sáu,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy chỉ là thực tập sinh nhưng công ty vẫn bòn rút trọn vẹn sức lao động hoặc có thể vì cậu chỉ vừa tiếp xúc nên cảm giác mọi thứ đều cao lớn như bức tường thành mãi chẳng thấy mặt trời. Tuần thực tập đầu tiên, Atsumu luôn phải duy trì nụ cười thoải mái trên môi, xử lí xong hết công việc cũng đã hơn tám giờ. Một phần vì mọi thứ quá mới mẻ, cậu vẫn chưa theo kịp tiến độ, phần còn lại vì cố gắng ghi điểm với cấp trên mà không ngần ngại thể hiện toàn bộ nhiệt huyết tuổi trẻ, sẵn sàng nhận lấy phần việc mà người khác ngán ngẩm.

Hệ luỵ kéo theo là cậu chẳng thể có được bữa tối hoàn chỉnh, mỗi khi về nhà chỉ muốn nằm phịch xuống chiếc giường mềm mại mà nhắm nghiền đôi mắt đến khi báo thức reo ầm.

Tự nhủ rằng chỉ cần hết ngày mai nữa thôi. Thông báo chính thức về việc tuyển nhân viên sẽ được công bố. Dựa theo phản ứng của mọi người cùng phòng, ai nấy đều khen cậu rất nỗ lực, học hỏi cũng nhanh, có thể sẽ sớm được nhận thẻ tên. Vì thế Atsumu khá tự tin, bước đi trên con đường quen thuộc về căn hộ nhưng toàn thân nhẹ nhõm hơn thường ngày.

Bỗng, cậu nghe thấy âm thanh ồn ã từ con hẻm phía trước. Xung quanh tối đen khiến cậu khó lòng xác nhận có ai khác ngoài cậu đang hiện hữu trên cung đường này. Nếu không phải vì người ấy chủ động bước ra khỏi bầu không khí đen tuyền ấy, Atsumu suýt nghĩ bản thân vì lao lực mà nhìn thấy ma.

Thân ảnh được màn đêm bao bọc ngày càng hiện rõ dưới ánh đèn đường. Mái tóc đen nhánh rối xoăn từng lọn nhảy múa trên nền nhạc vàng, bờ vai cao lớn như bệ đỡ cho thứ ánh sáng lập loè. Hoá ra, người ấy vẫn luôn đẹp đẽ như thế, nếu có phai mờ cũng chỉ là ký ức cậu đã nhạt nhòa. Anh vẫn là người mà cậu đem lòng tương tư trong buổi tối New York năm ấy, mãi mãi không thể di dời.

"Giáo sư?"

Thấy anh mỉm cười, bàn tay thon dài khẽ chỉnh lại vạt áo khoác ngoài, thừa nhận với khuôn mặt có chút ngượng ngùng.

"Thầy ổn không ạ? Nhìn thầy có vẻ xanh xao?"

"Do thiếu ngủ thôi"

"Lại là vì không có thời gian ạ?"

Đã lâu lắm rồi, Atsumu mới được nhìn lại nụ cười nhẹ nhàng của vị giáo sư chỉ dùng nó để khỏa lấp những bận tâm suốt cả đêm dài. Cả giọng nói trầm khàn ẩn sau khối công việc mệt nhoài của anh, vừa quyến rũ vừa khiến người ta đau lòng thay.

"Có lẽ vậy"

"Thầy vẫn giống như xưa nhỉ"

Chẳng còn cách nào khác, cậu đành thuận theo vị giáo sư đôi lúc quên mất bản thân cần một sự săn sóc.

"Em cũng vậy, Miya"

Ngày xưa mà cả hai đang nói về, có lẽ là những ký ức thật khác nhau dù cùng một khoảng thời gian. Với anh, có lẽ đó chỉ là kỷ niệm với cậu sinh viên chăm chỉ có mối quan hệ tốt đẹp nhưng với cậu sinh viên ấy, đó là cả bầu trời nhung nhớ, là mẩu chuyện mà cậu khao khát có một lời hồi đáp cho trái tim luôn đập từng hồi rung động.

"Nhà thầy ở đâu vậy?"

Rũ bỏ quá khứ cùng đoạn ký ức tủi nhục, cậu cần lựa chọn tương lai. Mối quan hệ lưng chừng này có lẽ nên thuận theo tự nhiên.

"Khá xa chỗ này"

"Vậy thì em không đưa thầy về được rồi, ngày mai em còn phải đi làm"

Có lẽ tính tình trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Atsumu muốn cho anh thấy cậu không còn là cậu nhóc sinh viên của ngày nào, non trẻ và luôn tỏ ra bối rối mỗi khi chạm mặt anh. Giờ đây, Atsumu đã có thể thoải mái buông vài câu trêu đùa bởi dẫu sao anh vẫn chỉ nghĩ cậu là đứa học trò cần vòng tay bao bọc.

"Em tìm được việc rồi sao?"

"Chỉ mới thực tập thôi, nhưng sắp được nhận rồi ạ"

"Cũng phải, em giỏi mà"

Lời khen vô tình gợi lại kỷ niệm xưa, khi cậu vẫn nung nấu mối tình đơn phương trong lòng, chờ đợi mùa hoa anh đào nở mà tỏ bày. Chưa kịp chờ đến xuân, nhánh hoa mà cậu mong mỏi đã đi mất. Ngay đêm tối của những ngày thực tập ít ỏi, mùa xuân ấy lại lần nữa tìm về trong cơn lạnh, cuốn theo làn gió vừa rét buốt lại mát lành của thanh xuân. Xóa tan mọi phiền muộn của người trưởng thành, cho Atsumu vài giây được sống lại trong thời thanh thuần chỉ quây quần bên bài tập, những cốc nước và anh.

Con người vốn luôn thích được khen ngợi nhưng không biết vì lời khen hay vì ký ức khi xưa khiến lòng cậu lay động.

"Căn hộ em thuê ở gần đây, nếu thầy không phiền thì có thể ghé qua, đến sáng rồi về"

Thoáng thấy nét bất ngờ hiện lên trong đáy mắt anh, rất nhanh lại được khỏa lấp bằng vẻ nhẹ nhàng chấp nhận và một nét cười nho nhỏ.

Vì tính chất công việc, Atsumu cần một không gian sống không quá xa công ty. Nhân lúc tiền trợ cấp mà bố mẹ gửi vẫn còn chưa dùng đến quá nhiều, cậu không ngần ngại mà mua một căn hộ, vừa đủ cho lối sinh hoạt của thanh niên. Nay đón thêm một vị khách nên có vẻ mọi thứ khá ngột ngạt.

Tiếng nước chảy ròng ròng vang vọng từ cửa phòng tắm đến phòng khách, âm thanh lớn đến lạ lẫm vì đã lâu chưa trải nghiệm việc sống cùng ai đó như thời sinh viên. Gian phòng mà mọi khi Atsumu luôn cảm thấy được an ủi khi trở về, lao ngay vào lớp chăn ấm để dập tan cơn buồn ngủ đã bí bách hơn. Căng thẳng, hồi hộp và bối rối là tất cả những gì cậu có thể cảm nhận khi đợi anh trên chiếc sofa.

"Thầy sẽ ở lại sao?"

Chính bản thân anh cũng cảm thấy cậu học trò tài giỏi năm nào thật khó hiểu.

"Không phải em mời sao?"

Atsumu im lặng khiến anh hiểu nhầm ý tứ mà cậu muốn truyền tải. Không thể hiểu cậu vì căng thẳng đến ngộp thở nên hối hận muộn màng, muốn ngỏ ý mời anh ra ngoài thuê phòng vì không thể chịu được căn phòng tràn ngập mùi hương và hình bóng của mối tình khi xưa. Kiyoomi lại nghĩ người trẻ trạc tuổi cậu vốn luôn có cảm giác bị làm phiền khi có người đến thăm nhà nên anh chủ động mở lời bảo mình sẽ ngủ ở phòng khách. Cậu học trò vẫn không đoái hoài, đúng hơn là chưa biết nên trả lời sao cho phù hợp. Trái với những câu hỏi logic cần vận động thần kinh, lời nói của anh như thứ gì đó thật khó xác định khiến cậu chẳng biết nên dùng trái tim hay lý trí hồi đáp.

Ấy vậy, khi đêm đen hầu như bao lấy toàn thành phố, cậu vẫn không thể ngó lơ. Len lén mang thêm một tấm chăn, đắp chồng lên lớp áo khoác mà anh khoác tạm lên thân thể to lớn. Việc cần làm cũng đã hoàn tất nhưng cậu chưa cảm thấy hài lòng, cứ ngây người tại góc ghế sofa.

Quả nhiên, thời gian có thể thay đổi nhưng tâm trí là thứ khó di dời. Dù là vài năm trước hay hiện tại, anh vẫn là sự tồn tại đẹp đẽ mà cậu muốn lưu giữ. Ngũ quan ấy vẫn sắc sảo, cả mái tóc xoăn đen vẫn chưa có dấu hiệu hư tổn, trái ngược với mái tóc đã qua nhiều lần tẩy nhuộm đến xơ xác của cậu. Ngẩn ngơ trước người mà bản thân khờ dại nghĩ rằng đã hoàn toàn quên lãng sau vài tháng không gặp, cậu cũng chẳng hiểu tại sao cơ thể luôn tự động bối rối khi đối mặt với anh mặc dù có lẽ trong trái tim ấy, cậu chẳng có gì hơn ngoài một cậu học trò thân yêu.

Thấy anh khẽ nhíu đôi mày rậm, cậu vội giật mình, sợ anh phát hiện bản thân nhìn trộm nên hơi thở cũng kìm nén đôi chút. Hoá ra, anh chỉ trở mình để tìm được vị trí thoải mái. Lúc này, Atsumu mới nhận ra điều mà bản thân cảm thấy còn thiếu sót, chạy ngay vào phòng và mang ra chiếc gối êm ái, len lén đỡ đầu anh tựa lên. Sau khi xác nhận mái tóc anh đã ngủ yên trên lớp gối mềm mại, cậu thở phào nhẹ nhõm mà quay vào phòng, an tâm mà ngủ vì không còn cảm giác bứt rứt.

Tuy nhiên, người mà cậu thầm thương suốt mấy năm đang ở cùng một ngôi nhà, tâm trí khó lòng mà an giấc.

Thế nên vẫn còn hơn hai tiếng mới đến giờ làm nhưng Atsumu đã hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ vì quá bồn chồn nên thức dậy trước cả báo thức. Rón rén mở cửa mà bước ra ngoài quan sát, anh vì mệt lã mà vẫn say giấc. Sải từng bước thật dài để giảm thiểu tiếng bước chân trên sàn nhà, cậu như một chú cua với cách di chuyển độc nhất, tiến lại gần ghế sofa. Có lẽ là muốn ngắm anh một chút rồi quay về hoàn thành nốt giấc ngủ dang dở, vô tình đúng lúc muốn quay đầu thì âm báo tin nhắn điện thoại của anh vang lên.

Tự nhủ rằng mọi việc chỉ là trùng hợp, bản thân vô tình thấy tin nhắn trên thông báo chứ cậu học trò yêu của thầy hoàn toàn không phải kẻ cơ hội, lợi dụng lúc thầy ngủ say mà lén xem tin nhắn.

Màn hình hiển thị người gửi là "Mẹ", nội dung ngắn gọn nên cậu đọc được rất nhanh.
"Khi nào con mới chịu kết hôn?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net