D (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày... tháng... năm...

Hồi đó lúc còn nhau, điện thoại là thứ ta nói, vô cùng quan trọng. Lúc nào cũng dính sát bên mình, không dám rời ra. Sợ để lỡ mất những cuộc gọi, những tin nhắn từ người ta. Mà không phải chỉ có một, tới hai cái cơ. Một là điện thoại chính, cho bạn bè liên lạc, lên internet, facebook. Cái còn lại dổm dổm, mới là dùng với người ta. Vì sim mạng Việt, giá gói cước rẻ. Vậy mà cái dổm dổm đó lại quan trọng hơn rất rất nhiều cái hiện đại kia. Là cả một vùng trời kỷ niệm. Cũng là cả một vùng trời nỗi đau về sau.

Mọi người hay nói khi ta thương ai, cái gì ta đối với họ cũng đặc biệt hơn người khác. Mà đúng thiệt, cái cách lưu tên số của người ta cũng khác mọi người. Có khi chỉ là một biểu tượng icon, có khi đổi lại thành biệt danh thường dùng gọi người ta. Thấy dễ thương lạ! Rồi đến ngày người xa, tên số cũng chẳng biết sửa thành gì, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng để một chữ Thương.

Nhớ lúc ấy, cứ mỗi lần điện thoại reo lên cuộc gọi đến là tim cũng muốn nhảy nhót theo tùng điệu nhạc. Biết ngay người ta gọi. Vì số này có cho ai nữa đâu, chỉ riêng nhau biết. Thế nên sau này mất nhau, điện thoại cũng mất luôn sức sống, nằm im lim, lặng lẽ. Vậy chứ không dám để hết pin, cứ sạc rồi để đó. Chắc, vẫn luôn chờ âm thanh xưa.

Ngày ấy trẻ con, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho nhau, có giờ có giấc. Sắp đến giờ hẹn thôi là đã trông ngóng, đợi chờ, gần như không làm được việc gì nữa cả. Thường khoảng thời gian đó là cuối ngày, cả hai kể nhau nghe về chuyện ngày hôm đó buồn vui ra sao, có gì đặc biệt. Khi nào nghe người ta hỏi: "Buồn ngủ chưa" là biết chính họ mới là người buồn ngủ rồi đó. Còn tiếc lắm nhưng vẫn phải cúp máy. Giờ mỗi tối, chẳng còn được nghe ai kể, và cũng chẳng được kể ai nghe những buồn vui nữa, mọi thứ cứ ôm hết vào lòng, gửi hết vào đêm. Thinh lặng.

Bản tính có thói quen thích giữ gìn, nhìn ngắm những gì đã thành kỷ niệm. Thế nên mấy tin nhắn từ lúc cưa cẩm, đến hẹn hò, có bao giờ dám xóa. Để lên tới cả trăm nghìn tin. Tưởng là hay lắm, sau này mới biết, tự ôm chi cái tính xấu đó, giữ chi hoài những gì đã cũ, rồi tự làm mình đau. Nghĩ chừng, chắc để luôn suốt đời. Ai dè có bữa, nhỏ em hư điện thoại, mượn dùng đỡ, thay sim ra, trời ơi mất hết, mất hết, chẳng còn gì nữa. Nhìn mọi thứ trống rỗng mà nước mắt rơi không cầm được. Điện thoại sau đó cũng quăng cho đứa này đứa kía xài luôn. Thế mới biết, hóa ra thứ ta vẫn cố giữ là quá khứ gắn với nó, chủ có phải là nó đâu.

Mà thôi, kể chỉ dài, tất cả vẫn là hồi đó, hồi đó thôi. Giờ, điện thoại nhiều khi quăng đâu cũng không biết. Lúc xài cũng chỉ để chế độ vô sóng, tiết kiệm pin. Bởi biết có ai gọi đâu. Riết cứ trông như đang dùng máy tính bảng. Số của người, vẫn giữ. Vẫn nằm trong danh sách "thuờng xuyên gọi", dẫu lâu lắm rồi, có dám gọi nữa đâu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sách