Chạp 3: Chị sẽ bị quả báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHẠP 3: Chị sẽ bị quả báo

Sakura chạy nhanh ra khỏi khách sạn. Cô bắt một chiếc taxi kế bên kia đường. Ngồi vào trong cô nói:

"Chở tôi đến chung cư XX đường YY"

"Cô có sao không, có muốn đi đến phường cảnh sát không cô gái? Nhìn cô..." .Bác tài xế nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy những vết hôn chói mắt ở các cổ, tay, chân thì quan tâm hỏi. Bác tài xế kì thật đã biết chuyện gì xảy ra.

Sakura cố nén nước mắt: "Không cần đâu. Bác mau cho xe chạy đi ạ"

Bác tài xế gật đầu, cũng không nên xen vào việc riêng tư của người khác. Trên xe, không khí yên lặng. Sakura nắm chặt vạt áo khoác, miệng cắn cắn môi phía dưới. Trong lòng cô càng ngày càng oán giận.

Yakami chị sẽ phải trả giá cho những gì mình gây ra!

Kít!- chiếc xe dừng lại trước chung cư XX. Sakura nhanh nhảu trả tiền cho bác tài. Cô ba chân bốn cẳng chạy vội vào trong. Khi nãy, vì quá hoảng loạn nên cô chỉ vận trên người một cái áo khoác nâu dài đến đầu gối. Chân không mang kịp giày. Hên là giờ này mới có 3 giờ sáng nên không có nhiều người qua lại nếu không bị người nhìn thấy cô phải tìm một cái lỗ để chui vào mất!

Sakura lén mở cửa căn hộ. Cứ nghĩ rằng Yakami đã ngủ rồi nhưng ai ngờ chị ta vẫn thức đang ngồi ở ghế sô fa phòng khách. Sakura tức giận mà thét lên:

"Là chị làm đúng không? Chị bỏ xuân dược vào lon nước của tôi đúng không?! Lúc đó tôi uống vào thì mất đi ý thức "

"Cô nói gì tôi không hiểu. Ai bỏ xuân dược chứ? Là tự cô không cẩn thận. Bây giờ về lại đổ lên đầu tôi? Thật là, tôi có ý tốt mua đồ uống cho cô mà cô lại đối với tôi như thế"

"Chị đừng có giả tạo với tôi. Tôi biết chị làm! Chị dẫn tôi vào khách sạn tìm việc là có mục đích!"

"Ăn nói hàm hồ, bằng chứng? Bằng chứng đâu? Cô không có bằng chứng thì đừng có mà xằng bậy trước mặt tôi!". Yakami lớn tiếng, kì thật khi nãy chị ta cho Sakura uống xong lon nước thì ngay lập tức ném vào sọt rác ngay. Giờ này chắc xe rác cũng đến nơi khác thu dọn rác rồi, không có cơ hội tìm được bằng chứng.

Sakura bị nghẹn họng, nhất thời không biết nên trả lời lại cái gì. Hốc mắt bắt đầu ẩm ướt: "Chị... Chị sẽ bị quả báo!!!"

Sakura nói xong rồi chạy vào phòng, ôm mặt khóc nức nở. Cái quý giá nhất của người con gái đã bị cướp đi trong tay một nam nhân không rõ lai lịch. Huống hồ, trong lúc đó trời tối cô lại không thấy rõ được mặt hắn. Không biết hắn là ai!

Ngược lại với Sakura, Yakami rất vui vẻ. Móc điện thoại ra bấm vào dãy số tên Yun. Công việc hoàn thành, phải gọi điện thoại đến nhận tiền lương. Ai ngờ đâu, khi mở điện thoại lên. Người bên kia đầu dây lập tức lớn giọng, mắng chửi không thương tiếc

"Cô đó!!! Hàng đâu, 18 tuổi đâu? Đúng là không nên giao cái nhiệm vụ này cho cô làm mà!!! Có biết Hàn tổng thức suốt đêm ở khách sạn để chờ người hay không mà người lại không tới". Yun ngữ khí tức giận, nãy giờ đã nhịn để Hàn tổng tùy ý mà mắng. Mãi đến khi Yakami gọi điện mới được tiết chế ra hết.

"Anh nói cái gì, rõ ràng em giao hàng tận nơi! Chính tay, chính mắt em giao hàng đến ở phòng 4402!!! Anh tức giận là sao!?". Yakami căn bản không hiểu mà nhắc lại lần nữa.

"Phòng 4402? 4402 hồi nào?! Tôi dặn cô đi phòng 402!!! Cô điên hay khùng gì vậy?!?! Báo hại Hàn tổng đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi!!!"

"Hơ..." .Yakami ngẩn ngơ, không lẽ đi nhầm... Nhầm phòng? Chị ta bình tĩnh lại, cố gắng nói câu cuối: "Cho em xin lỗi... Vậy 300 triệu yên của em..."

"Không 300 gì hết!!! Cô chớ từ này về sau liên lạc với tôi!"

"Tút .... Tút... Tút..."- điện thoại cúp máy, Yakami ngơ ngác, số tiền 300 triệu yên tưởng rằng sắp có được, ai ngờ đâu lại trông chốc lát không cánh mà bay

Yakami nghĩ thầm, nếu không phải làm chuyện đó với Hàn tổng thì làm chuyện đó với ai? Chắc là ông háo sắc 80, 90 tuổi gì đó.

~oOo~

Vật lộn với nỗi đau 'phía dưới' mang lại. Hắn cuộn tròn trên giường một lúc thì sáng điện. Cùng lúc đó thì hắn đứng dậy, gọi cho quản lý.

Trong phòng tổng thống nguy nga tráng lệ. Syaoran ngồi trên chiếc ghế da thú đắt tiền. Trên mặt đầy hắc tuyến. Cậu bắc chéo hai chân nghiêm giọng:

"Khi nãy sao lại cúp điện? Khách sạn Hoàng Đế lại làm việc tệ như vậy sao?"

Đứng đối diện cậu là ông quản lý của khách sạn. Ông ta cầm trên tay chiếc khăn, mồ hôi nhễ nhại mà lau chùi. Đứng trước một Syaoran lạnh lùng, lãnh đạm như vậy thật khiến cho người ta không khỏi run cầm cập:

"Xin lỗi, xin lỗi Hoàng tử điện hạ, vừa nãy có sự cố trục trặc kĩ thuật, xin hoàng tử điện hạ thứ lỗi " .Ông quản lý cúi đầu liên tục.

Thế kỉ 20, Ninh Quốc noi theo Anh quốc, Nhật Bản chờ quốc, chính thức cải tổ vì quân chủ lập hiến chế quốc gia.

Đương đại quốc vương bởi vì kiêm cụ Ninh Quốc cùng người Hoa huyết thống, liền vì chính mình lấy một cái tiếng Trung dòng họ -- Li

Cho nên, vào thế kỉ hiện đại này, Li Syaoran vừa là hoàng tử của Ninh Quốc, vừa nắm trong tay tập đoàn Li thị. Hắn có cả một chi nhánh lớn trên toàn cầu, tỏa ra khắp khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc. Dù chỉ 24 tuổi nhưng đã có một gia sản kết xù, không chỉ thế, Quốc Vương của Ninh Quốc dự định sau này sẽ truyền ngôi cho con cả- Li Syaoran.

Syaoran nghiến răng, hắn cố nén bực tức: "Lần sau còn có cớ sự này thì đừng trách ta nặng tình"

"Vâng, vâng, vâng,... Lần sau chúng tôi sẽ cẩn thận hơn... Cảm ơn Hoàng tử, cảm ơn Hoàng tử...". Ông quản lý lau lau mồ hôi trên tráng. Rối rít cảm ơn Syaoran. Là người có quyền thế nếu như hắn không tha cho lỗi lầm này thì khách sạn lớn nhất như khách sạn Hoàng Đế thì cũng có nguy cơ phá sản rất cao.

Hắn chuyển đề tài, nói qua vấn đề chính: "Còn nữa, nữ nhân lúc nãy do ngươi sắp xếp đúng không, đem vào đây cho ta" Syaoran nghiêm mặt, khi trước nữ nhân này thật to gan dám đá vào 'chỗ' của hắn.

"Nữ nhân nào ạ? Hoàng tử muốn tìm ai sao?" .Quản lý không khỏi ngạc nhiên.

"Không phải do ngươi đem vào?"

"Không phải, tiểu nhân làm sao có gan làm chuyện như vậy ạ"

Syaoran níu mày. Nữ nhân này rốt cuộc là ai, lúc trước tự nhiên bò lên giường của hắn là có ý gì? Hơn nữa còn bị trúng xuân dược, theo quán tính của hắn thì chuyện này không đơn giản. Syaoran chỉ tay vào người quản lý: "Còn đứng đó? Ngươi mau xem camera ở trước phòng, tìm thêm những camera xung quanh xem mặt cô gái đã xuất hiện trong phòng ta"

"Vâng, vâng,..."

Quản lý lật đật chạy ra ngoài. Đến phòng giám sát. Tìm tất cả những tư liệu, hình ảnh về cô gái kì lạ. Xong lại gửi đến iPad của Syaoran. Trên camera chỉ thấy có hai nữ nhân đi vào phòng, một nữ nhân tóc ngắn nâu bị ngất xỉu được nữ nhân tóc ngắn vàng kia dìu vào. Hai người đều rủ mặt căn bản không thấy được dung mạo. Từ lúc đó đến thẳng khi nữ nhân tóc nâu ngắn chạy ra khỏi phòng thì hoàn toàn không thấy ai vào. Lúc ở trên thang máy cũng không thấy được mặt vì nữ nhân tóc nâu ngắn khóc nước mắt làm che hết. Hắn xem một hồi. Rồi quẳng sang một bên.

"Không có tấm hình nào ra hồn cả.". Syaoran bực dọc. Thật ra khi nãy ở trong phòng, vì mất điện nên hắn cũng không nhìn rõ mặt.

Quản lý sợ run cả người. Một khi Li Syaoran mà tức giận thì thảm lắm. Ông nhanh nhảu nói: "Thưa hoàng tử, ngài có thể dùng các hình đã được chụp từ camera để phát trên báo đài, tivi thông báo tìm người. Tuy hình không rõ nhưng chắc chắc, dân chúng cũng sẽ nhận ra"

"Được, báo thưởng 100 vạn cho ai tìm được cô gái đó. Còn nữa, phái người của ta đi tìm, bằng mọi giá phải tìm ra!"

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC