát mua hẳn cho hài nhi cái chức trạng truyên, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái …”

Phương phu nhân: “…”

Phương lão gia: “…Cút! Cút ra ngoài! Cút nhanh lên!”

Chủ ý của Phương lão gia chỉ là muốn tìm cho Phương Tranh một chỗ có nề nếp mà sinh hoạt, tóm lại đến thư viện đọc sách vẫn còn dễ chịu hơn đến thanh lâu cùng người ta tranh đoạt tình nhân, còn như thi đỗ trạng nguyên..vân..vân..Phương lão gia hoàn toàn không có trông cậy vào hắn. Đứa con này có bổn sự gì, hắn còn không biết sao? Hoàn toàn chính là cái đồ phá gia chi tử, đần độn, dốt nát, người như vậy mà muốn tự lực thi lấy công danh, phần mộ của tổ tiên có bốc lên khói xanh cũng không đủ thiêng, quả thực như vậy thì phải phún lửa mới được.

Không nghĩ tới, con trai mình quả thật đã không cô phụ cái danh hiệu vinh quang “Phá gia chi tử”này, tư tưởng không chút tiến bộ vươn lên, dùng tiền mua cho hắn cái danh tú tài còn chưa đủ, không ngờ còn muốn dùng tiền đập lấy chức Trạng Nguyên.

Lúc sau, Phương phu nhân thấy Phương Tranh buồn bực không thôi, vì thế đã nói cho hắn biết, hiện giờ thiên hạ không yên ổn, ngoài thì có Đột Quyết thường xuyên xâm phạm biên giới, bắt người cướp của, tàn sát thành trì, trong thì dân chúng bị sưu cao thuế nặng cho nên đã liên tiếp tạo phản, loạn trong giặc ngoài, ngân khố triều đình lại trống rỗng. Triều đình cần dùng tiền gấp, lúc này mới cho phép thương nhân hoặc địa chủ trong thiên hạ dùng tiền để mua lấy quan tước, tuy nhiên đây cũng chỉ là một cái chính sách bất thành văn, dù sao đi chăng nữa thì việc triều đình bán quan, bán tước cũng không được làm rõ ràng. Từ hoàng đế cho đến quan tri huyện, đối với việc mua quan quyền đều là mắt nhắm mắt mở. Trong chuyện này, hai bên mua bán giữ kín như bưng, không được truyền ra ngoài. Còn như Phương Tranh khua chiêng gióng trống muốn “mua cái chức Trạng Nguyên”, không thể không nói, hắn quả thật to gan không biết sợ chết là gì.

Hơn nữa, Phương phu nhân còn khẽ ám chỉ Phương Tranh một lần, việc công danh không cần lo lắng quá mức, dù sao thì trên dưới Phương phủ cũng không có ai trông cậy vào vị Phương đại thiếu gia này có thể thi đỗ cái gì công danh. Phương lão gia chỉ muốn dùng cái cớ đọc sách này để quản thúc hắn, không muốn cho hắn lại đi ra ngoài gây chuyện, đối với Phương Tranh mà nói, đó là một tin tốt lành, áp lực bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net