Chapter 1: Bệnh tâm lí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dahyun cảm thấy phi thường không thoải mái, nàng khẩn trương ngồi ở trong phòng, bắt buộc mình nhìn lên trần nhà để cố gắng né tránh ánh mắt của trợ lý trẻ tuổi. Và dường như tiểu thư trợ lý cũng hiểu được lo âu của Dahyun. Âm thầm tính toán, tiểu thư trợ lý phát hiện vị nữ sĩ kia ước chừng khoảng một phút lại xem đồng hồ một lần.

Kim Dahyun gần đây cảm giác được áp lực của công việc làm cho thần kinh nàng như muốn hỏng mất. Nàng thầm oán tất cả mọi việc, mọi vật xung quanh mình, và vô hình đã đem bản thân rơi vào thế cô lập.

Đến lúc Hirai Momo gọi điện thoại cho nàng thì tình trạng này đã càng lúc càng nghiêm trọng...

Nói một chút về Hirai Momo, đây là một bác sĩ tâm lý chuyên dùng thuật thôi miên, do một người bạn trong số ít những người thật sự quan tâm đến nàng giới thiệu. Nàng ta hy vọng có thể giúp đỡ một chút cho bệnh tình của Kim Dahyun.

Hirai Momo chủ động đưa ra một gợi ý là Kim Dahyun hãy đến phòng khám tư nhân của nàng để tìm ra biện pháp trị liệu tốt nhất. Vừa nghe đến từ thôi miên, Kim Dahyun liên tưởng ngay đến thời cổ đại, đến những vũ nữ có yêu thuật trong các tác phẩm văn học.

Nhưng vị bằng hữu kia không ngừng ở trước mặt nàng nhắc tới vị bác sĩ này, Kim Dahyun tổng cảm thấy chính mình đang ở trong thời đại khoa học kĩ thuật, loại chuyện này thật là vô lý. Nàng không có khả năng tiếp thu. Nàng cũng từ chối khéo nhiều lần ...

Mãi cho đến khi quá mệt mỏi về thể xác và tinh thần, ngay trong một hội nghị quan trọng, nàng đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong đầu đột nhiên không thể nhớ được điều gì, ở trước mặt mọi người lắp ba lắp bắp. Vì vậy đành xấu hổ giải tán hội nghị.

Sau khi tất cả mọi người ra về hết, Kim Dahyun một mình lẳng lặng tránh ở trong góc phòng tối đen như mực khóc thầm. Nàng bất lực, tuyệt vọng. Nàng cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng trời ơi...

Nàng hò hét kêu gào, rốt cuộc ai có thể giúp nàng vượt qua cơn khó khăn này?

*******

"Kim Dahyun, tôi là Hirai Momo, cô sao rồi? Tôi biết hiện tại cô cần hỗ trợ, không phải sao?"

Dahyun cầm chặt điện thoại, bi thương cắn răng không nói một câu.

"Tin tưởng tôi, chúng ta đều là nữ nhân, tôi biết cô đang gặp phải khốn cảnh, quả thực là không dễ dàng. Cô nghĩ coi, bằng hữu của cô, nàng quan tâm cô đến mức nào? Nàng thường xuyên nói cho tôi biết tình trạng của cô đang nghiêm trọng ra sao, nàng thực lo lắng cho cô... Cô có thể nói cho tôi biết một ít về chuyện của cô được không?"

Kim Dahyun vẫn ngồi co ro vào góc phòng, mờ mịt nhìn xung quanh. Nàng căn bản không nghĩ nói chuyện, lại càng không muốn có được sự đồng tình chết tiệt gì đó, nàng thầm nghĩ cứ lẳng lặng một mình gặm nhấm nỗi buồn...

Hirai Momo vẫn tiếp tục ôn nhu nói chuyện. Bởi vì Kim Dahyun vẫn chưa cúp điện thoại, nàng vẫn bất động nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia.

"Dahyun-ah, tôi thật lòng khuyên cô, hãy đến văn phòng của tôi, tôi cam đoan chỉ có cô cùng tôi. Chúng ta mặt đối mặt nói chuyện với nhau, đương nhiên sẽ là bí mật riêng của hai ta... Cô hẳn là biết đây là một cơ hội để có thể thay đổi cuộc sống của cô mà? Chiều ngày mai tôi sẽ nói trợ lý của mình an bài cuộc hẹn với cô, một cuộc hẹn bí mật..."

Thanh âm ngọt ngào, ôn nhu của Momo ngăn cản ý định chạy trốn trong đầu họ Kim, làm nàng cảm giác được tâm tình của bản thân quả thật bình tĩnh lại không ít. Nhưng trong lòng nàng vẫn như cũ không dám dũng cảm đáp ứng yêu cầu gặp mặt của đối phương. Nàng lựa chọn yên lặng...

Hirai Momo tựa hồ cũng biết được điều này, trong lúc cả hai bối rối không biết nói gì, nàng tiếp tục mở lời:

"Được rồi! Kim Dahyun, tôi có thể tưởng tượng ra chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ và khoái hoạt, đó là cơ hội giúp cô chân chính thả lỏng bản thân. Ngày mai năm giờ chiều tại phòng khám của tôi, cô biết địa chỉ nơi đó chứ?"

Sau vài giây ngẩn người, Dahyun dừng ở trước bộ đàm điện thoại, gật gật đầu.

Thanh âm ôn nhu của Momo vẫn ở quanh quẩn trong đầu Kim Dahyun, nàng thì thào tự nói. Mấy phút đồng hồ sau nàng đột nhiên phát hiện chính mình vẫn còn cầm điện thoại ngẩn người, nhanh chóng cúp điện thoại. Thực sự sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, tâm tình của Dahyun đã thoải mái hơn rất nhiều.

Buổi chiều ngày hôm sau, không biết do thần kinh mình quá nhạy cảm hay là gặp quỷ, Kim Dahyun lại cảm thấy văng vẳng trong đầu đều là thanh âm của Hirai Momo.

Thanh âm ấy len lỏi vào sâu trong tâm linh, nhắc nhở với Kim Dahyun là nàng ta có thể giúp đỡ mình. Dahyun cảm giác được bất an, giống như Momo đã làm nàng mê muội vậy.

Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, nàng quyết định đi đến phòng khám, tự xem như đã làm hết trách nhiệm với bản thân. Mặc kệ là Hirai Momo hay bất luận kẻ nào, đều đừng nghĩ đem nàng thôi miên...

****

Kim Dahyun bất an ngồi ở chờ, vừa cố gắng tránh né ánh mắt nghi hoặc của trợ lý kia, vừa tự khống chế cảm xúc của bản thân.

Cánh cửa đối diện mở ra, nàng thấy một nữ nhân xinh đẹp khoảng chừng bằng tuổi mình thong thả đi ra. Nữ nhân kia mỉm cười hướng về phía quầy thu ngân, nàng ta mở túi xách của mình, lấy tấm chi phiếu, giao cho tiểu thư trợ lý.

Tiểu thư trợ lý nở nụ cười rực rỡ làm người ta hoa mắt, đon đả tiễn nữ nhân xinh đẹp ra cửa.

"Hẹn gặp lại, Kim tiểu thư"

Trợ lý quay lại, mỉm cười nhìn Dahyun.

"Kim Dahyun, cô Momo đã có thể gặp cô, xin chờ một chút".

Kim Dahyun gật đầu khẩn trương nhìn tiểu thư trợ lý rời đi. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bị một thanh âm dọa làm cho giật mình, thanh âm ôn nhu đó đã từng xuất hiện trong đầu nàng.

Nàng ngẩng đầu thì phát hiện Hirai Momo đã đứng ngay trước mặt mình, một người cẩn trọng như Kim Dahyun thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của Hirai Momo. Điều này làm cho nàng cảm thấy thật kinh ngạc.

" Dahyun thân yêu, cô thật sự đến đây khiến tôi thật cao hứng. Tôi là Hirai Momo"

Cô gái trẻ có đôi nâu sáng ngời trìu mến nhìn người đang ngồi trên sô pha ~ Kim Dahyun. Lấy lại tinh thần, Dahyun đứng lên. Hirai Momo vươn hai tay, thân mật lôi kéo họ Kim đi về phía phòng làm việc, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi trợ lý.

"Hôm nay tôi còn cuộc hẹn nào không?"

Tiểu thư trợ lý rất nhanh lật xem lịch trình làm việc trong ngày rồi lắc đầu, Hirai Momo mỉm cười nói nàng ta có thể đem đóng cửa phòng khám rồi tan ca về nhà sớm.

Lúc Momo nắm tay Dahyun tiến vào văn phòng, trên mặt trợ lý kia lộ ra một nụ cười thần bí nham hiểm. Nàng biết đêm hôm nay Momo sẽ có những hồi ức tốt đẹp, cho nên nàng không nên ở đây làm bóng đèn, cản trở chuyện tốt.

Văn phòng của họ Hirai được trang hoàng thật sự xa hoa, toàn bộ mặt sàn đều được trải thảm, có trang bị ghế nằm thoải mái, được làm từ gỗ quý.

Trên bàn làm việc là vô số giấy tờ bệnh án, trên kệ cũng rất nhiều thiết bị y học. Kim Dahyun tò mò đứng ở đó nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cảm giác này làm cho nàng càng thêm bất an cùng khẩn trương. Dường như nhận ra sự lo lắng của Dahyun, Momo mỉm cười giải thích mình có giúp một số bằng hữu trị liệu một số bệnh về xương sống nên trong phòng có những loại dụng cụ này.

Nghe nàng giải thích, Kim Dahyun thầm nghĩ người này thật sự đa tài, nào là bác sĩ tâm lí, nào là thôi miên, bây giờ lại kiêm thêm cả bác sĩ khoa xương khớp.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Momo đã mời nàng ngồi. Dahyun thoải mái tựa vào chiếc ghế trải nhung kia, Momo ngồi trên ghế xoay. Nàng chọn góc độ phù hợp để cùng Dahyun mặt đối mặt, lẳng lặng không nói lời nào, chỉ ôn nhu mỉm cười.

Kim Dahyun nhìn Hirai Momo thì cảm thấy rất kỳ quái, nàng đang chờ đợi, đợi Momo mở miệng. Nàng cảm giác được ánh mắt của Momo như biết nói, chứa đựng rất nhiều điều kì bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net