Don't leave me alone.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Saitama lại đến muộn. Chỉ còn sót lại những mảnh vụn vỡ từ cơ thể của người mà gã yêu, cùng lõi trên tay gã.

Tim rách toạt. Tâm vỡ vụn.

Một khoảng lặng bao trùm lấy gã, nhấn chìm cái kẻ mạnh nhất xuống đáy vực sâu khiến mọi giác quan như tê liệt.

"Genos, tôi đói rồi. Cùng về ăn mỳ udon thôi."

Lẩm bẩm một câu vô nghĩa, Saitama lụm những gì còn sót lại của Genos một cách chậm chạp còn những vị anh hùng hạng S không ai dám lên tiếng hay đến giúp vì điều đó là vô nghĩa.

Không một kẻ nào dám chết dưới tay bước tường thành bảo vệ Trái đất, kẻ ấy vừa đánh mất vật báu quý giá nhất của mình.

Ôm mọi thứ đã tìm được trong tay, Saitama đứng bất động tại chỗ như đang lạc đâu đó ở những kỷ niệm của quá khứ. Gã nhớ có một lần Genos đã thì thầm một câu rất nhỏ nhưng gã vẫn nghe được, câu nói ấy bây giờ lại hành hạ tâm can kẻ luôn đến trễ này...

Gã nhớ rằng câu đó hình như là... "Don't leave me alone, sensei."

"Genos, ở nhà còn đồ ăn chờ cậu nấu. Tôi đói rồi, cậu tỉnh dậy nấu cho tôi ăn đi. Mỳ udon để sau cũng được."

Khuỵu hai chân xuống đất và ôm lấy những tàn tích kia, Saitama thì thầm như dỗ dành người yêu bé nhỏ đang dỗi vậy nhưng Genos của gã đã đi rồi không quay trở lại được nữa.

Đi mãi mãi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net