Spit-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsumu biết ý tưởng của mình là từ từ hòa mình vào cảm giác trần truồng và thân mật bằng cách tắm chung. Anh nghĩ rằng với hơi nước, nước, thậm chí có thể là một số bọt bong bóng, rằng nó sẽ không đáng sợ như vậy. Anh nhanh chóng nhận ra rằng trần trụi trước mặt người khác, đặc biệt là người mình yêu, với lần đầu tiên thì nó khó một cách khốn nạn.

Anh không thể không nghĩ xem đâu là góc độ tốt nhất để Sakusa có thể nhìn anh, có lẽ anh nên tiếp tục giữ sự thất vọng trong bụng mình, hoặc ôm tay qua hông. Theo một cách nào đó, anh lo lắng rằng Sakusa sẽ nhìn thấy chính con người thật của anh,sức nặng mới đè lên xương kéo anh xuống. Một cái bụng không còn trống rỗng như trước nữa. Đùi chỉ gần chạm vào một chút là đã có cả cuộc đời. Cặp song sinh không bao giờ chạm mặt nhưng thì thầm với nhau theo từng bước chân.

Hoặc có thể Sakusa sẽ không thấy điều đó chút nào.

Có lẽ Sakusa sẽ nhìn thấy cơ thể thật của anh, điều đó đối với anh có thể kinh hoàng hơn .Xương hông nhô ra như bia mộ trên đất. Cơ thể anh là nghĩa địa của tình yêu và hy vọng và đói khát.

Xương sườn mở ra giống như cánh tay nhưng không thể sống được. Ngay cả trái tim đang gõ cửa của anh cũng không muốn ở trong vòng tay này.Atsumu có thể cảm nhận được điều đó mỗi khi nhìn thấy Sakusa, đó là bằng chứng, tim anh đập thình thịch và đập mạnh vào lồng ngực như một tù nhân chống lại những song sắt.

Có thể ở giữa hai đùi của Sakusa đang nâng niu Atsumu, sẽ cậu thấy sởn cả gai ốc. Những vết bầm tím do anh đã dành quá nhiều giờ ngồi dậy trên sàn nhà để không bị chèn ép vào bụng. Anh đánh đổi vết bầm này cho một vết bầm khác. Atsumu biết Sakusa sẽ có thể đọc được nỗi đau khổ của anh trong từng vết ố xanh và vàng.

Có lẽ Sakusa sẽ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ở nơi mà anh đã đi trên con đường này nhiều lần trước đây. Tiếng gạch lát dưới chân anh khi anh đi trên lối đi dẫn đến hình ảnh cong vênh của mình. Anh luôn nhìn rất khác so với trong gương, không bao giờ giống với Osamu cho dù đã được nhiều người nói rằng họ giống hệt nhau biết bao nhiêu lần.

Anh tự hỏi liệu Osamu đã bao giờ nhìn thấy một con quái vật trong gương, hay chỉ có mình anh thấy.

Atsumu hy vọng Sakusa không thể nhìn thấy sự bất an và đau đớn trong cơ thể anh. Hy vọng rằng cậu sẽ không thể đọc được nỗi thống khổ trong xương của mình vì đã quá lâu không được yêu thương. Liệu Sakusa có thể đọc nó như chữ nổi khi chạm vào xương sườn và xương sống của anh  không? Liệu cơ thể của anh có hát lên khúc hát của sự bỏ rơi và vị trí thứ hai không?

Đây không phải là lần đầu tiên chúng phản bội anh.

Sakusa có thể nghe thấy tiếng lách cách trong cổ họng của anh khi anh cố gắng nuốt xuống tất cả tình yêu mà anh chưa bao giờ có thể tiêu hóa được. Tình yêu là sự mới mẻ,tình yêu là sự đau đớn, tình yêu là nhìn em trai của bạn tách bạn ra khỏi cơ thể của nó để đời nó không chìm nghỉm với bạn. Tình yêu là cách bạn ngắm nhìn một chàng trai với mái tóc xoăn lọn to như gỗ mun và tự hứa với bản thân rằng bạn sẽ không bao giờ chạm vào chúng.

Sự xấu hổ khi bị nhìn thấy đã trỗi dậy trong anh như nhiều loại thức ăn khác trước đó. Sự thôi thúc muốn tẩy sạch nó khỏi cơ thể anh, để cảm nhận sự phản bội nóng và ướt trong miệng anh. Ký ức về Osamu khi nghe anh nôn mửa, rời khỏi phòng tắm với đôi mắt đỏ hoe và men răng chỉ hơi kém đi một chút. Có lẽ Sakusa cũng sẽ nhìn anh như vậy, có thể cậu sẽ không bao giờ nhìn anh nữa.

Giống như nỗi sợ hãi về hình ảnh mà anh sẽ trở thành,trước hay sau, so với Osamu đã ám ảnh anh .Sakusa có thể nhìn thấy điều đó, có lẽ có thể nếm trải sự sợ hãi trong không khí. Em trai anh luôn biết, và nó không bao giờ để Atsumu quên được suy nghĩ ương ngạnh.

Cơ thể của Atsumu đã từng làm mọi thứ có thể để giữ cho bản thân sống sót. Nó sống sót sau nước và những giấc mơ bị nghiền nát trong nhiều tuần. Nó khiến anh tiếp tục chạy ngay cả khi thứ duy nhất còn lại trong bụng anh là sự tự hận mà cha đã gieo vào cho anh.

Cơ thể anh đã tha thứ cho anh về tất cả những vi phạm mà anh đã phạm phải,nó giữ anh ở lại tòa án nơi anh hạnh phúc nhất. Nó giữ cho anh làm những gì anh yêu thích. Cơ thể của Atsumu đã từng chỉ yêu mình anh mặc dù Atsumu không bao giờ yêu nó.

Đó là lý do tại sao anh có thể làm được điều này. Anh có thể bật nước nóng để tắm cho chúng và anh có thể tự cởi bỏ quần áo của mình. Anh có thể cởi bỏ áo sơ mi của mình, quay lại với Sakusa, và anh có thể xoa dịu những giọt mồ hôi của mình. Anh có thể làm điều này bởi vì cơ thể anh có khả năng làm được điều đó. Anh có thể làm điều này và kìm lại sự nóng rát trong mắt mình.

"Này," Sakusa đột nhiên bị đè lên phía sau. Khuôn ngực rộng ép vào tàn tích sự tự tin của Atsumu. Vòng tay ôm lấy anh, khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé, khiến anh cảm thấy như đang ở nhà. Atsumu không bao giờ muốn rời khỏi vòng tay an toàn của Sakusa, không bao giờ muốn phải đối mặt với cảm xúc trong mắt cậu.

Tay Sakusa vuốt ve trên ngực anh, trên bụng anh, dừng lại ở hông anh. Cậu giữ các ngón tay của Atsumu dựa vào đường viền của chiếc quần nhỏ, ngăn chúng lại.

"Tụi mình không cần phải làm điều này," nghe thấy Atsumu cáu kỉnh, cậu sửa lại lời nói."Chúng ta có thể dành ra thời gian của riêng mình; anh không cần phải vội vàng. "

Sakusa đặt lên gáy anh một nụ hôn.

"Nếu anh do dự, anh sẽ không làm điều đó." Atsumu thừa nhận, nhắm mắt và ngả đầu vào vai. "Anh muốn làm điều này; Anh chỉ không muốn em ngừng yêu anh. "

Cuối cùng anh không muốn em thấy bản thân anh thực sự xấu xí như thế nào.

"Ngừng yêu anh?" Sakusa khịt mũi trong mái tóc vàng của anh. "Nếu em có thể dừng điều đó lại hồi học cao trung khi em tuyệt vọng, bây giờ không còn cách nào để dừng nó lại nữa vì em thực sự đã có được anh."

Atsumu siết chặt đôi mắt đã nhắm nghiền của mình như thể anh đang rất đau đớn. Anh cầu nguyện với một vị thần mà anh không chắc mình tin vào, anh cầu nguyện với cơ thể của mình, anh cầu nguyện với con người mà anh có thể trở thành nếu anh vừa được sinh ra hoàn toàn. Anh cầu nguyện cho Sakusa rằng cậu hãy yêu Atsumu như anh yêu cậu.

"Anh có nhớ những gì em đã nói với anh? Về việc làm thế nào mà không bao giờ có ai trước anh? Em không bị thu hút bởi bất cứ ai trước khi em gặp anh, không bao giờ muốn bất cứ ai cho đến khi em nhìn thấy cái bụng xinh đẹp của anh ngày hôm đó. " Sakusa ngâm nga trong tóc khi Atsumu gật đầu. "Cũng không có ai theo đuổi anh cả. Chưa từng có ai mà em cảm thấy xứng đáng để nhìn ngắm như khi em nhìn anh. Không một ai như vậy cả ".

Atsumu rất muốn nói với cậu rằng anh cũng vậy. Sakusa là người đầu tiên và duy nhất anh nhìn và không bị chìm đắm trong những so sánh giữa hai người. Anh nhìn Sakusa và thấy một người được chính tay thần linh tạo ra hoàn hảo như thể không có thật. Cậu được tạo ra với tất cả tình yêu và sự chăm sóc có trong vũ trụ. Sakusa được tạo ra từ bụi sao, với bằng chứng về nó nằm trên lông mày của cậu.Sakusa được yêu bởi một người nào đó xinh đẹp như cậu.

Atsumu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. Nước đã đầy bồn và Atsumu cần phải ngăn nó lại trước khi quá đầy để hai người đàn ông trưởng thành ngồi vào. Không khí ẩm ướt xung quanh ,da thịt dính sát vào nhau.

Anh có thể không đẹp bằng, và có lẽ anh không nên chạm vào Sakusa bằng dấu vân tay của mình, nhưng anh sẽ không để điều đó ngăn anh lần này.

Với những ngón tay chậm rãi và ngập ngừng, Atsumu hạ chiếc quần trong xuống phần hông gầy của mình. Các ngón tay cái của anh kéo nó xuống khỏi cơ thể cho đến khi nó từ từ rời khỏi đùi anh, tập hợp quanh bàn chân của hai người họ. Sakusa vẫn còn mặc quần áo đằng sau anh, cậu có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp khi cảm nhận cơ thể trần truồng của Atsumu áp sát vào mình.

"Anh muốn vào trước hay muốn em làm?" Hai tay Sakusa vòng qua phần hông trần truồng của Atsumu như thể cậu cuối cùng cũng lo lắng như Atsumu.

"Em phải vào trước, chân em dài hơn mà," Atsumu cảm thấy Sakusa đang hít thật sâu đằng sau anh. Những cánh tay ôm lấy anh không rời và từ từ bắt đầu tự cởi quần áo của mình. Việc kéo áo sơ mi của Sakusa xuống lưng cậu khiến anh nổi da gà, và sau đó là sự ấm áp khi ngực cậu để trần áp sát vào anh.

Atsumu giật mình tách khỏi Sakusa, tiến lên vài bước để anh có thể tắt vòi trước khi nước dâng quá cao. Anh cố gắng không tập trung vào cảm giác có một người như Sakusa đang nhìn vào cơ thể trần truồng của mình. Chiều dài của xương sống, lúm đồng tiền ở gốc, đường cong của mông. Một vệt ửng hồng nóng bỏng trên má anh lan xuống cổ và lan ra khắp ngực anh.

Atsumu có thể nghe thấy tiếng quần áo sột soạt phía sau khi anh mở chiếc tủ bên cạnh bồn rửa để lấy hai chiếc khăn tắm . Chúng có màu đen và mềm mại và Atsumu chiến đấu với ham muốn giấu mặt vào chúng. Anh đặt cả hai lên thành bồn rửa và dành thời gian để gấp chúng hoàn hảo để anh có thể chững lại thêm một lúc nữa.

Nghe thấy tiếng nước chảy, Atsumu cuối cùng cũng nhìn lên. Sakusa không nhìn anh, không nhìn chằm chằm, cậu đang trượt từ từ vào làn nước bốc hơi. Làn da nhợt nhạt của cậu đã hồng lên vì nóng. Đầu tựa vào thành bồn, mắt nhắm nghiền nhìn từng chút thư thái và mãn nguyện.

"Đến đây và vào cùng với em, anh yêu," Sakusa quay đầu về phía anh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Atsumu đã yêu người đàn ông này từng giây kể từ khi anh gặp cậu,nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy đủ yêu mến người đàn ông này trước đây.

"Đến đây, Omi," Atsumu vẫn thấp giọng, thì thầm. Anh sợ hãi phá vỡ bầu không khí ấm áp và yên tĩnh đang đọng lại trong gian phòng tắm lát gạch.

Cảm thấy bớt căng thẳng hơn, Atsumu nhấc một chân lên thành bồn và dùng ngón chân thử nhiệt độ của nước. Nó nóng, anh thích thế này, và điều đó khiến cả hai chân vào bồn tắm trở nên dễ dàng hơn. Quay người để lưng tựa vào ngực Sakusa, Atsumu cúi xuống cho đến khi anh ngồi giữa đôi chân dài và nhợt nhạt.

"Cái này ổn chứ?" Atsumu hỏi nhỏ. Sakusa không trả lời bằng lời nói, chỉ vòng tay qua eo Atsumu và kéo anh lại cho đến khi cả hai xộc vào nhau.

Da của Sakusa cảm thấy thật ấm áp và mềm mại ở mọi nơi nó chạm vào anh. Ổn định sâu hơn, Atsumu rúc đầu vào cằm Sakusa. Môi thoáng chốc áp lên đỉnh đầu, trượt xuống má.

Atsumu cảm thấy được bao bọc trong sự ấm áp, trong tình yêu, trong lòng Sakusa. Trong lịch sử nhân loại chưa bao giờ có một cảm giác nào tốt hơn, anh chắc chắn như vậy. Không có gì khác có thể cảm thấy tốt như điều này ,thậm chí có thể không giành được huy chương vàng tại Thế vận hội cũng sẽ cảm thấy như thế này.

"Hoàn hảo," liệu Sakusa cuối cùng đã trả lời câu hỏi trước đó của anh hay đang lặp lại suy nghĩ của Atsumu, anh không chắc.

Atsumu cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Sakusa phả vào cổ mình, chơi đùa với những ngón tay thon dài vẫn đang quấn lấy anh. Anh cảm thấy mình nhỏ bé ở vị trí này,anh ghét việc nó khiến một chút nhẹ nhõm nổi lên trong anh.

"Anh thật đẹp, Atsumu," Sakusa hôn lên đỉnh xương sống của anh. Những nụ hôn gửi xuống lưng anh, lông anh dựng lên trên cánh tay. Anh muốn biết Sakusa đã mở mắt chưa. Anh muốn biết liệu cậu đã thấy được vết bầm tím trên lưng chưa.

"Anh vẫn chưa bao giờ thấy bất kỳ ai có thể cạnh tranh với em ở mảng ngoại hình," Atsumu thở dài. "Em đẹp trai đến đau đớn luôn đó".

Sakusa khịt mũi như không tin vào anh. Atsumu cau mày với điều đó, xoay người nắm chặt tay cậu cho đến khi cả hai ngực đối ngực, và anh đang nhìn lên đôi mắt đen vô tận.

"Ý gì đây?"Atsumu liếc mắt nghi ngờ.

"Nếu anh muốn tranh luận xem ai xinh hơn, thì anh thua chắc." Sakusa nở một nụ cười nhếch mép đầy ác ý khi họ đánh bại đội đối thủ. "Anh thậm chí chưa bao giờ trải qua những năm tháng thiếu niên vụng về. Anh đã luôn luôn đáng yêu, và anh sẽ luôn như vậy. "

Sakusa đặt một nụ hôn ẩm ướt giữa lông mày anh, kéo dài một lúc.

Atsumu tự hỏi làm thế nào Sakusa lại nhìn thấy anh như vậy, làm thế nào mà cậu lại nhìn anh trong một thứ hào quang thậm chí không thể có được. Chắc chắn, Sakusa đã có một chút hổ báo vào một thời điểm ở cao trung. Cậu quá cao và có vẻ ngoài trông gần như không tự nhiên. Đối với Atsumu, cậu trông giống như một sinh vật ở thế giới khác, thứ để nhìn nhưng không bao giờ được chạm vào. Atsumu đã vượt qua những ngón tay của mình và hy vọng một ngày nào đó anh sẽ cao như vậy, gầy đến mức không thể chạm tới.

Atsumu không phải vật lộn với mụn trứng cá, không có làn da nhờn, sự phát triển của anh từ từ và không bao giờ hết cùng một lúc. Nghĩ lại, có lẽ anh đã làm được điều đó tốt hơn một số bạn cùng lớp. Mái tóc nhuộm kinh khủng có lẽ là thứ tồi tệ nhất đối với anh. Mọi thứ khác là nội bộ. Bên trong của anh đã thối rữa và mục nát, nhưng bên ngoài của anh không quá tệ.

Ngoại trừ trường hợp đùi anh chạm vào khi anh ngồi xuống, hoặc cách anh không thể quấn ngón tay quanh cánh tay của mình khi anh bắt đầu chơi bóng chuyền nhiều hơn hồi cao trung.Ngoài ra, những thời điểm mà cơ thể anh không thể tiếp tục chạy, mặc dù chỉ mới chạy trong hai giờ. Mới chỉ tập buổi sáng và tập buổi chiều; lẽ ra cơ thể anh có thể làm được điều đó mà không khiến anh run rẩy và khóc lóc vì kiệt sức.

"Tóc vàng nhìn không kì cục chứ?" Atsumu hỏi thay cho từ nôn nao trong đầu. "Lông mày cũng có thể sử dụng một số công việc."

"Em trông giống như cỏ dại, giống như một làn gió mạnh sẽ quét sạch em," Sakusa phản bác và bật cười, "Hơn nữa, và em sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với bất kỳ ai khác, em thích mái tóc màu vàng. Mang lại đôi mắt của anh, làn da rám nắng của anh. Anh trông như mùa hè được nhân hóa vậy. "

Atsumu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được yêu thương; anh chắc chắn rằng tất cả sẽ lướt qua anh .Vì vậy, anh thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra một cuộc sống có người yêu anh như cách Sakusa đã nói. Đôi khi anh nghĩ đến việc cầu xin Sakusa nói lại lần nữa, bất cứ điều gì đáng yêu và ngọt ngào cậu đều thốt ra khỏi miệng mà không cần suy nghĩ gì thêm. Có lẽ nếu cậu nói đủ, anh có thể sẽ tin.

"Em thật là tệ," Atsumu cười nhưng trong bụng vẫn còn ong bướm. Nó không làm anh bận tâm nhiều như anh nghĩ, cảm giác được nâng niu ngồi trong bụng như được ăn một bữa no. Một thứ thức ăn thoải mái mà anh không cần phải nhai.

"Em đã nói với anh rồi, em không bao giờ nói dối về điều đó," đôi mắt của Sakusa vô cùng đen và nóng bỏng khi cậu vén một lọn tóc vàng nhạt sau tai Atsumu.

Atsumu thực sự đang ngồi trong lòng Sakusa, đầu gối vào bên trong đùi anh,chúi người về phía trước sao cho miệng họ gần đủ để bắt được.Ngực họ chạm vào từng nhịp thở và Atsumu chưa bao giờ cảm thấy đói khát như vậy trước đây.

Sakusa chắc hẳn đã nhìn thấy thứ gì đó trong mắt anh vì chính cậu càng thêm tối sầm, lưỡi vươn ra để liếm môi dưới của chính mình. Một cái nhíu mày khiến Atsumu muốn đáp lại nụ hôn mà anh đã được trao.

"Quay lại đi anh yêu," Sakusa đẩy nhẹ vào ngực anh trước khi giúp anh xoay người và sắp xếp lại tay chân của mình về vị trí cũ.

"Tại sao vậy, Omi?" Atsumu cười ha hả khi anh lại bị đẩy xuống dưới cằm Sakusa. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu dựa vào lưng mình, hơi thở của cậu trên da, hơi ấm của nước vuốt ve đùi và bụng. Cảm giác thật tuyệt, thật gợi cảm.

"Bởi vì những lúc tốt nhất anh luôn là kẻ gây mất tập trung," Sakusa hít một hơi thật sâu, lồng ngực của cậu ấy áp lên lưng Atsumu. "Khỏa thân và ướt át chỉ làm khuếch đại điều đó."

Atsumu có cảm giác như anh tưởng tượng ra hầu hết những đứa trẻ có lòng yêu mến đều đã từng học sơ trung và cao trung. Anh có thể sẽ cảm thấy gì nếu tình yêu của anh dành cho Sakusa dường như không tàn lụi và vô vọng lớn lên. Anh cảm thấy thèm thuồng trong ruột mình, một thứ ngọt ngào khiến anh muốn tốt cho người đàn ông đang đè lên mình. Atsumu muốn mọi thứ của Sakusa, muốn cậu có mọi thứ của Atsumu.

Có lẽ nếu Sakusa có một phần của anh ,anh sẽ có cơ hội trở nên tốt, tốt hơn. Có lẽ cậu có thể giữ lấy Atsumu như thể anh mỏng manh, quý giá. Sẽ có một phần của Atsumu mà bất kỳ ai khác không thể chạm vào và làm bẩn được. Sẽ có một mảnh nhỏ của anh không tìm thấy sự thoải mái trong cái bụng đang gầm gừ, nhưng được xúc động như thể anh được yêu thương.

"Anh có làm em mất tập trung không, Omi?" Atsumu ngả đầu về phía sau để nằm trên vai Sakusa. Từ góc độ này anh có thể hôn hít và mút mát xương hàm thật không cưỡng lại được. Cắn vào bản lề mà anh phải duỗi ra để chạm tới, Atsumu để mi mắt của mình xẹt lại. "Nói cho anh biết thêm đi, Omi."

Hai bàn tay đang đặt trên bụng và hông của anh một lúc nào đó cũng mò mẫm, siết chặt. Atsumu từ chối nghĩ đến cảm giác da thịt mình bị bóp chặt giữa các ngón tay. Anh từ chối tập trung vào thực tế mà anhcó đủ để nắm bắt. Thay vào đó, anh nghĩ về cảm giác tốt như thế nào. Anh nghĩ về cảm giác khó khăn nhỏ trong hơi thở của Sakusa và cách nó khiến trái tim anh đập nhanh hơn.

Sakusa buông anh ra, tay di chuyển để vuốt ve bụng, ngực và hông anh. Những ngón tay tiếp tục di chuyển và khi người ta ngắt một bên núm vú của anh, Atsumu cắn mạnh hơn vào vùng da dưới miệng.

"Anh có muốn biết về buổi tập đầu tiên mà chúng ta đã trải qua sau khi em gia nhập đội, em đã về nhà và hầu như không có thời gian để cởi quần đùi trước khi cầm trên tay? Làm thế nào mà nhìn thấy anh chạm vào những người khác nhưng trừ em trong đội đã khiến em phát điên? Hoặc có thể anh muốn nghe về sự thức tỉnh tình dục mà em đã có vào lần đầu tiên anh mặc áo bó cơ? Em nghĩ Meian sẽ đưa em về nhà vì em không thể tập trung vào bất cứ thứ gì không phải là chuyền hai của em. " Sakusa giữ miệng mình ngay sát tai Atsumu, từng lời nói kèm theo hơi thở ấm áp đều khiến Atsumu quay cuồng.

Atsumu cảm thấy như mình đã chết đuối cả đời và đây là ngụm không khí đầu tiên anh được phép hít thở.Ngực anh phập phồng khi vết ửng hồng nhuộm da anh ngày càng lan rộng. Anh vặn vẹo giữa hai chân Sakusa, và anh có thể cảm thấy một thứ cứng rắn đè lên khe mông của mình.

Atsumu thậm chí không thể xấu hổ vì thở hổn hển và rên rỉ. Nó cao và tuyệt vọng và Atsumu sẽ không thể kìm lại nó vì bất cứ điều gì.

"Em đang lắng nghe anh, anh yêu.Nghe thật ngọt ngào đối với em. " Sakusa hôn lên má anh, khóe mắt, ngay dưới tai anh. "Em biết anh sẽ làm, biết mọi thứ về anh sẽ rất xinh đẹp."

Tất cả những gì cần thiết để biến Atsumu trở thành một mớ hỗn độn vặn vẹo vì ha, muốn và nước mắt, thật là xấu hổ. Anh không bao giờ muốn Sakusa ngừng nói về anh như vậy. Anh không muốn ngừng tin vào những điều đó, bởi vì Chúa biết Atsumu không bao giờ có thể thế nghĩ về chính mình.

"Omi," Atsumu thở hổn hển. Quay người lại, anh kéo Sakusa xuống và thực sự hôn .Đó không phải là một nụ hôn trong sáng và dễ dàng như họ vẫn thường chia sẻ. Có một sức nóng nhức nhối trong đó, răng và lưỡi và Atsumu biết Sakusa có mùi vị như thế nào. Cậu có cảm giác như ham muốn, như tuyệt vọng, như bằng cách nào đó cậu muốn Atsumu cũng như Atsumu muốn cậu.

Atsumu đói nhiều hơn, khát khao nó, chết vì nó nhiều hơn nữa.

"Chuyện gì vậy bé yêu? Anh muốn gì?" Atsumu thậm chí còn không nhận ra anh đang cầu xin trong hơi thở khi Sakusa hôn lên mặt anh.

Atsumu cố gắng bóp nghẹt lời van xin trên cổ Sakusa, hôn, cắn và mút làn da ở đó cho đến khi nó đỏ bừng lên.

"Mọi thứ, Omi." Atsumu đang thở hổn hển rên rỉ khiến Sakusa háo hức muốn nuốt chửng. Môi của họ trượt vào nhau ướt át. Atsumu có thể cảm thấy một nhịp đập trong anh, một sự khao khát mãnh liệt trong nhu cầu của nó.

"Em sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, mọi thứ. Anh chỉ cần nói cho em biết, "Sakusa thở hổn hển trên da anh.

Nước chảy nhẹ, một chút tràn qua mép khi Atsumu cố gắng đến gần người đàn ông kia hơn. Sakusa đưa tay ra và vuốt ve cơ thể anh, từ cổ đến thân anh, xuống vòng eo và hông thon gọn của anh. Những ngón tay lần theo những hoa văn vô nghĩa trên da của Atsumu.

"Muốn em ,muốn em nhiều lắm," Atsumu rên rỉ trong nụ hôn tiếp theo của họ. Nơi nào họ chạm vào đều nóng và ẩm ướt và điều đó khiến anh phát điên. Anh muốn Sakusa định hình lại anh thành một thứ gì đó tốt hơn cậu,một thứ hoàn hảo như cậu. Atsumu muốn tham lam và ích kỷ và không bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net