Chew

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Em yêu anh,hơn tất cả mọi thứ trên đời," đôi mắt của Sakusa long lanh. "Đừng bao giờ để bất cứ ai nói về anh như vậy một lần nữa. Bởi vì em thực sự có thể sẽ giết chết họ. "

Sakusa gặp bố mẹ của Atsumu. Nó vừa tốt hơn vừa tệ hơn những gì cậu nghĩ.
_____________________________________________________________

Khi Atsumu 21 tuổi, anh đã giúp Osamu đạt được ước mơ của mình.

Osamu muốn mở một cửa hàng onigiri, cách Atsumu không xa. Sau khi tách nhau ra lần đầu tiên sau khi học trung học, cuộc sống đã đưa họ trở lại với nhau nhiều năm sau đó. Cả hai nói chuyện điện thoại với nhau hàng đêm, nhắn tin cho nhau liên tục, nhưng không sống trong cùng một thành phố. Không còn cách nhau vài bước nữa. Vì vậy, điều đó giúp xoa dịu nỗi đau mà Atsumu thậm chí không biết mình đã gặp phải khi Osamu đến sống ở Osaka. Nó cũng mọc ra một cái vảy mà Atsumu không nhận thức được nhiều hơn. Cái vảy đó ngày càng phát triển trong mối quan hệ của cả hai trong suốt cuộc đời. Không bao giờ khá hơn.

Nhưng Osamu cần anh, cần mọi sự giúp đỡ mà nó có thể nhận được.

Atsumu đã có thể trở thành một vận động viên chuyên nghiệp nhờ sự giúp đỡ từ em trai của mình. Bởi vì Osamu đã thúc đẩy anh và khiến anh muốn trở thành người giỏi nhất. Atsumu đã làm những gì bản thân yêu thích vì em trai mình. Anh muốn Osamu cũng có thể nói như vậy.

Khi cả hai bắt đầu, Atsumu luôn ở bên người em song sinh của mình mỗi phút rảnh rỗi. Anh theo dõi các địa điểm với nó,giúp nó đưa ra khoản thanh toán trước cho địa điểm khi họ tìm thấy và anh làm mọi thứ có thể để biến ước mơ của em mình thành hiện thực. Dù sao thì anh cũng không tiêu tiền của mình; anh cũng có thể đưa nó cho em trai mình.

Một khi họ tìm thấy nơi phù hợp,Atsumu ở đó mỗi ngày.

Anh giúp Osamu có được giấy phép mà nó cần, anh dọn dẹp, anh xem xét các món và giá cả trong thực đơn, Atsumu thậm chí còn trở thành người tìm thấy thiết bị cần thiết.Anh cũng thức khuya để nghe Osamu thảo lập đi lập lại kế hoạch kinh doanh của mình cho đến khi cả hai đều thuộc lòng. Anh lắng nghe em trai mình khóc và phàn nàn, cuối cùng sự thông minh của anh đã kết thúc sau một ngày dài.

Atsumu không thể không cảm thấy như thể anh là người mở nhà hàng. Ngoại trừ việc của anh chỉ phục vụ không khí và nước, mọi người nhấm nháp cả hai thứ và bụng của họ sẽ không bao giờ đầy.

Anh chưa bao giờ chắc chắn về giấc mơ trở thành cầu thủ bóng chuyền của mình hơn những tháng anh cùng Osamu lập ra Onigiri Miya. Giữa màu sơn, phông chữ cho bảng hiệu và menu, vẽ các linh vật, và lên sơ đồ mặt bằng, Atsumu cảm thấy như mình đang kéo nhiều hơn trọng lượng của mình.

Điều đó tốt, thậm chí tốt, bởi vì Osamu không bao giờ hỏi anh nhiều cả. Không ai thực sự hỏi anh nhiều điều. Mọi người không bao giờ coi Atsumu là song sinh đáng tin cậy, là trụ cột. Mặc dù vậy, anh đã vượt quá khả năng của nó. Tuy nhiên, dường như không ai muốn cho anh cơ hội. Cho đến khi Osamu dường như không còn lựa chọn nào khác.

Có thể một phần nhỏ trong anh muốn chứng minh họ sai. Phần lớn anh chỉ muốn trở thành một người anh tốt một lần trong đời.

Đó là một phần lý do tại sao Atsumu đã bỏ qua tuần khai trương của Onigiri Miya.

Anh mặc áo sơ mi, đội mũ và đăng trên tất cả các tài khoản mạng xã hội của mình. Anh đăng ảnh của anh và Osamu vì mọi người luôn thích nhìn thấy đồ đôi. Anh không có xu hướng đăng cả hai, anh thích cố gắng trở thành nhân vật chính trên trang của riêng mình. Anh muốn mọi người trong đời nhìn mình một lần. Tuy nhiên, anh thực hiện một ngoại lệ hiếm hoi. Bức ảnh đã đưa đám người đến nhà hàng. Họ đang quá bận rộn và thiếu nhân lực.

Và Atsumu đã làm mọi công việc mà Osamu cần vào tuần đầu tiên đó. Anh chào hỏi khách hàng, nhận đơn đặt hàng, phục vụ họ và dọn bàn. Atsumu thậm chí còn giao hàng khi nó cần.

Vào cuối đêm, anh là người rửa bát và lau quầy trong khi em trai sẽ đếm tiền. Anh đã kiệt sức, nhưng thật đáng để nhìn thấy em trai cười với anh. Không một chút thất vọng hay tức giận ẩn sau hàm răng trắng.

Anh có thể cảm thấy mối ràng buộc của họ đang vo ve như thể nó là một thứ có thật và hữu hình. Thay vì tiếng vo ve cứ lởn vởn trong đầu mà anh đã có kể từ khi sinh ra. Một mối liên hệ với em trai mà anh không bao giờ có thể dứt bỏ được.

Atsumu ở đó hàng ngày, cả ngày, mặc dù mùi thức ăn khiến anh đau bụng. Những âm thanh nấu nướng sẽ vang vọng trong hộp sọ của anh hàng giờ, cảm giác đau buồn như một hố sâu trong ruột .Anh đã ở đó mặc dù ngửi thấy mùi thức ăn trên người khi về nhà sẽ khiến anh nôn nao. Anh sẽ véo, véo, véo cho đến khi làn da nổi lên những vết bầm tím xanh. Mùi thức ăn nóng hổi dính vào tóc và quần áo.

Atsumu nhìn mình trong gương, vặn vẹo và uốn éo cơ thể. Anh sẽ tìm kiếm các nếp gấp, cuộn, bất cứ thứ gì chưa có trước đây. Anh véo và nhìn, như thể mùi thức ăn có thể nhìn thấy trên cơ thể anh. Như thể chỉ riêng cái mùi thôi cũng đủ khiến anh no căng bụng rồi.

Atsumu xuất hiện dù mọi người gọi anh là Osamu. Với mái tóc được che bởi mũ lưỡi trai, họ không bao giờ có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Atsumu sẽ mỉm cười và cười, nhưng tay của anh sẽ run rẩy.

Khi còn nhỏ,anh muốn anh và Osamu giống hệt nhau. Thậm chí ý nghĩ ấy đi xa đến mức phải cắt ngón tay của mình vì Osamu có một vết sẹo ở đó mà anh không có. Ý nghĩ về việc được ở một mình sẽ khiến anh khiếp sợ.

Khi lớn hơn, Atsumu sẽ làm bất cứ điều gì để trở nên khác biệt hơn so với em trai của mình. Anh thu nhỏ lại và thu nhỏ lại cho đến khi có đủ sự khác biệt giữa hai người. Atsumu ốm hơn em trai mình, xương nhô ra như một cái ôm rùng rợn.

Tất cả những gì anh muốn là được coi như một Atsumu.

Tất cả những thứ đó được xả xuống cống với mùi cá ngừ và cơm mới nấu. Atsumu muốn tự lột da, lấy thịt từ xương. Anh không muốn gì ngoài phần tủy còn lại.

Anh bắt đầu quay theo hình xoắn ốc, bắt đầu thấy ranh giới giữa chúng lại mờ đi.

Atsumu tập thể dục nhiều hơn, ăn ít hơn. Có lẽ nếu anh bỏ một vài bữa ăn nữa, mọi người sẽ không làm nó bối rối như vậy. Có lẽ Atsumu có thể trở thành chính mình nếu anh có thể giảm cân thêm một chút nữa. Nó đã hoạt động trước đây, nó có thể lập lại.

"Mày sẽ thử cái này chứ? Tao đang nghiên cứu một công thức mới và taocần ý kiến, "Osamu đã nói điều đó một cách rất tình cờ sau một ngày dài làm việc cùng nhau. Họ đang đóng cửa hàng, tất cả các nhân viên khác đã rời đi. Chỉ hai người trong số họ, và một cái đĩa.

Atsumu đã nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đặt giữa họ trên quầy. Anh có mùi giống như mùi thức ăn, có thể cảm thấy nó trên da mình, và bụng anh quặn lại và gầm gừ. Anh đã không ăn trong nhiều ngày, vài thay đổi cuối cùng vùi nó dưới lớp da thịt.

Atsumu không biết liệu mình có bao giờ thoát khỏi cái mùi chết tiệt này hay không.

"Không đói" và anh thậm chí không cần phải ấn tay vào bụng để giữ cho nó im lặng. Chúng đã làm việc này trong nhiều năm, cơ thể anh biết cách giữ bí mật.

"Cả ngày nay tao chưa thấy mày ăn bất cứ thứ gì," dáng vẻ bình thường của Osamu đột nhiên đáng ngờ. Tấn công. Nó giống như một cái bẫy, và Atsumu đã quá mệt mỏi để chống lại nó.

"Tao đã loanh quanh với đồ ăn cả ngày, cả tuần. Tao không nghĩ rằng tao có thể ăn nó nếu tao muốn, "Atsumu cảm thấy như tất cả những gì họ đã tạo ra đột nhiên biến mất. Luôn luôn có một cái gì đó, một rào cản nào đó trong mối quan hệ của hai người.Osamu sẽ luôn thích thứ mà Atsumu không thể để bụng. Nó cũng sẽ đổ lỗi cho Atsumu vì điều đó.

Một điều khác mà cả hai không thể chia sẻ.

"Nếu mày muốn," Osamu lặp lại. Atsumu che giấu vẻ mặt nhăn nhó của mình, nhìn thấy bước đi sai lầm của mình hơi muộn. Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh muốn ăn là khi nào, và nếu Osamu nghĩ khác thì đó là vấn đề của nó. Anh xuất hiện mỗi ngày. Như vậy vẫn chưa đủ tốt sao? Điều đó không đủ tốt sao?

"Mày biết ý tao là gì, Samu. Chúng ta có phải làm điều này không? " Atsumu mệt mỏi thấu xương. Miệng anh khô khốc và vẫn chưa đến lúc phải uống thêm một ngụm nước.

Có thể có một phần trong Atsumu muốn xem sự hấp dẫn. Có lẽ đó là lý do tại sao anh đã cố gắng rất nhiều. Đó là lý do tại sao anh xuất hiện mỗi ngày, mặc dù điều đó đang giết chết anh.

Anh muốn xem Osamu và tất cả khách hàng của nó nhìn thấy gì trong đồ ăn. Cách họ nhai và nuốt và trông họ thích thú. Họ ăn như họ muốn, và không phải vì họ phải làm thế. Đó là một suy nghĩ xa lạ đối với Atsumu.

Tại sao bất cứ ai cũng sẵn sàng muốn cơ thể mình nặng hơn? Tại sao bất cứ ai cũng muốn bụng của họ đầy và phồng lên trong khi nó có thể phẳng và trống rỗng? Điểm hấp dẫn mà anh không thấy là gì?

Làm việc trong một tuần với em trai không giúp anh tiến gần hơn đến những câu trả lời đó. Cầu nguyện dường như cũng không giúp được gì nhiều.

"Tao biết ý của mày, được rồi. Chắc hẳn mày đã rất khổ sở để giúp em trai mình trong khi tất cả những gì mày có thể nghĩ đến là tất cả đều béo và ghê tởm như thế nào, "Osamu giọng đều đều và lạnh lùng.

Atsumu chưa bao giờ giải thích được điều đó, và anh thậm chí không muốn Osamu nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi. Đôi mắt đang nói với anh rằng họ không thể làm điều này nữa. Họ không thể quan tâm đến cơ thể của Atsumu và những gì anh ăn nữa.

Atsumu chưa bao giờ yêu cầu ai quan tâm. Về anh hoặc dạ dày của anh.

Sau khi ở bên nhau không ngừng nghỉ trong nhiều tháng, anh muốn nói cho Osamu biết sự thật. Nó không liên quan gì đến thức ăn. Không liên quan gì đến việc nghĩ chất béo là thứ kinh tởm. Nó liên quan đến mọi thứ với thực tế là mọi thứ chỉ tốt hơn khi có ít người như anh hơn. Khi ấy, cha của họ không có nhiều điều để nói. Khi không có nhiều thứ để cằn nhằn, để xem chừng, không có nhiều lý do để ghét anh.

Khi có ít Atsumu hơn, thì có thể có nhiều Osamu hơn.

Osamu có thể lấy tất cả nội tạng, da và thịt của họ. Osamu có thể tận dụng tất cả tài năng tổng hợp giữa cả hai,và Osamu có thể là bất cứ thứ gì nó muốn. Osamu có thể trở thành một người hoàn toàn nếu Atsumu chỉ ăn ít hơn một chút.

Vào lúc này,anh mới mở miệng nói ra. Có thể nói tất cả những gì anh làm là vì anh yêu em trai mình hơn là ghét bản thân mình. Anh muốn nói với Osamu rằng mặc dù trông giống nhau, nhưng Atsumu có một kẻ thối rữa đã chiếm lấy khu rừng của cả hai.Anh cần phải thiêu rụi một nửa của mình, để Osamu có thể phát triển và và lớn nhanh.

Thay vào đó, không có gì xuất hiện.

Thay vào đó, rễ mọc trên con đường mòn của mối quan hệ giữa họ.Khoảng cách giữa họ ngày càng lớn, và Atsumu đã buông rơi bàn tay mà anh nắm giữ cả đời.

Atsumu đã cố gắng hết sức để không trằn trọc trong chỗ ngồi của mình.

Anh hai mươi ba tuổi và bạn trai của anh đã gặp bố mẹ anh lần đầu tiên. Họ đến thăm Osaka để xem Osamu, và nhà hàng, và đề nghị gặp Atsumu và Sakusa vào đêm cuối cùng của chuyến đi.

Khi Atsumu nhận cuộc điện thoại, ngón tay anh tê dại.

Anh đã không về nhà trong nhiều năm, anh thích ở lại Osaka ngay cả trong những ngày nghỉ. Thỉnh thoảng anh sẽ cùng đồng đội của mình trở về nhà của họ, hoặc đôi khi anh chỉ đi du lịch. Bất cứ điều gì khác ngoài việc trở về nhà nơi dạ dày của anh lần đầu tiên học được cách giữ im lặng.

Nơi đầu tiên anh học cách im lặng.

Anh bị sốc khi họ thậm chí đã liên hệ với anh ,không những thế họ mời anh đến quán của Osamu để ăn. Họ hiếm khi nhìn thấy anh và càng hiếm khi họ nhìn thấy anh một mình. Họ chưa bao giờ thực sự thấy điểm đó.

Thực tế đó không có hại gì cả.

"Anh không cần phải lo lắng; Mọi chuyện sẽ ổn thôi, "Sakusa vòng một tay qua lưng ghế của Atsumu. Những ngón tay dài nghịch mái tóc vàng đã tạo kiểu trước khi gãi nhẹ vào đường cắt tối màu.

Atsumu lẽ ra phải cảnh báo Sakusa về ý tưởng khủng khiếp khi chấp nhận lời đề nghị này. Anh đã thử, ngay sau cuộc điện thoại.

Sakusa đã nhận được cái nhìn véo von trên khuôn mặt mà cậu chỉ thấy được khi cảm xúc của mình bị tổn thương, và cậu đã phát điên vì điều đó. Cậu nghĩ Atsumu không muốn cậu gặp gia đình anh. Cậu nghĩ Atsumu không tự hào khi có cậu như một người bạn đời, không muốn công khai Sakusa.

Thật là ngu ngốc.

Atsumu sẽ hét nó từ các mái nhà nếu anh có thể. Anh sẽ nói với mọi người đi ngang qua cửa hàng tạp hóa rằng Sakusa là bạn trai của anh nếu điều đó không khiến người đàn ông cao hơn xấu hổ một cách kinh khủng. Atsumu sẽ bắt tay với tất cả các cầu thủ bóng chuyền mà họ đối đầu, nói thêm rằng "Nhân tiện Sakusa Kiyoomi là bạn trai của tôi" nếu điều đó khiến bạn trai của anh vui.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Sakusa đã hoàn toàn sai.

Atsumu không muốn Sakusa gặp bố mẹ mình. Anh không muốn cho cha mẹ mình cơ hội để thuyết phục Sakusa rằng anh đã mắc một sai lầm khủng khiếp. Anh chắc chắn rằng họ sẽ đặt tất cả những sai sót của anh lên bàn và đợi Atsumu bóp nghẹt chúng.

Atsumu muốn Sakusa yêu anh thêm một chút nữa.

"Yah, tất nhiên rồi," Atsumu nhún vai như thể chân anh không run rẩy dưới bàn. Anh không thể cảm thấy bất kỳ chuyển động nào ở đùi khi anh làm như vậy và đó là điều duy nhất giúp anh thở vào lúc này.

Và bàn tay của Sakusa trên gáy anh.

Nếu không có Sakusa ở đó, anh sợ rằng anh có thể thực sự trôi đi hoặc không còn tồn tại. Có lẽ anh sẽ từ từ biến mất như Osamu luôn nói với anh rằng anh sẽ làm vậy. Nhưng với sức nặng đè lên cổ, anh biết mình ở đây để ở lại.

Trước khi Atsumu có thể quay lại và cầu xin Sakusa đưa họ đi thật xa khỏi chiếc bàn này, nơi anh dự định sẽ dùng bữa, anh đã thấy mẹ và cha bước vào nhà hàng.

Cả hai đều trông già hơn, và điều ấy đâm vào giữa hai xương sườn của Atsumu .Cha mẹ anh có những vệt màu xám trên mái tóc đen tự nhiên của họ, họ có những đường gân bên cạnh mắt và quanh miệng. Họ đã già đi khi không có anh. Ông ta (cha của Atsu và Osa) đã già đi khi không có họ.

Atsumu cố gắng thở bằng hàm răng nghiến chặt. Lưỡi anh lướt qua chiếc răng hàm mà anh đã nhổ đi đầu tiên và duy nhất của mình. Nó nhói lên và đau nhức, và Atsumu nhăn mặt cắn xuống.

Anh đã không gặp họ trong nhiều năm và anh đã cố gắng trượt xuống ghế để họ không nhìn thấy anh. Liệu họ có thấy những thay đổi ở anh như anh đã thấy ở họ không? Họ thậm chí có quan tâm rằng anh không phải là một cậu thiếu niên đã bỏ nhà đi suốt những năm trước đây?

Nếu không có Sakusa ngồi cạnh anh, Atsumu chắc chắn rằng anh đã ở cách đó hai dãy nhà. Anh là một người chạy trốn,theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Đó là những gì anh biết làm. Điều anh không biết làm là ngồi ăn tối với bố mẹ trong khi chuẩn bị hành trang cho mối quan hệ của họ.

Cuối cùng thì khi bố mẹ anh cũng để ý đến anh ,Atsumu đã chắc chắn rằng chính là nó. Khoảnh khắc nhỏ bé trước khi thế giới của anh sắp sụp đổ. Tất cả những va chạm nhỏ, những nụ hôn nhẹ như cánh bướm,cách Sakusa quay xung quanh anh sẽ không còn nữa. Sakusa sẽ nhìn anh từ quan điểm của cha mẹ , và cậu sẽ không bao giờ yêu Atsumu nữa.

"Xin hãy vẫn yêu anh khi chuyện này kết thúc," Atsumu khẽ cầu xin. Sakusa quay ngoắt đầu lại để nhìn anh nhưng chưa kịp hỏi thì bố mẹ Atsumu đã trượt vào chỗ ngồi của họ. Anh tránh đôi mắt đen để họ không nhìn thấy sự hoảng sợ của riêng anh.

"Atsumu! Rất vui được gặp con ", mẹ của Atsumu trông có vẻ mệt mỏi, nhưng chân thành. Anh không thể không mỉm cười đáp lại bà. Bà dịu dàng, và dễ dãi. Nói chuyện với bà rất đơn giản, không có gì đặc biệt. Bà tránh né điều đó giống như tránh mối quan hệ phức tạp của anh với đồ ăn và cha.

"Này, mẹ." Atsumu có thể cảm thấy nụ cười của anh đang căng thẳng. "Đây là Sakusa, em ấy chơi trong Jackals với con. Ẻm cũng là bạn trai của con. "

Atsumu có thể cảm thấy ngón tay mình run lên.

Họ biết anh đã có bạn trai, và họ cũng biết đó là một đồng đội của anh .Osamu có lẽ đã thảo luận về nó với họ. Có lẽ tất cả họ đều bật cười trước sự yêu thương của một người nào đó.

"Rất vui được gặp hai bác,"Sakusa hơi cúi đầu. Cha mẹ của Atsumu đang liếc nhìn giữa hai người như thể không thể tin được rằng Atsumu đã tìm thấy một người sẵn sàng giúp đỡ mình. Việc cậu đẹp lộng lẫy và trông giàu có có lẽ không giúp ích được gì. Anh không thể không tự hỏi họ đã hình dung ra những gì khi biết anh có bạn trai. Họ không xem các trận đấu của anh ,không theo kịp sự nghiệp của anh ,vì vậy họ thậm chí sẽ không thể đoán được Sakusa trông như thế nào.

Atsumu vẫn không biết mình đã lấy được Sakusa bằng cách nào.

"Ta phải nói rằng ta đã rất sốc khi nghe tin Atsumu có bạn trai," cha của Atsumu ngồi đối diện với anh ."Ta chắc chắn Osamu sẽ tìm được ai đó trước. Tuy nhiên, nó làm việc rất nhiều, đứa trẻ chăm chỉ nhất mà ta biết. Có lẽ là thứ để Atsumu kêu lên. "

Sự im lặng không quá nặng nề, Atsumu đã quen với việc bị nói như vậy. Cái cách mà đôi mắt Sakusa nheo lại, và những ngón tay siết chặt vào gáy anh thật mới mẻ. Anh không chắc ai đó đã từng thực sự tức giận thay cho anh.

"May mắn là chúng con làm việc cùng nhau, nếu không có thể đã gặp phải vấn đề tương tự," Sakusa nói chệch hướng một cách thanh thoát. Atsumu không muốn gì hơn là cuộn mình trong lòng cậu và quên đi bữa tối ngu ngốc này.

Tại sao lại ngồi đây, ước gì mình được tạo ra từ không khí, khi có thể cuộn tròn với bạn trai ở nhà? Nhà nơi anh vững chắc, nơi anh đang học cách ăn uống lần nữa. Ở nhà, nơi không ai đánh giá anh đã ăn bao nhiêu, hoặc cách anh cắt giảm tất cả thức ăn của mình. Không ai bình luận về số lần anh cần phải nhai một thứ gì đó trước khi có thể nuốt nó.

Nhà.

"Cháuncó lẽ không cần phải làm việc chăm chỉ như Osamu, không có gì phải khó chịu," bố của Atsumu cười khúc khích. "Atsumu chỉ cần đánh một số quả bóng và trải qua những ngày không ăn. Nếu so sánh thì không có vẻ gì là thô bạo. "

Sự im lặng đột nhiên nặng nề hơn rất nhiều.

Cha anh thích được cười trước sự kén chọn của Atsumu. Ông thích làm sáng tỏ điều đó vì nó thực sự không phải là vấn đề. Nếu nó là một vấn đề hơn họ phải làm một cái gì đó để giải quyết nó. Nhưng nó không là gì cả, và Atsumu thậm chí còn ít hơn.

Ai đó đã đến nhận món order của họ trước khi một trong hai người có thể đáp ứng. Atsumu nắm chặt đùi Sakusa khi cảm thấy cậu căng thẳng bên cạnh mình. Atsumu lẽ ra nên cảnh báo cậu,đáng lẽ phải cho cậu biết bất kỳ hình thức nào.

Tuy nhiên, làm như vậy giống như thừa nhận một điều gì đó mà Atsumu vẫn chưa sẵn sàng. Anh không chắc đến bao giờ anh mới sẵn sàng thừa nhận rằng cha ghét anh và nó ngấm vào bên trong như dao cạo. Anh đã đổ máu vì không được yêu thương trong nhiều năm trước khi anh gặp Sakusa. Anh không nói dối hay phóng đại khi nói với Sakusa rằng anh chưa được yêu cho đến khi gặp cậu.

Nó không phải là bộ não ốm yếu của anh nuôi những tưởng tượng buồn bã về việc không được yêu thương. Đó là bằng chứng trắng đen về việc bố mẹ anh không bao giờ nhìn anh. Làm mọi thứ trong khả năng của họ để không phải quan sát anh .Khi họ đã làm điều đó là không thể tránh khỏi, thì điều đó không bao giờ tốt đẹp cả.

Nhìn vào đôi mắt đen của cậu,Atsumu có cảm giác rằng Sakusa đang ghép nó lại với nhau dễ dàng như cậu đã làm với Atsumu. Những đường bên cạnh miệng anh trông giống như sự tàn phá. Atsumu cố gắng không nhận ra điều đó.

Khi đồ uống của họ đã có trên bàn, bia đã có trong nắm tay của cha , Sakusa lại thảo luận về chủ đề này.

"Atsumu là một trong những cầu thủ bóng chuyền xuất sắc nhất Nhật Bản. Đó là một trong những lý do con yêu anh ấy. Bác đã nuôi dạy một người đàn ông chăm chỉ và đầy tham vọng ". Đôi mắt của Sakusa tối hơn những gì Atsumu từng thấy. Miệng cậu không mềm như mọi khi xung quanh anh. Nó được cuộn lại thành một thứ gì đó chặt chẽ hơn, đầy thù hận hơn.

"Cháu có chắc mình đang nói đúng không?" Cha của Atsumu đã ngớ ra. "Cháu biết là có hai, phải không? Mọi người luôn ghi nhận Atsumu nhiều hơn do nhầm lẫn. "

Hơi thở anh nghẹn lại trong cổ họng, nó cồn cào trong lồng ngực như một kỉ niệm đã quên. Một ký ức đã bị dập tắt qua nhiều năm nước mắt và tự hủy hoại. Đó là một kỷ niệm mà toàn bộ giá trị bản thân của anh đã dựa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net