[ end ] VERLIEREN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tao đã bảo tao không cần mấy thứ vô nghĩa như này!! Mày có thôi làm những chuyện dở hơi đi không? - Gã thét lên, thẳng tay ném hộp quà chính tay em gói cho gã.

Âm thanh của hộp quà chạm mạnh vào mặt đất gây ra một tiếng động lớn và chói tai. Hộp quà, trước đó được bọc trong lớp giấy bóng màu sắc tươi, giờ đã bị rách nát, góc cạnh chênh lệch và bề mặt bụi bặm. Những chiếc bóng giấy màu rơi xung quanh như những bông hoa khô khốc, tạo nên bức tranh tạp nham.

Nhành thược dược tím vốn nằm gọn ghẽ trong hộp giờ lại rơi ra, vỡ nát. Cảm giác thất vọng và tiếc nuối từ em là rõ ràng, nhưng cũng có sự ngạc nhiên và tò mò từ những người xung quanh.

 - Hôm qua bị mắng rồi, ngày hôm nay vẫn còn tiếp diễn ư?

 - Đúng là mặt dày, đáng lẽ ra cậu nên bỏ cuộc đi.

 - Không ai thấy cậu ấy thật tội nghiệp sao? Đáng thương lắm đây này!

 - Đáng lắm, ngày nào cũng vác mặt tới tặng dù đã biết trước kết cục, không phải là da mặt quá dày rồi sao?

  - ...

Đám đông luôn miệng bàn tán, em chỉ biết chết lặng. Ngỡ ngàng nhìn hộp quà màu xanh ngọc xinh đẹp đang nát bấy dưới chân, trái tim em nẵng trĩu những giọt nước mắt.

Em quá ngu muộn, quá đỗi ngu muội và mù quáng rồi. Tại sao em lại đâm đầu vào thứ tình yêu độc hại này chứ? Vì em yêu Rin Itoshi.

Gã quay người, bỏ đi, để em lại giữa sân trường với những lời xì xào phán xét.

[...]

 - Rin thật là... Không thích thì em ấy cũng cũng có thể trả lại, có cần ném thẳng xuống đất như thế không...? Mình đã mất cả buổi tối để gói mà...

Dưới ánh sáng của những tia nắng chiếu nhẹ qua khung cửa hành lang, em rảo bước với những bước chân dứt khoát, nhưng lòng lại rối bời, đau đớn. Đôi mắt xanh xinh đẹp sụt sùi khóc, làm nhòe đi khung ảnh trước mắt. Tay em nắm chặt lại, cảm giác tức giận ngập tràn, nhưng sâu bên trong, không có gì có thể khiến em giận dữ với Rin cả.

 - Yoichi?

Trên hành lang vắng vẻ, tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau khiến em giật mình. Em chậm rãi quay đầu, đôi ngươi đẹp đẽ vẫn còn đẫm nước nhưng ánh nhìn lúc này trở nên sáng lên, đón nhận ánh sáng từ những tia nắng mùa hạ.

Sae, đứng đó với vẻ mặt lo lắng và sự ân cần trong ánh mắt. Bước chân của hắn điều chỉnh từng bước, tiến về phía em. Một thoáng như không gian quanh ta trở nên yên bình hơn, chỉ còn lại những hơi thở và tiếng động nhẹ của giày trên sàn nhà.

 - Em ổn chứ? - Hắn hỏi, giọng điệu êm dịu như làn gió nhẹ thoảng qua.

Trong cái nhìn trìu mến của người đàn anh, em bỗng nhận ra một tia sáng trong tâm hồn, những kí ức về những giọt nước mắt ửng đỏ trên hai má em dần trỗi dậy. Em vội đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi, cố gắng che giấu cảm xúc đang trào dâng.

Sae với ánh nhìn đầy chân thành, không nói gì, chỉ đợi đến khi em sẵn sàng. Hắn nhận ra sự dày vò của em, sự tổn thương mà em đã trải qua, và từ trong lòng hắn, một luồng sự ấm áp lan tỏa, như muốn làm dịu đi những nỗi đau ẩn sau nụ cười nhạt nhòa của em.

Nhưng dù vậy, hắn không cố gắng ép buộc em phải chia sẻ hoặc nói gì. Hắn chỉ đứng đó, như một người bạn đồng hành, sẵn lòng lắng nghe và chia sẻ, nếu em muốn. Điều này khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, biết rằng có một bờ vai đều đặn luôn sẵn sàng chia sẻ cùng em, bất kể điều gì xảy ra.

Lạnh lùng, nhưng cũng đầy dịu dàng, hắn đưa em chiếc khăn tay màu nâu gạch của mình với sự ân cần hết nấc. Đôi bàn tay của hắn, mặc dù có vẻ khắc nghiệt và cứng cáp, nhưng khi chạm vào khăn tay, chúng trở nên êm ái và ấm áp. Bề mặt của chiếc khăn tay mịn màng và sạch sẽ, phản ánh ánh sáng một cách mềm mại, tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt và quyến rũ. Ánh sáng chiếu lên từ trên cao làm nổi bật những góc cạnh của từng sợi vải, tạo ra một hiệu ứng lung linh và cuốn hút. 

 - Em có thể dùng nó, điều này tốt hơn là dùng cổ tay áo lau hơn nhiều.

Isagi ngừng lau hai hàng nước mắt. Ngại ngùng pha lẫn chút lúng túng, em nhận lấy chiếc khăn từ đôi bàn tay xinh đẹp của Sae, nhấn nhẹ lên đôi má lẫn hồng của chính bản thân với hy vọng có thể lau đi những giọt nước mắt.

 - Em ổn, thưa tiền bối Sae. Nếu anh bận bịu việc gì, anh có thể đi, không cần quan tâm em đâu ạ.

Sae thở dài, và ánh mắt hắn lộ ra sự phiền não đậm đặc, như là một lớp mây đen phủ kín bầu trời trong lòng hắn. Gương mặt hắn, tuy không có vẻ gì là thay đổi, nhưng đôi ngươi hắn với đường nét mặt biến đổi đã thể hiện sự lo lắng và nghi ngờ mà hắn dành cho em. Cánh mày của Sae nhíu chặt, tạo thành những vệt nhăn sâu. Âm thanh của tiếng thở dài phản ánh sự mệt mỏi và trăn trở trong tâm trí của Sae, như là một sự giải phóng cho những suy nghĩ nặng nề đang áp đặt lên hắn.

 - Không, tôi không bận, chỉ bận với em.

Rồi hắn đưa tay lên, vuốt nhẹ lọng tóc màu xanh xinh đẹp vô tình rũ xuống trước mặt em.

 - Anh biết chuyện em tỏ tình Rin rồi. Thằng bé đã phá nát món quà của em, đúng không?

Em giật mình, như một cú sốc không lường trước đã xâm nhập sâu vào tâm hồn như một cơn gió lạnh cuốn trôi mọi hạnh phúc. Ánh mắt của em chợt tối đen, như ánh nắng bị những tán mây che phủ, khi những từ ngữ đầy đau đớn và buồn bã ùa vào trong ký ức. Cảm xúc trái tim, từ lòng tin đến hy vọng, tan ra như băng tan dần dưới ánh nắng khắc nghiệt của sự thất vọng.

Trông thấy đứa trẻ trước mắt nghe câu nói của mình xong chợt ngẩn người, Sae thấy có chút buồn cười, nhưng không thể cưởi nổi. Dường như có một điều gì đó nghẹn trong lòng hắn, chẳng thể nói ra.

Sae nhẹ nhàng xoa đầu của Isagi, đầy lòng thương cảm và yêu thương. Gương mặt của hắn hiện lên một biểu cảm đầy chân thành và ấm áp, như muốn chia sẻ một phần của trái tim của mình với em. Đôi mắt sáng lên với tình yêu thương và sự quan tâm, phản ánh ánh sáng mặt trời trong một ngày đầy hy vọng. Bằng cử động nhẹ nhàng, Sae truyền đạt điều gì đó không thể diễn tả bằng lời nói, một sự ủng hộ và an ủi vô điều kiện, đang ròng rã và chia sẻ cùng Isagi trong những khoảnh khắc khó khăn của em.

 - Em mất bao lâu để gói quà? - Sae hỏi, đầy ân cần.

Sau vài giây để tiếp thu được câu hỏi, em mới có thể trả lời hắn trong tiếng nấc.

 - Hức... Kh-khoảng 3 đến 4 tiếng ạ... Em không giỏi về khoảng này lắm nên-... Hức.. Có hơi mất thời gian ạ...

 - Tại sao? Dù em biết Rin chắc chắn sẽ phá hỏng nó? Dù em biết Rin không những không thấy biết ơn mà còn thấy phiền phức? Tại sao?

Dường như mọi suy nghĩ của em đều quay cuồng trong sự bối rối và đau đớn. Những lời trách móc của anh đâm vào tim em như những đợt sóng dữ dội, khiến em không thể nào lặng yên. Em cảm thấy như mình bị đẩy vào một góc đen tối của lòng tự trách, lo lắng và tức giận. Có lẽ, đúng là em đã quá mù quáng trong tình yêu, và giờ đây, mọi hành động của em đều bị phản ứng lại bằng sự bất mãn và đau khổ.

Nhưng không riêng gì em, hắn cũng đau, đau lắm. Vì hắn nhận ra rằng người em yêu không phải là hắn. Đó là một cú sốc khó chịu.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của em, truyền đạt sự ấm áp và an ủi qua cử động nhỏ. Anh nhấc nhẹ đầu Isagi lên, ánh mắt đầy quan tâm và hiểu biết nhìn vào đôi mắt của em.

 - Isagi, không phải ai cũng có thể hiểu được trái tim của mỗi người, - Sae nói, giọng điệu êm dịu. - Dù cho Rin có thể không đáp lại những gì em làm, nhưng điều quan trọng là em đã làm điều đó vì một lý do riêng của em. Đôi khi, tình yêu không đòi hỏi sự đáp lại. Nó tồn tại vì chính nó, vì lòng tốt và lòng nhân ái trong trái tim của em.

Em nhìn vào đôi mắt của hắn, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi dưới ánh sáng dịu dàng của bầu trời hoàng hôn. Trong những khoảnh khắc đó, cảm xúc dường như trôi qua em như làn sóng êm đềm của biển. Ánh mắt của hắn không chỉ đơn thuần là sự nhìn nhận, mà còn chứa đựng sự hiểu biết và ủng hộ không điều kiện. Đó là sự ấm áp và an ủi mà em cảm thấy rất cần trong lúc này.

 - Em hiểu rồi... Cảm ơn anh, Sae, - Isagi thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân.

Hắn ôm em thật chặt, vòng tay anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của em như muốn bảo vệ khỏi mọi điều tiêu cực. Mỗi cử động, mỗi sự chạm vào đều truyền đạt sự ấm áp và an ủi mà Isagi cảm nhận được đến từ hắn. Trong giây phút ấy, không còn gì quan trọng hơn việc cảm nhận tình cảm và sự hiểu biết của người đối diện.

 - Từ ngày mai, em không cần thức muộn để gói quà, đi bộ đường dài để tìm chỗ mua hoa, chi bằng dành thời gian đó đi dạo với anh nhé? - Sae đề nghị, giọng điệu đầy quan tâm và chân thành.

Isagi im lặng, hơi thở nhẹ nhàng lấp lánh trong không khí. Cảm giác của em đang chìm đắm trong sự bình yên và an lành mà hắn mang đến. Một cái gật đầu nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa, là sự đồng tình của Isagi với đề xuất của Sae.

Trái tim của Isagi, trước đây bao phủ bởi lớp vỏ bên ngoài của bối rối và tổn thương, bây giờ dường như được nở rộ dưới sự ấm áp và quan tâm từ Itoshi Sae. Điều này làm cho em cảm thấy nhẹ nhàng và an lòng hơn rất nhiều.

Và đằng xa, bên cạnh khung cảnh của Isagi và Sae.

Itoshi Rin đứng đó, nhìn thấy cảnh tượng mà gã chưa từng mong đợi. Isagi, người mà gã luôn yêu thương, đang ôm ấp Sae - chính người anh trai của gã, người mà gã chưa bao giờ nghĩ đến như một người cạnh tranh trong trái tim của em.

Mọi cảm xúc bắt đầu dâng trào trong tim. Sự tổn thương lan rộng trong lòng, cảm giác như một mũi dao sắc bén xé nát trái tim của mình. Gã cảm thấy như mình bị bỏ lại, bị lãng quên, và sự tự ti cũng nổi lên trong tâm trí. Liệu em có từ bỏ gã để chọn Sae không? Liệu em đã không còn cảm xúc với gã hay sao?

Chà, thế là hết.

Tình yêu của gã sẽ mãi mãi bị bỏ lại trong bóng tối. Còn em sẽ được tia sáng mới soi đường.

       ____________________________________________________________

Nhiều năm đã trôi qua, nhưng cảm xúc của Itoshi Rin vẫn còn đọng lại, không nguôi ngoai trong lòng gã. Mỗi ngày, gã vẫn không thể quên được hình bóng của Isagi, người đã làm cho trái tim gã rung động, người mà gã luôn mong muốn có thể gặp lại.

Trái ngược với Rin, Isagi và Sae đã kết hôn và có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Họ chăm sóc và nuôi dưỡng một cậu bé vô cùng đáng yêu, là niềm tự hào và niềm hạnh phúc lớn lao của họ. Mỗi lần nhìn thấy hạnh phúc của Isagi và Sae, cảm giác của gã trở nên đau đớn và cô đơn hơn bao giờ hết.

Vì đau buồn và cô đơn, Rin dần trở nên nghiện rượu. Rượu giúp gã quên đi những suy nghĩ đau đớn và làm dịu đi cảm giác cô đơn trong lòng. Cuộc sống của Rin trở nên tệ hại hơn, gã không còn niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống. Mỗi ngày, gã chìm đắm trong cảm giác hỗn loạn và tuyệt vọng, không thể tìm ra lối thoát.

Dù Rin đã cố gắng giữ cho mình điều khiển, nhưng cảm xúc và quá khứ vẫn không ngừng quấn quýt gã, khiến cho gã rơi vào một vòng xoáy tăm tối mà không thể thoát ra. Trong bóng tối của cuộc sống, Rin đau đớn và cô đơn, một mình chịu đựng những gánh nặng của quá khứ và tình cảm không thể được thực hiện.

Thôi, ngủ đi, Rin ơi...

Xin người hãy ngủ quên trong quá khứ, để không thể nhìn thấy thực tại đau thương...

-- HẾT --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net