D (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày... tháng... năm...

Còn thương người cũ sao còn đến với em?

Sẽ như thế nào nếu một buổi tối anh dằn vặt, xót xa trong từng hơi thở mà nói: "Anh thấy nhớ người ấy. Anh tưởng rằng mình đã quên. Anh thấy cô đơn", và em biết, mình không thể nào đủ sức lấp đầy nỗi cô đơn ấy. Hay thậm chí có khi, nỗi cô đơn ấy sẽ càng dâng cao, nếu hiện diện em, và tình cảm của em.

Thà rằng anh nói mình trót say nắng một ai đó, thà rằng anh nói bản thân nghe trái tim trót vô tình lạc nhịp trước một người xa lạ, em còn hy vọng, cố gắng níu anh lại, đưa anh về. Đằng này, em biết lấy gì để tranh cạnh với một người đã thuộc về quá khứ, những chuyện đã trở thành xưa cũ đây?

Khi ấy, em cảm thấy bất lực biết chừng nào, cảm thấy đau lòng đến nuớc mắt tuôn rơi, nhưng chỉ có thể nín lặng xoa dịu, vỗ về anh bằng tình thương sẵn có, rồi quay lưng đi tự ôm lấy nỗi vỡ tan riêng mình mình.

Hóa ra anh vẫn còn nhớ. Hóa ra từ trước đến giờ anh vẫn chưa thật sự quên. Hóa ra anh vẫn chưa từng hoàn toàn buông bỏ.

Hóa ra, anh chưa từng dốc lòng yêu em! Hóa ra, bên em, anh cô đơn đến thế!

Cô đơn có phải là khi cùng em vô tình đi ngang qua một con đường từng đi chung với người ấy, anh bất chợt nghĩ về?

Cô đơn có phải là khi bên em ở những nơi thật đẹp, thật nhiều niềm vui, anh ước giá mà bên anh không phải em, mà là người ấy?

Và cô đơn có phải là khi em quan tâm, em yêu thương anh thật nhiều. Em nồng nhiệt, em chủ động, và em cần anh bao nhiêu. Thì anh sẽ càng cô đơn như thế?

Có phải em mãi mãi sẽ thua người ấy, sẽ mãi mãi không bằng người ấy đâu, đúng không? Nếu không anh cũng đã yêu, đã đặt trọn tình cảm cho em rồi. Đã có những cảm xúc mới hơn, đã bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một câu chuyện khác. Có phải em, chưa đủ tốt, đúng không anh?

Thế nên nghe anh thú nhận, em chỉ có thể như thế nín lặng quay lưng đi. Tự ôm lấy nỗi vỡ tan riêng mình mình.

Nếu không chẳng lẽ lại bên anh cùng nỗi buồn về người cũ. Vậy chẳng khác nào đã xác nhận việc đặt dấu chấm hết cho chuyện của tụi mình, từ nay đơn phương sao anh?

Nhưng anh ơi, biết không?

Ngày anh nói anh thấy nhớ người cũ như thế, thấy mình dường như vẫn chưa từng quên được, thấy sao quá cô đơn. Em biết, mình thất tình rồi!

Em biết, dẫu chuyện của chúng ta có đang đẹp như thế nào, đã từng vui vẻ, hạnh phúc ra sao, cũng đã chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi!

Hay, vốn cũng chưa tùng có ý nghĩa.

Chỉ riêng em ngộ nhận. Riêng em vui vẻ, hạnh phúc riêng mình mình.

Quá khứ đó anh trân trọng, em cũng rất tôn trọng. Nhưng vì nó mà ta mất nhau, anh thấy có đáng không?

Anh thấy có đau lòng không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sách