Sắc Xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I want you
I'll colour me blue
Anything it takes to make you stay
Only seeing myself
When I'm looking up at you
I want you

I know you're seeing black and white
So I'll paint you a clear blue sky
Without you I am colour-blind
It's raining every time I open my eyes"

"Em muốn có được người
Em nguyện biến mình thành màu xanh.
Em nguyện làm mọi thứ để gĩư người ở lại.
Em chỉ thấy bản  thân em
Ẩn hiện đáy mắt người.

Em mong mỏi người.

Em biết, với người chỉ có hai gam màu trắng - đen.
Vậy em sẽ vẽ nên bầu trời trong vắt
Thiếu vắng người, em như kẻ mù màu.
Mỗi khi em mở mắt ra, trời lại đổ cơn mưa"
[Blue - Troye Sivan ft Alex Hope]

Tình yêu của em  với người  cứ y chang câu hát kia. Tình yêu của ai? Khi chỉ mình em lặng lẽ yêu người suốt những năm tháng tuổi trẻ.

Người là tình đầu của em, mà em lại là một kẻ cô độc và cố chấp, nên em cứ yêu mãi thôi, không chịu thay đổi hay từ bỏ. Dù biết em với người là bất khả thi.

Người là gay, ừ, nghe cứ như truyện tình gay cấn trên đài truyền hình. Biết điều đó, mà em cứ vẫn cứng đầu cứng cổ ôm ấp mộng về tương lai chúng mình. Chúng ta giống nhau lắm, chúng ta cùng thích đàn ông.

Trong rất nhiều điều vô vọng em đã làm từ trước đến nay, tình cảm này đau đớn và ám ảnh nhất. Để em kể cho người nghe chuyện con cua ngang ngược quắp lấy mọi thứ nó muốn, gĩư chặt lấy cho tới khi nó có được, dù cho nó có mất một cái chân nhỏ. Để có được ngươì, em sẽ phải bán cả linh hồn.

Những cô bé dành tuổi niên thiếu của mình để theo đuổi cậu bạn chung trường, còn em thì mơ mơ màng màng về những điều viển vông và ngu xuẩn. Người là một trong số đó. Em là một kẻ hết thuốc chữa. Em từng phát nghiện những cơn đau xót trào lộn dạ dày, nỗi đau cũng có thể gây nghiện, em xin  thề với thần linh, em đã nghiện việc nhớ về người đó thôi.

Em luôn luôn nghĩ chúng ta chính là có mối duyên trời định, như kiểu có một sợi chỉ đỏ kéo chúng ta lại với nhau, tiếc là chẳng xe thành đôi được. Gặp người lần đầu khi em còn là một đứa trẻ, rồi lại gặp lại sau nửa năm nữa, không khung cảnh khác, bối cảnh khác. Lần thứ ba lại trùng hợp nhìn thấy người sau đằng đẵng những năm dài, em, khi đó, khẳng định chắc chắn rằng, chúng ta là "quân tử chi giao".

Thi thoảng, em thấy bản thân mình rỗng ngoác ra một mảng, em đành lấy người ra để bù vào lỗ hổng kia. Một miếng vít vừa như in. Em thấy mình nằm trên giường, ngửa cổ lên trần, nghĩ ngợi về người, nghĩ về những khả năng có thể thay đổi. Em nghĩ đến cảnh người và người đó hôn nhau, ôm lấy nhau, chà, em muốn thành cậu trai đó  đến dường nào. Bộ ngực này, tử cung này, mái tóc này, đôi mắt em này, có gì đáng để tự hào chứ, nếu em không có được người? Em bỗng muốn có một bộ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, phiá dưới quần phồng lên một mảng, cơ thể rậm lông, hẳn là người sẽ yêu em chăng?

Người có biết cậu chuyện một cô nàng  diễn viên trót rơi vào lưới tình của nhân vật nam chính không? Trong phim, cô ấy đóng vai nữ chính phải lòng nam chính, chàng thư sinh hiền lành và hết mình vì tình yêu. Cô diên viên  yêu từng lời thoại của chàng, từng cử chỉ, ánh mắt, tâm hồn của nhân vật kia, cô cũng yêu vẻ đẹp lãng tử của chàng xiết bao, yêu từng nụ hôn và cái xiết chặt khi ôm nhau. Dù cho tên diễn Viên thủ vai đó, ngoài đời, là một thằng chó đẻ tệ bạc, không moi nổi một gam của chàng thư sinh trong phim. Yêu cuồng loạn  và dại điên, nàng diễn Viên kia kết hôn với tên đó, chịu mọi thói bỡn đời của tên chết bằm này, chỉ để khi ngủ, ngắm nhìn khuôn mặt thư thái của hắn, nàng cảm thấy mình đã có được chàng thư sinh lãng tử trong phim kia.

Vì tình yêu, con người có thể đi xa tới mức nào chứ? Người biết là em đấu tranh cho nữ quyền, nhưng tại sao em lại dung túng cho sự lụy tình này nhỉ? Với em câu khẩu hiệu "Không cần đàn ông, phụ nữ độc lập" nó hơi nhảm nhí, làm gì có ai sống mà không thể có tình yêu, mà yêu thì ai lại không bi lụy. Em muốn người, em cần có người , không có người em chẳng biết phải làm sao cả. Không thể buông bỏ, không thể tiến tới, thực sự là em đã bị nguyền rủa rồi.

Ngày qua ngày gặp người, bên người tạo cho em một ảo giác như mình có được người, người là một  thứ gây nghiện. Em không cần biết những dục vọng người có với những kẻ cùng giới, những sở thích lạc thú mà chỉ hai tên đàn ông có thể có, hay bất kì trò bệnh hoạn nào mà người đã cũng với lũ ô môi ngoài kia, trong em người vẫn như là  một thiên sứ, thiên sứ cho chút hư hỏng thôi, em vẫn yêu người.

Và người có biết nỗi ám ảnh của người lên em thế nào không? Em chẳng thể yêu một chàng trai nào  khác, họ đều chẳng thể so với người, dù chỉ là một ánh mắt. Nhưng rồi, một lần, hai lần, em cũng dần thích thú những cái động chạm với phái nữ. Liệu người có cảm thấy như em không, lúc người cùng với người kia đó. Ôi lạy thần linh ạ, em đến tuyệt vọng với người thôi, em không biết em đang cố tỏ như mình là một tên đàn ông, hay vờ đối phương là người nữa.

Thật sa đọa, đêm nay em lại nghĩ về người, khi em nằm ngửa trên giường, cảm giác bản thân rỗng một mảng to đùng. Người hẳn chẳng nghĩ về em đâu. Ngủ  ngon nhé!

Yêu.

=end=

by.G [2/1/2017]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net